"Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống".
Khi ấy, Chúa Giêsu đến địa hạt thành Xêsarêa Philipphê, và hỏi các môn đệ rằng: "Người ta bảo Con Người là ai?" Các ông thưa: "Người thì bảo là Gioan Tẩy Giả, kẻ thì bảo là Êlia, kẻ khác lại bảo là Giêrêmia hay một tiên tri nào đó". Chúa Giêsu nói với các ông: "Phần các con, các con bảo Thầy là ai?" Simon Phêrô thưa rằng: "Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống". Chúa Giêsu trả lời rằng: "Hỡi Simon con ông Giona, con có phúc, vì chẳng phải xác thịt hay máu huyết mạc khải cho con, nhưng là Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Vậy Thầy bảo cho con biết: Con là Đá, trên đá này Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và cửa địa ngục sẽ không thắng được. Thầy sẽ trao cho con chìa khoá nước trời: sự gì con cầm buộc dưới đất, trên trời cũng cầm buộc; và sự gì con cởi mở dưới đất, trên trời cũng cởi mở". Bấy giờ Người truyền cho các môn đệ đừng nói với ai rằng Người là Đức Kitô. (Mt 16, 13-20).
Không biết thời nay thật sự bao nhiêu con người nhân loại anh chị em chúng ta trên khắp hoàn cầu sẽ trả lời được với Chúa Giêsu như Thánh Phêrô đã trả lời rất khôn khéo khi được Chúa Giêsu hỏi một câu tương tự như trên: "Người ta bảo Con Người là ai?". Có phải Thánh Phêrô không tự mình trả lời được mà là do "Cha Thầy, Đấng ngự trên Trời" đã mạc khải cho biết hay không? Nghe lời mạc khải của Chúa Cha qua miệng của Thánh Phêrô nên Chúa Giêsu liền phán với ông Phêrô rằng: "Hỡi Simon con ông Giona, con có phúc, vì chẳng phải xác thịt hay máu huyết mạc khải cho con, nhưng là Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Vậy Thầy bảo cho con biết: Con là Đá, trên đá này Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và cửa địa ngục sẽ không thắng được. Thầy sẽ trao cho con chìa khoá nước trời: sự gì con cầm buộc dưới đất, trên trời cũng cầm buộc; và sự gì con cởi mở dưới đất, trên trời cũng cởi mở".
Câu Chúa Giêsu hỏi ông Thánh Phêrô xem chừng như rất khó mà trả lời cho đúng với ý của Chúa được, nếu không được Thiên Chúa Cha cho biết, thì hà huống gì chúng con đây, chả biết trả lời ra sao khi được Chúa hỏi? Vì có phải đầu óc của chúng con thì luôn đầy và đặc như đất sét? Bởi chúng con và ngay cả người ngoại giáo bây giờ cũng biết Thiên Chúa hay ông Trời là ai kia mà! Mà còn biết cả Đức Mẹ Maria Đầy Ơn Phúc của chúng con nữa cơ! Nhưng biết chỉ để mà chạy đến Chúa và Mẹ khi cần, khi xin xỏ điều gì, nhất là những người ngoại giáo, theo con được biết thì nhiều người ngoại giáo họ rất tin tưởng ở Cha Trương Bửu Diệp và xem Cha như một thần linh rất linh ứng và linh thiêng. Cần gì là họ chạy ngay đến Cha để khấn vái cho điều mình xin, chứ chẳng cần tìm hiểu ngọn ngành và biết rõ Cha là ai?
Có phải con người nhân loại luôn yếu kém của chúng con, thoạt đầu đi theo Chúa Giêsu nghe Ngài giảng dậy vì do tánh tò mò, không biết ông Giêsu là ai nhưng lại có Lời giảng dậy thật hùng hồn, thật lạ, thật lôi cuốn như có ma lực, khác hẳn với những lời giảng dậy của những ông pharisêu biệt phái mà họ từng quen nghe trong Nhà Thờ hay trong Hội Đường? Rồi có phải dân chúng đi theo Ngài vì chứng kiến thấy Ngài làm bao nhiêu chuyện lạ lùng trước mắt như Ngài có xảo thuật của một giáo phái nào chăng? Vì trước mắt họ mà Ngài đã chữa biết bao nhiêu người bệnh tật được khỏi, lành, và sạch? Vì có phải cũng ngay trước mắt họ mà Ngài đã làm xảo thuật biến hóa bánh và cá ra thật nhiều nuôi bao nhiêu ngàn người đàn ông đàn bà và con nít một bữa ăn no nê và còn dư 12 thúng đầy.
