Hai dụ ngôn nhắc đến hai giai cấp xã hội của thế kỉ đầu tiên. Giai cấp giầu có, trưởng giả, Kinh Sư và giai cấp nghèo của bà goá, là nạn nhân của giới Kinh Sư. Cả hai dụ ngôn liên quan đến của cải và cách dùng của cải. Nhóm Kinh Sư đây không phải là nhóm lãnh đạo thường mà là lãnh đạo Đền Thờ. Bà goá không chỉ thuộc phận nghèo hèn, mà còn là người đàn bà goá bụa. Xã hội thế kỉ đầu giới nghèo đã nghèo, thành goá bụa còn nghèo hơn. Bà goá dù là một mình nhưng bà đại diện cho giới nghèo khổ trong xã hội. Xã hội nào giới nghèo cũng nhiều hơn giới lãnh đạo và trưởng giả. Ngày nay công nhân lao động chân tay đông hơn công nhân trí thức làm việc bằng trí óc.

Khác biệt giữa giới lãnh đạo và công nhân thật rõ nét. Đức Kitô chê trách, cảnh tỉnh môn đệ ngài về giới lãnh đạo Đền Thờ. Ngài nhắn nhủ các ông,

'Anh em phải coi chừng những ông Kinh Sư ưa dạo quanh, xúng xính trong áo thụng, thích được chào hỏi nơi công cộng' Mc 12,38

Đối với bà goá nghèo, Đức Kitô khen bà trước mặt các môn đệ. Giới Kinh Sư ham của cải, thích tích trữ của cải làm của riêng. Bà goá cũng gom góp, tích trữ của cải, không làm của riêng nhưng để cho đi, dâng hiến cho Đền Thờ. Theo tinh thần bài học tuần trước, bà goá yêu mến Thiên Chúa hết sức, hết linh hồn, hết trí khôn. Bà yêu mến Thiên Chúa với tất cả tấm lòng. Dâng hiến của cải cho Đền Thờ tâm hồn bà rộn lên niềm vui. Bà không bị lệ thuộc vào vật chất.

Yêu mến chân thành không giới hạn. Đức Kitô nói với môn đệ về bà như sau,

'Mọi người đều rút từ tiền dư, bạc thừa mà đem bỏ vào đó; còn bà này, thì rút từ cái túng thiếu của mình mà bỏ vào đó tất cả tài sản, tất cả những gì bà có để nuôi sống mình' Mc 12:44
Đức Kitô dậy môn đệ, tình yêu bà dành cho Đền Thờ Thiên Chúa không phải đo bằng của cải vật chất, nhưng đo bằng tấm lòng chân thành bà dành cho Đền Thờ. Đức Kitô nhìn thấu con tim bà, con tim chan hoà lòng yêu mến Thiên Chúa. Chúng ta không biết bà nghĩ gì, nhưng có thể đoán trong tâm bà, bà tin tưởng những gì bà hiện có đều do Chúa ban. Vì thế bà rất vui dâng cúng tất cả những gì bà có cho Đền Thờ. Trao dâng cho Đền Thờ tất cả những gì có để nuôi sống mình là dấu chỉ hoàn toàn, tin tưởng phó thác vào Chúa quan phòng.

Bởi vì bà cho tất cả những gì bà có để nuôi sống mình, vì thế nhiều học giả cho rằng đây là hành động bác ái thiếu khôn ngoan. Giải thích theo chiều hướng đó xem ra có vẻ quá giới hạn. Ngày nay chúng ta hiểu tiền bạc cách rộng rãi hơn. Tất cả những gì làm ra tiền, hoặc không tốn tiền, đều được coi là của cải. Trong đó bao gồm cả thời gian, trả lương theo giờ, tài năng, kiến thức, hiểu biết, khôn ngoan và ngay cả sức khoẻ. Tất cả đều làm ra tiền. Ngoài ra còn kể thêm tinh thần. Có được một tâm hồn thanh thản, con tim bình an, giấc ngủ ngon trong đêm là những 'của cải' tinh thần vô giá bởi không gì mua được chúng.

Không biết bà goá có nguồn của cải vật chất, tinh thần nào. Chỉ biết bà nghèo. Bà dành dụm được ít tiền để tự nuôi thân. Rất có thể bà có những người bạn chân thành sẵn sàng hỗ trợ bà trong cơn túng thiếu. Không giống như một số Kinh sư sống trong ảo vọng, mong được người ta ca tụng, tán dương. Thiếu những thứ đó họ thiếu vui. Bà goá, trái lại sống một cách chân tình, chân thành với chính mình và với tha nhân. Niềm vui của bà đến từ cho đi, từ dâng cúng; trong khi niềm vui của một số Kinh Sư đến từ bên ngoài, từ lời ca tụng của tha nhân. Chính vì tìm nguồn vui nơi tha nhân mà giá trị thực sự của con người họ bị che khuất, giá trị trình diễn lộ ra qua cách trang phục.

