Niềm tin Việt Nam: Giả Kitô
Niềm tin Việt Nam minh họa trong dạng truyện ngắn về những đời sống niềm tin của người Việt Nam, không phải trong quá khứ, cũng không phải trong tương lai, nhưng ngay trong ngày hôm nay và ngay bây giờ. Đọc Niềm tin Việt Nam, có thể bạn sẽ nhận ra những nhân vật xuất hiện trong Niềm tin Việt Nam chính là bạn, hoặc những người thân trong gia đình, hoặc những người hàng xóm, hoặc những người tín hữu trong xứ đạo của chính bạn.Tháng Linh hồn, Nguyễn Trung Tây |
— Mẹ ơi, từ hồi dì Minh cười cười với ông cai, mang mẹ vào trong hãng làm cho tới bây giờ, mẹ thấy công việc ra sao? Dễ không mẹ?
Bà Miêng phì cười,
— Cũng dễ òm! Có gì khó khăn đâu. Đi và về đều có tài xế dì Minh chở. Xăng thì không phải trả. Cứ hai tuần lại cầm cái check trong tay. Chưa kể, có những tuần lễ tao siêng năng chịu khó cày overtime. Khi đó, mẹ nói với dì Minh chắc là phải gọi xe tăng đến chở cái check. Dì Minh ngạc nhiên hỏi, “Tự nhiên ở đâu lại lòi ra cái vụ xe tăng với xe bò ở đây bà nội?”. Tao mới nói, “Cái check cuối tháng nặng quá, không lấy xe tăng chở, chở xe hơi thường, dám bể bánh!”.
Con nịnh,
— Nhất mẹ rồi!
— Cái này gọi là hay không bằng hên. Tiếng Anh tiếng u tao u a u ơ cứ y như ngọng, nhưng cũng nhờ có bà cai dì Minh lót đường đỡ đầu cho nên đầu xuôi mà đuôi cũng lọt.
Bà Miêng tiếp,
— Nhưng chỉ có một cái tao không thích là làm ở trong hãng điện tử, khói chì bay lên ngập hai lỗ mũi. Ngày tám tiếng, ngửi khói chì không cũng đủ ngất ngư...
Con âu lo,
— Mẹ phải coi chừng đó…
— Tao biết. Cho nên tao lúc nào cũng đeo khẩu trang kín mít cứ y như bác sĩ phòng mổ. Sức khỏe mà. Tao cũng chưa muốn đi bán muối như ông ngoại...
Cậu Ba hỏi,
— Mẹ ơi tại sao ông ngoại chết vậy hả mẹ?
— Ông chết là tại bệnh suyễn.
— Suyễn? Suyễn mà làm sao chết được? Con cũng có nhiều thằng bạn bị suyễn, nhưng thấy tụi nó vẫn khỏe re!
Bà Miêng lườm con,
— Mày bơ sữa lâu quá rồi cho nên quên hết. Sau năm 75, thuốc thang ở đâu mà có… Bên đây, đau bụng, cảm cúm là mình te te chạy ra Safeway, Walmart mua thuốc uống. Nhưng sau 75, hoàn cảnh Việt Nam khó khăn lắm. Kiếm được mấy viên thuốc ngoại chữa bệnh suyễn đâu có phải là dễ. Phần nữa ông ngoại cũng bẩy chục, già rồi…
— Tại sao năm ngoái nhà mình lại bốc mộ của ông lên vậy hả mẹ?
Bà Miêng chép miệng,
— Thì một phần cũng bởi vì nghĩa trang bị giải tỏa. Nhưng phần chính cũng bởi vì nhà mình qua bên đây hết rồi. Nếu không, lấy ai ở bên đó chăm nom mộ ông? Lúc tao còn ở nhà, chiều chiều mẹ còn ghé ngang qua thăm ông ngoại, nhổ cỏ, đốt nhang. Tao đi rồi, ai làm chuyện đó?
Bà Miêng nhẩm đếm ngón tay,
— Tính từ lúc ông mất đi cho tới lúc bốc mộ, vậy mà đã hơn hai mươi năm rồi.