Có phải đời thường con người nhân loại của chúng con luôn thích tìm kiếm những gì là không có thật? Hạnh phúc là tìm kiếm những gì ở ngoài xa tầm tay, là mơ tưởng, là ước ao và thường khi có được thì dễ chán, dễ hư hỏng, dễ thay lòng đổi dạ, và không còn cảm thấy những gì mình có cho mình hạnh phúc thật. Cho nên có phải bản tánh của con người chúng con rất dễ thay đổi tánh tình khi còn nghèo khổ thì khác và khi trở thành giầu có vì mánh mung thì trở thành con người khác, như hai con người hoàn toàn khác nhau, một nghèo và một giầu vậy!?
Con người của chúng con thì có phải luôn nghĩ trước tiên là vấn đề lợi lộc. Bạn bè có chơi với nhau trước tiên cũng phải xem anh chị em này có giầu không thì mình mới làm quen mà chơi, còn nghèo thì xin khỏi. Bởi có giầu mình chơi thì mới có lợi, nào là có thể vay được tiền, nào là có thể mượn được những gì mình cần, nào là chỉ cần mình nịnh khen cho mấy câu là nói gì mà chẳng nghe theo mà chẳng chìu theo điều mình mong muốn. Còn nghèo ư! Ai mà lại thèm chơi với người nghèo làm gì, vì suốt đời chỉ nghe họ than thở và mượn vay. Ai mà chơi với người nghèo làm gì! Vì đi chung với họ thì mắc cở và mất mặt lắm! Chơi với giới nghèo thì chẳng được lợi lộc gì mà chỉ mang vận vào người mà thôi có đúng không thưa Chúa!? Chưa kể họ lại còn mang bệnh hoạn có thể lây cho mình thì khổ.
Đấy là nói về chuyện bạn bè, còn họ hàng thân thuộc thì sao? Thưa cũng không khác gì cho mấy Chúa ơi! Bởi theo kinh nghiệm bản thân, con cảm nhận như thế trong họ hàng của con hầu như đều là như thế! Hễ nghèo thì họ miễn hỏi thăm hay muốn đến chào hỏi, thường có dịp họ đi nghỉ mát hay có việc nơi chỗ của chúng con ở, thì thường đến và tìm những người họ hàng giầu có để mong có chỗ ở nhờ, mong được đón đưa đi ăn, hay mượn chỗ để làm nơi gặp gỡ. Buồn cười là như thế này! Chúng con cả nhà thì hai vợ chồng có mỗi hai cái xe hơi để vợ chồng đi làm và là cái chân để đưa cả nhà con cái đi học và đi làm, mà xe nào xe nấy chúng con mua từ thời Vua Bảo Đại lận. Có lần vợ chồng chúng con bị người anh chị bên chồng, từ khước không muốn cho chúng con đến nhà thăm vì lý do không chính đáng, nhưng chúng con hiểu vì xe của chúng con quá tệ để vào cái khu ở sang trọng của họ có lính gác cổng vì khu nhà họ ở gần sát biển.
Có phải đời thường, cách xử thế của chúng con với nhau là xe xua, so sánh nhau qua đồng tiền, nhà ở, xe cộ, và công ăn việc làm? Tầng cấp xã hội cũng bị chia cách giữa người giầu có, trung lưu, và dân nghèo như chúng con đây, luôn chịu thiệt thòi? Nhưng thưa lậy Chúa! Có phải dân nghèo như chúng con lại được Chúa luôn ghé mắt, thương tình, đồng cảm, đồng tình, và đồng lao, như các Thánh Tông Đồ chài lưới được Chúa thương tuyển chọn? Như Thánh Phêrô xưa xuất thân từ con nhà chài lưới nghèo khổ, được Chúa Giêsu tuyển chọn làm một trong 12 môn đệ của Ngài, được Chúa Cha mạc khải cho những điều mà không ai được diễm phúc như ông, rồi thì lại được Chúa Giêsu giao cho một trọng trách làm Đầu Hội Thánh.
Lậy Chúa, nếu nghèo khổ mà luôn được sống gần và bên Chúa để được uống những Lời Châu Báu của Chúa thì cũng nên lắm phải không thưa Ngài!? Nếu Ngài hỏi chúng con Ngài là Ai? Có thể vì chúng con ngu dốt không nói đúng với danh xưng của Chúa nhưng chúng con có thể cam kết mà nói rằng Ngài là Đức Kitô con một Thiên Chúa Cha. Mẹ Ngài là Đức Nữ Đồng Trinh Maria. Ngài Chịu chết trên Thập Giá. Ngày thứ ba Ngài sống lại, lên Trời, ngự bên hữu Đức Chúa Cha phép tắc vô cùng. Ngày sau bởi Trời Ngài lại xuống phán xét kẻ sống và kẻ chết. Con tin kính Đức Chúa Thánh Thần. Con tin có Hội Thánh hằng có ở khắp thế này, các Thánh thông công. Con tin phép tha tội. Con tin xác loài người ngày sau sống lại. Con tin hằng sống vậy, Amen.
