LỄ CHÚA GIÁNG SINH
Isaia 52: 7-10; Do Thái 1: 1-6; Gioan 1: 1-18
Bạn đã nghe câu chuyện này chưa? Một nhóm bạn bè tụ tập ăn cơm chiều. Bà mẹ đứng dậy rời bàn ăn dẫn đứa con gái 3 tuổi lên phòng ngủ rồi trở lại bàn ăn. Trời bắt đầu tối dần, rồi thời tiết bên ngoài thay đổi. Trời bắt đầu có gió lớn, cây cây cối gảy đổ. Nhiều cành cây gãy rơi xuống bên hông nhà. Rồi đến mưa lớn có cả mưa đá đập mạnh xuống trên mái nhà. Mọi người vội đứng bật dậy đóng các cửa sổ và nhìn bên ngoài thấy có sấm chớp rực sáng cả bầu trời. Những người lớn có vẻ thích thú cảnh tượng này.
Nhưng, đứa bé gái trên lầu sợ quá nên khóc. Bà mẹ vội chay lên phòng em bé để an ủi. Rồi trước khi ra khỏi phóng bà ta nói với em bé "Con đừng bao giờ sợ cả. Thiên Chúa luôn ở bên con”. Em bé trả lời "Dạ con biết Thiên Chúa luôn ở bên con. Nhưng con muốn có người bằng da thịt ở với con".
Đó là điều thánh Gioan loan báo hôm nay. Chúng ta có thể dùng lời người lớn để giải thich. Nhưng, điều đứa bé muốn nói chính là "người thật". Có nghĩa "nhà thần học” ba tuổi muốn nói là “một người có da thịt" Đó là điều Thiên Chúa đã làm, Ngài đã mặc lấy da thịt cho chúng ta.
Thánh Gioan, một số nhà thần học khác diển tả điều đó bằng cách này "Ngôi Lời đã trở nên người phàm, và cư ngụ giữa chúng ta. Chúng tôi đã được thấy vinh quang của người, vinh quang mà Chúa Cha ban cho Người, là Con Một đầy tràn ân sủng và sự thật". Một cách dịch khác gần vời lời văn Hy lạp hơn như sau: "Và Ngôi Lời nhập thể và đã dựng liều của Ngưới ở giữa chúng ta". Tôi thích lời dịch này hơn. Lời dịch này nói về kinh nghiệm của người Israel với Thiên Chúa. Dân Israel nguồn gốc là sắc dân du mục, đi lang thang trong sa mạc. Cuộc sống của họ phải luôn luôn di chuyển. Thiên Chúa không ở cố định trên bàn thờ trong ngôi đền thờ có vị trí địa lý xác thực để họ phải đến thờ phượng và ở trước sự hiện diện của Thiên Chúa, Trái lại, theo như thánh Gioan viết, Thiên Chúa đã dựng liều ở giữa chúng ta.
Vậy, chúng ta chẳng phải là dân du mục hay sao? Dường như năm nay có nhấn mạnh đến điều đó cho chúng ta hay sao? Cũng như tổ tiên Israel của chúng ta, chúng ta đã đi trên một sa mạc khắc nghiệt, cằn cỗi và nguy hiểm đã dõi theo chúng ta từng giờ và từng ngày một, ngay cả khi chúng ta không bao giờ ra khỏi nhà mình. Những ngày qua đã làm cho chúng ta mất phương hướng và đầy thất vọng. Dù vậy, theo sự nhận xét của dân chúng, và bạn tin vào điều nói về gói quà và nhận quà trong cơn đại dịch covid: Đó là quà của sự cầu nguyện, sự thinh lặng, sự kết nối với gia đình và bạn bè ở xa, rộng lượng với láng giềng, những hành động dũng cảm phi thường của các nhân viên y tế, sự chia sẻ các nguồn lợi với kẻ khác v v...
Không đâu, chúng ta, những người du mục vì cơn dịch covid không còn phải cất bước đi đến một ngôi đền trên núi, hay ở một thánh địa xa xôi nào đó để được ở gần Thiên Chúa. Thay vào đó, "Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta". Chúng ta có thể nói thêm vào đó là Ngài cùng đi với chúng ta, và cùng dừng lại từng chặng đường với chúng ta, ở nơi nào chúng ta gặp một thế giới đầy mới lạ mà chúng ta đi qua.
Hôm nay, chúng ta không chỉ mừng ngày Giáng sinh của Chúa Giêsu, từ một thế giới và một nền văn hóa khác. Không như cách chúng ta mừng những nhân vật vĩ đại khác trong lịch sử xã hội. Thật ra chúng ta tuyên nhận và tuyên xưng đức tin của chúng ta vào sự nhập thể liên tục của Chúa Giêsu ở giữa và ở trong mỗi người chúng ta. Khi chúng ta di chuyển, Ngài cùng đi với chúng ta. Khi chúng ta dừng lại, Ngài cũng dừng với chúng ta.