— Nhanh quá hả mẹ.
— Hơn hai mươi năm rồi. Tối tối, mẹ vẫn đọc kinh cầu nguyện cho ông.
Con an ủi,
— Ông ngoại lên Thiên Đàng rồi mẹ ơi!
Bà Miêng yên lặng. Con tiếp,
— Con nhớ ông ngoại hiền như Bụt, chưa bao giờ con thấy ông cự nự bà ngoại một câu. Sáng ông đi lễ, chiều ông họp Dòng Ba, tối ông đọc kinh. Người nghèo đến nhà, họ xin một chén gạo, ông tặng họ hai chén đầy. Con nhớ ông cứ hay nói, “Nhịn một chén gạo, xây một bậc thang dẫn lên thiên đàng. Tặng cho người kém may mắn hơn mình một chén gạo là mình đang dâng tặng cho Chúa đó”. Con thấy ông ngoại không chỉ sống Lời Chúa, mà ông còn thực hành Lời Chúa. Con nghĩ ông lên Thiên Đàng lâu rồi mẹ ơi!
Suy Niệm
Hồi đó có người nghi ngờ, không biết Chúa Giêsu có phải là Đấng Thiên Sai hay Ngài chính là một giả Kitô. Bởi thế, họ đặt vấn đề với Ngài,
— Thầy có phải là Đấng Kitô hay không, hay chúng tôi còn phải đợi chờ một người khác (Luke 7:19)?
Đứng trước câu hỏi về căn tính trời cao của mình, Chúa Giêsu trả lời, một câu trả lời đơn giản,
— [Hãy nhìn đi,] kẻ què đi được; người phong, khỏi bệnh; kẻ điếc, nghe được; người chết, trỗi dậy (Luke 7:22).
Ý Chúa Giêsu muốn nói,
— Tôi không phải là một giả Kitô, bởi vì ngoài những lời rao giảng về Tin Mừng Nước Trời, tôi còn thực hành những điều mà tôi đã giảng dạy.
Mà quả thật là như vậy, trong nguyện đường Nazareth, Chúa Giêsu đã từng phán,
— Thánh Thần Chúa ngự trên tôi. Ngài sai tôi đi loan báo cho người nghèo khó Tin Mừng, cho người giam cầm tin được tha thứ, cho người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức, công bố năm hồng ân của Thiên Chúa (Luke 4:18-19).
Đúng như điều Chúa Giêsu đã phán dạy trên sân hội đường của thị trấn Nazareth, trong suốt ba năm Ngài đi rao giảng Tin Mừng ơn cứu độ, người mù, khi gặp Chúa Giêsu, mắt họ sáng ra; người liệt nằm trên cáng, khi gặp Đức Kitô, họ đứng thẳng người; người chết nằm trong mộ, khi Đấng Mêsia mở miệng gọi tên, họ ngồi bật dậy!
Chúa Giêsu dạy người ta thương yêu nhau, không lên án nhau (Luke 6:27-42). Trên sân Đền Thờ Giêrusalem, trước mặt đám đông và người phụ nữ ngoại tình, Ngài không bắt chước đám đông, lên án, đòi ném đá người phụ nữ. Nhưng trên sân Đền Thờ, vào một buổi sáng mùa xuân, Chúa Giêsu mang bài giảng thương yêu và tha thứ của Ngài ra thực hành (Gioan 8:3-11).
Nếu Chúa Giêsu rao giảng, nhưng Ngài không thực hành những điều Ngài đã từng rao giảng, không biết sẽ có bao nhiêu người tin vào Ngài và đi theo Ngài?
Thánh Giacôbê cũng đã từng nói, “Đức tin không có thực hành là đức tin chết” (James 2:17, 26).
Lời Nguyện
Lạy Chúa, xin dạy chúng con biết bắt chước Chúa, sống và thực hành niềm tin Kitô của chúng con trong đời sống hàng ngày.
www.nguyentrungtay.com