Đền Thờ lộng lẫy. Người Do Thái hết lời ca tụng. Đức Kitô nói với các môn đệ, Đền Thờ đó cũng có ngày qua đi. Quả thật, bốn mươi năm sau, Đền Thờ bị phá tan hoang. Điều này cho biết không gì trên thế giới này, dù lớn, cao sang, vĩ đại đến đâu cũng có ngày qua đi. Chỉ có một điều tồn tại đó chính là tình yêu ta dành cho Chúa bởi chính Chúa làm cho tình yêu đó bền vững muôn đời.
Cuộc sống của ta lệ thuộc vào công ăn việc làm và sức khoẻ. Luôn nhớ cả công việc lẫn sức khoẻ đều rất bếp bênh. Công ti làm ăn thua lỗ, phá sản, côn nhân mất việc. Tai nạn xảy ra, sức khoẻ đi đong. Tuổi già kéo đến vừa sinh tật, vừa sinh bệnh. Hệ thống kinh tế hoàn cầu lúc tiến, phát triển, khi co cụm, thụt lùi. Đầu tư trọn đời vào tài chánh, kinh tế, của cải vật chất, khi chúng ra đi còn lại gì, ngoài nước mắt và nuối tiếc. Người ta thích đầu tư trọn đời mình vào của cải vật chất bởi xã hội trọng giới giầu, khinh giới nghèo. Đức Kitô cảnh tỉnh môn đệ, giá trị thực của con người không phải do lắm của, nhiều tiền mà chính là con tim chân thành, yêu mến. Bạn xét mình xem, mình chọn sống theo cung cách nào? Cung cách của Kinh Sư hay cung cách của bà goá.

TiengChuong.org

True Worth

The two stories described two social classes of the first century: The rich Scribes and the poor widow. The rich Scribes were the ruling class, and the poor were the serving class, who were victims of the ruling class. Both stories dealt with wealth, and the contrast of utilising wealth. The Scribes were not ordinary leaders, but leaders of the Temple. The poor widow was not only poor, but a widow. In the first century's society, the widow was the poorest of the poor. She was an individual, who represented the poor in her society. In every society, the poor always outnumbered the powerful and the rich. Today blue collar workers are the majority, while white collar workers are the minority.

The contrast between the ruling class, and the serving class was outstanding. Jesus denounced actions of the ruling class, telling his disciples, 'Beware of the Scribes', Mk 12,38 while He praised the good deed of the poor widow. The Scribes loved to be served. The Scribes loved to accumulate wealth, while the poor widow donated all she had. Following last week's teaching, we are certain, the poor widow loved God with all her heart, mind, soul and strength. She loved God without a limit. This poor widow enjoyed the joy of giving. She detached herself from wealth. True love knows no measure. Jesus told His disciples about the poor widow,

'She from the little she had has put in everything she possessed, all she had to live on'. Mk 12:44.

Jesus told His disciples, her love for God was not measured by the amount of wealth giving, but the generosity of her heart. Jesus judged her heart, a heart full of love for God. We can't read her mind. It seemed she believed what little she had, it was God Who gave it to her in the first place. She was right to give it to God. Giving all she had, she fully trusted in God's providence.

Because she gave all that she had to live on; many commentators agree that it was unwise on her part. I think this view is very narrow, because it is based only on the value of money. Today we understand wealth in a very broad sense. Wealth is more than money. It includes time, talent, knowledge, wisdom, health. All generate money. Consider internal wealth such as peace of mind, and a calm heart. They are invaluable. We don't know what sort of wealth she had, which could generate money. As a widow, she certainly was dire poor. She had to be able to support herself. We hope, she had a group of trusted friends, on whom she could rely in time of need. The poor widow was true to herself, her inner life. Not like some Scribes, who in public, presented untrue images of themselves.

The Temple was magnificent. The Jews loved to observe it. Jesus told them- Yes, indeed, the Temple was in its splendour, but one day it would be destroyed. Forty years later, the Temple fell to the level ground. Apart from the love we have for God and others, no matter how strong and how beautiful things of this world are, one day they cease to exist.

Our livelihood depends on job security, and good health. We hope our good job and good health are permanent. Let us remind one another that an accident can happen to a person at any time. The world economic system is not always as healthy as we would like it to be. It has been falling in and out of recession. The wisdom of investing all our lives into wealth alone is in question.
Our society judges the ruling class and the rich, as if their lives are worth more than the lives of the poor. Jesus told His disciples, and us, wealth didn't define the true value of a person, but true love does.