Hãy nhớ đến câu chuyện đứa bé 3 tuổi muốn có Thiên Chúa bằng da thịt. Đó là quà lễ Giáng Sinh hôm nay. Thiên Chúa bằng da thịt dành cho chúng ta. Thiên Chúa, Đấng tặng quà lễ Giáng Sinh, và chúng ta là những người cần và vui mừng đón nhận sự an lành tràn đầy của Thiên Chúa. Chúng ta không thể mua quà đó được. Nhưng, cũng như khi chúng ta chọn "món quà tuyệt đối" cho một người nào chúng ta yêu thương, thì Thiên Chúa đã làm như vậy cho chúng ta. Ngài yêu thương chúng ta và ban cho chúng ta món quà lễ Giáng Sinh "tuyệt đối đó" Chẳng lẻ bạn không muốn la lớn lên một cách vui mừng: "thật là món quà tuyệt hảo, đúng như tôi cần".
Lễ Giáng Sinh nhắc chúng ta nhớ một món quà Thiên Chúa ban cho chúng ta quanh năm. Hôm nay chúng ta cảm tạ, Thiên Chúa là Đấng không ngừng trao ban quà cho chúng ta. Lễ hôm nay, không phải chỉ nói về một đứa bé đang lớn lên, rồi bị đóng đinh trên cây thập giá để cứu chúng ta khỏi tội lỗi. Từ lúc đứa bé sinh ra, sự nhập thể mặc khải là Thiên Chúa đã hòa hợp với người phàm chúng ta. Cũng như người ta nói Ngài đã "tiếp cận và riêng tư".
Vậy chúng ta sẽ làm gì với món quà quý báu và vô giá mà chúng ta đã nhận lãnh? Lẽ cố nhiên là chia sẻ với người khác. Hãy cho người khác quà Thiên Chúa theo cách Ngài đã ban cho chúng ta. Hãy trao quà miễn phí. Quà được trao là: tha thứ, yêu thương và thông cảm. Một món quà không bao giờ ngừng trao tặng.
Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP
CHRISTMAS DAY
Isaiah 52: 7-10; Hebrews 1: 1-6; John 1: 1-18
Have you heard this a story? A group of friends gathered for a dinner. The mother leaves the table to put her three-year-old daughter to bed and then returns to the dinner. As night progressed the weather outside changed. It started with a strong wind, the trees snapped back and forth, Branches crashed to the ground alongside the house. Then heavy rain came with some hail pounding the roof. Everyone jumped up to close the windows and look out at the lightening fireworks. The adults were fascinated.
But the little girl upstairs began crying with fright. Her mother rushed upstairs to comfort her and before leaving the child’s room said, "You should never be afraid dear, God is always with you." The child responded, "Yes, I know God is with me. But I want someone with skin on."
That is what St. John is proclaiming to us today. We can use bigger words to explain it, but what "incarnation" means is what the three year old "theologian" wanted, "Someone with skin on." That is what God has done: God has "put skin on for us."
St. John, another theologian, describes it this way, "The Word became flesh and made his dwelling among us, and we have seen his glory: the glory of an only Son coming from the Father with enduring love." Another translation, staying close to the original Greek, puts it this way, "And the Word became flesh and pitched his tent among us." I like that wording, it harkens back to the Israelites’ experience of God. They started as nomads, wanderers in the desert. For them, always on the move, God wasn’t fixed on an altar in a temple somewhere you had to travel to in order to worship and be in God’s presence. Instead, as John puts it, God has pitched a tent among us.
Aren’t we all nomads? Hasn’t this year underlined that for us? Like our Israelite ancestors we have been traveling a harsh, demanding and deadly desert – day after testing day – even if we have never left our homes. The days have been very disorienting and disappointing to the max. Still, people acknowledge, if you can believe it, giving and receiving gifts during the pandemic: gifts of quiet, prayer, connections with distant family and friends, generosity of neighbors, extraordinary acts of bravery and courage by healthcare workers, sharing of resources, etc.
No, we pandemic nomads have not had to journey to a mountain shrine, or distant holy place to be close to our God. Instead, "The Word became flesh and pitched his tent among us." We could add: and picks up his tent to travel with us and pitches it again and again among us at each place we have found ourselves in this new, unfamiliar world we are now passing through.
Today we celebrate not just the birth of Jesus years ago, from another world and culture, the way we celebrate other great figures in history. Rather, we acknowledge and profess our faith in his continuing incarnation among and in each of us. When we move, he moves with us. When we stop, so does he.
Remember the child who wanted a God with skin on? That’s our Christmas gift today: God in the flesh for us. God is the Christmas gift giver and we are the needy and exuberant receivers of God’s bounty. We could not buy this gift. But just as we choose the "perfect gift" for someone we love, so God has done for us – loved us and given us the perfect Christmas gift. Don’t you just want to shout with glee, "What a perfect gift, just what I’ve always needed!"
Christmas reminds us of the gift God is giving us all year round. Today we give thanks to our non-stop, gift-giving God. This feast is not only about the child who will grow up, be crucified and free us from sin. From the moment of his birth the incarnation reveals that God has entered into a permanent union with us humans. As they say, "Up close and personal."