Khi ấy, Chúa Giêsu đến địa hạt thành Xêsarêa Philipphê, và hỏi các môn đệ rằng: "Người ta bảo Con Người là ai?" Các ông thưa: "Người thì bảo là Gioan Tẩy Giả, kẻ thì bảo là Êlia, kẻ khác lại bảo là Giêrêmia hay một tiên tri nào đó". Chúa Giêsu nói với các ông: "Phần các con, các con bảo Thầy là ai?" Simon Phêrô thưa rằng: "Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống". Chúa Giêsu trả lời rằng: "Hỡi Simon con ông Giona, con có phúc, vì chẳng phải xác thịt hay máu huyết mạc khải cho con, nhưng là Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Vậy Thầy bảo cho con biết: Con là Đá, trên đá này Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và cửa địa ngục sẽ không thắng được. Thầy sẽ trao cho con chìa khoá nước trời: sự gì con cầm buộc dưới đất, trên trời cũng cầm buộc; và sự gì con cởi mở dưới đất, trên trời cũng cởi mở". Bấy giờ Người truyền cho các môn đệ đừng nói với ai rằng Người là Đức Kitô. (Mt 16, 13-20).
Không biết thời nay thật sự bao nhiêu con người nhân loại anh chị em chúng ta trên khắp hoàn cầu sẽ trả lời được với Chúa Giêsu như Thánh Phêrô đã trả lời rất khôn khéo khi được Chúa Giêsu hỏi một câu tương tự như trên: "Người ta bảo Con Người là ai?". Có phải Thánh Phêrô không tự mình trả lời được mà là do "Cha Thầy, Đấng ngự trên Trời" đã mạc khải cho biết hay không? Nghe lời mạc khải của Chúa Cha qua miệng của Thánh Phêrô nên Chúa Giêsu liền phán với ông Phêrô rằng: "Hỡi Simon con ông Giona, con có phúc, vì chẳng phải xác thịt hay máu huyết mạc khải cho con, nhưng là Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Vậy Thầy bảo cho con biết: Con là Đá, trên đá này Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và cửa địa ngục sẽ không thắng được. Thầy sẽ trao cho con chìa khoá nước trời: sự gì con cầm buộc dưới đất, trên trời cũng cầm buộc; và sự gì con cởi mở dưới đất, trên trời cũng cởi mở".
Câu Chúa Giêsu hỏi ông Thánh Phêrô xem chừng như rất khó mà trả lời cho đúng với ý của Chúa được, nếu không được Thiên Chúa Cha cho biết, thì hà huống gì chúng con đây, chả biết trả lời ra sao khi được Chúa hỏi? Vì có phải đầu óc của chúng con thì luôn đầy và đặc như đất sét? Bởi chúng con và ngay cả người ngoại giáo bây giờ cũng biết Thiên Chúa hay ông Trời là ai kia mà! Mà còn biết cả Đức Mẹ Maria Đầy Ơn Phúc của chúng con nữa cơ! Nhưng biết chỉ để mà chạy đến Chúa và Mẹ khi cần, khi xin xỏ điều gì, nhất là những người ngoại giáo, theo con được biết thì nhiều người ngoại giáo họ rất tin tưởng ở Cha Trương Bửu Diệp và xem Cha như một thần linh rất linh ứng và linh thiêng. Cần gì là họ chạy ngay đến Cha để khấn vái cho điều mình xin, chứ chẳng cần tìm hiểu ngọn ngành và biết rõ Cha là ai?
Có phải con người nhân loại luôn yếu kém của chúng con, thoạt đầu đi theo Chúa Giêsu nghe Ngài giảng dậy vì do tánh tò mò, không biết ông Giêsu là ai nhưng lại có Lời giảng dậy thật hùng hồn, thật lạ, thật lôi cuốn như có ma lực, khác hẳn với những lời giảng dậy của những ông pharisêu biệt phái mà họ từng quen nghe trong Nhà Thờ hay trong Hội Đường? Rồi có phải dân chúng đi theo Ngài vì chứng kiến thấy Ngài làm bao nhiêu chuyện lạ lùng trước mắt như Ngài có xảo thuật của một giáo phái nào chăng? Vì trước mắt họ mà Ngài đã chữa biết bao nhiêu người bệnh tật được khỏi, lành, và sạch? Vì có phải cũng ngay trước mắt họ mà Ngài đã làm xảo thuật biến hóa bánh và cá ra thật nhiều nuôi bao nhiêu ngàn người đàn ông đàn bà và con nít một bữa ăn no nê và còn dư 12 thúng đầy.
Có phải đời thường con người nhân loại của chúng con luôn thích tìm kiếm những gì là không có thật? Hạnh phúc là tìm kiếm những gì ở ngoài xa tầm tay, là mơ tưởng, là ước ao và thường khi có được thì dễ chán, dễ hư hỏng, dễ thay lòng đổi dạ, và không còn cảm thấy những gì mình có cho mình hạnh phúc thật. Cho nên có phải bản tánh của con người chúng con rất dễ thay đổi tánh tình khi còn nghèo khổ thì khác và khi trở thành giầu có vì mánh mung thì trở thành con người khác, như hai con người hoàn toàn khác nhau, một nghèo và một giầu vậy!?
Con người của chúng con thì có phải luôn nghĩ trước tiên là vấn đề lợi lộc. Bạn bè có chơi với nhau trước tiên cũng phải xem anh chị em này có giầu không thì mình mới làm quen mà chơi, còn nghèo thì xin khỏi. Bởi có giầu mình chơi thì mới có lợi, nào là có thể vay được tiền, nào là có thể mượn được những gì mình cần, nào là chỉ cần mình nịnh khen cho mấy câu là nói gì mà chẳng nghe theo mà chẳng chìu theo điều mình mong muốn. Còn nghèo ư! Ai mà lại thèm chơi với người nghèo làm gì, vì suốt đời chỉ nghe họ than thở và mượn vay. Ai mà chơi với người nghèo làm gì! Vì đi chung với họ thì mắc cở và mất mặt lắm! Chơi với giới nghèo thì chẳng được lợi lộc gì mà chỉ mang vận vào người mà thôi có đúng không thưa Chúa!? Chưa kể họ lại còn mang bệnh hoạn có thể lây cho mình thì khổ.
Đấy là nói về chuyện bạn bè, còn họ hàng thân thuộc thì sao? Thưa cũng không khác gì cho mấy Chúa ơi! Bởi theo kinh nghiệm bản thân, con cảm nhận như thế trong họ hàng của con hầu như đều là như thế! Hễ nghèo thì họ miễn hỏi thăm hay muốn đến chào hỏi, thường có dịp họ đi nghỉ mát hay có việc nơi chỗ của chúng con ở, thì thường đến và tìm những người họ hàng giầu có để mong có chỗ ở nhờ, mong được đón đưa đi ăn, hay mượn chỗ để làm nơi gặp gỡ. Buồn cười là như thế này! Chúng con cả nhà thì hai vợ chồng có mỗi hai cái xe hơi để vợ chồng đi làm và là cái chân để đưa cả nhà con cái đi học và đi làm, mà xe nào xe nấy chúng con mua từ thời Vua Bảo Đại lận. Có lần vợ chồng chúng con bị người anh chị bên chồng, từ khước không muốn cho chúng con đến nhà thăm vì lý do không chính đáng, nhưng chúng con hiểu vì xe của chúng con quá tệ để vào cái khu ở sang trọng của họ có lính gác cổng vì khu nhà họ ở gần sát biển.
Có phải đời thường, cách xử thế của chúng con với nhau là xe xua, so sánh nhau qua đồng tiền, nhà ở, xe cộ, và công ăn việc làm? Tầng cấp xã hội cũng bị chia cách giữa người giầu có, trung lưu, và dân nghèo như chúng con đây, luôn chịu thiệt thòi? Nhưng thưa lậy Chúa! Có phải dân nghèo như chúng con lại được Chúa luôn ghé mắt, thương tình, đồng cảm, đồng tình, và đồng lao, như các Thánh Tông Đồ chài lưới được Chúa thương tuyển chọn? Như Thánh Phêrô xưa xuất thân từ con nhà chài lưới nghèo khổ, được Chúa Giêsu tuyển chọn làm một trong 12 môn đệ của Ngài, được Chúa Cha mạc khải cho những điều mà không ai được diễm phúc như ông, rồi thì lại được Chúa Giêsu giao cho một trọng trách làm Đầu Hội Thánh.
Lậy Chúa, nếu nghèo khổ mà luôn được sống gần và bên Chúa để được uống những Lời Châu Báu của Chúa thì cũng nên lắm phải không thưa Ngài!? Nếu Ngài hỏi chúng con Ngài là Ai? Có thể vì chúng con ngu dốt không nói đúng với danh xưng của Chúa nhưng chúng con có thể cam kết mà nói rằng Ngài là Đức Kitô con một Thiên Chúa Cha. Mẹ Ngài là Đức Nữ Đồng Trinh Maria. Ngài Chịu chết trên Thập Giá. Ngày thứ ba Ngài sống lại, lên Trời, ngự bên hữu Đức Chúa Cha phép tắc vô cùng. Ngày sau bởi Trời Ngài lại xuống phán xét kẻ sống và kẻ chết. Con tin kính Đức Chúa Thánh Thần. Con tin có Hội Thánh hằng có ở khắp thế này, các Thánh thông công. Con tin phép tha tội. Con tin xác loài người ngày sau sống lại. Con tin hằng sống vậy, Amen.