What shall we do with this precious, invaluable gift we have received? Share it, of course. Give to others the way God has given to us. Give free of charge – mercy, forgiveness, love and compassion – a gift that never stops giving.
Isaia 52: 7-10; Do Thái 1: 1-6; Gioan 1: 1-18
Bạn đã nghe câu chuyện này chưa? Một nhóm bạn bè tụ tập ăn cơm chiều. Bà mẹ đứng dậy rời bàn ăn dẫn đứa con gái 3 tuổi lên phòng ngủ rồi trở lại bàn ăn. Trời bắt đầu tối dần, rồi thời tiết bên ngoài thay đổi. Trời bắt đầu có gió lớn, cây cây cối gảy đổ. Nhiều cành cây gãy rơi xuống bên hông nhà. Rồi đến mưa lớn có cả mưa đá đập mạnh xuống trên mái nhà. Mọi người vội đứng bật dậy đóng các cửa sổ và nhìn bên ngoài thấy có sấm chớp rực sáng cả bầu trời. Những người lớn có vẻ thích thú cảnh tượng này.
Nhưng, đứa bé gái trên lầu sợ quá nên khóc. Bà mẹ vội chay lên phòng em bé để an ủi. Rồi trước khi ra khỏi phóng bà ta nói với em bé "Con đừng bao giờ sợ cả. Thiên Chúa luôn ở bên con”. Em bé trả lời "Dạ con biết Thiên Chúa luôn ở bên con. Nhưng con muốn có người bằng da thịt ở với con".
Đó là điều thánh Gioan loan báo hôm nay. Chúng ta có thể dùng lời người lớn để giải thich. Nhưng, điều đứa bé muốn nói chính là "người thật". Có nghĩa "nhà thần học” ba tuổi muốn nói là “một người có da thịt" Đó là điều Thiên Chúa đã làm, Ngài đã mặc lấy da thịt cho chúng ta.
Thánh Gioan, một số nhà thần học khác diển tả điều đó bằng cách này "Ngôi Lời đã trở nên người phàm, và cư ngụ giữa chúng ta. Chúng tôi đã được thấy vinh quang của người, vinh quang mà Chúa Cha ban cho Người, là Con Một đầy tràn ân sủng và sự thật". Một cách dịch khác gần vời lời văn Hy lạp hơn như sau: "Và Ngôi Lời nhập thể và đã dựng liều của Ngưới ở giữa chúng ta". Tôi thích lời dịch này hơn. Lời dịch này nói về kinh nghiệm của người Israel với Thiên Chúa. Dân Israel nguồn gốc là sắc dân du mục, đi lang thang trong sa mạc. Cuộc sống của họ phải luôn luôn di chuyển. Thiên Chúa không ở cố định trên bàn thờ trong ngôi đền thờ có vị trí địa lý xác thực để họ phải đến thờ phượng và ở trước sự hiện diện của Thiên Chúa, Trái lại, theo như thánh Gioan viết, Thiên Chúa đã dựng liều ở giữa chúng ta.
Vậy, chúng ta chẳng phải là dân du mục hay sao? Dường như năm nay có nhấn mạnh đến điều đó cho chúng ta hay sao? Cũng như tổ tiên Israel của chúng ta, chúng ta đã đi trên một sa mạc khắc nghiệt, cằn cỗi và nguy hiểm đã dõi theo chúng ta từng giờ và từng ngày một, ngay cả khi chúng ta không bao giờ ra khỏi nhà mình. Những ngày qua đã làm cho chúng ta mất phương hướng và đầy thất vọng. Dù vậy, theo sự nhận xét của dân chúng, và bạn tin vào điều nói về gói quà và nhận quà trong cơn đại dịch covid: Đó là quà của sự cầu nguyện, sự thinh lặng, sự kết nối với gia đình và bạn bè ở xa, rộng lượng với láng giềng, những hành động dũng cảm phi thường của các nhân viên y tế, sự chia sẻ các nguồn lợi với kẻ khác v v...
Không đâu, chúng ta, những người du mục vì cơn dịch covid không còn phải cất bước đi đến một ngôi đền trên núi, hay ở một thánh địa xa xôi nào đó để được ở gần Thiên Chúa. Thay vào đó, "Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta". Chúng ta có thể nói thêm vào đó là Ngài cùng đi với chúng ta, và cùng dừng lại từng chặng đường với chúng ta, ở nơi nào chúng ta gặp một thế giới đầy mới lạ mà chúng ta đi qua.
Hôm nay, chúng ta không chỉ mừng ngày Giáng sinh của Chúa Giêsu, từ một thế giới và một nền văn hóa khác. Không như cách chúng ta mừng những nhân vật vĩ đại khác trong lịch sử xã hội. Thật ra chúng ta tuyên nhận và tuyên xưng đức tin của chúng ta vào sự nhập thể liên tục của Chúa Giêsu ở giữa và ở trong mỗi người chúng ta. Khi chúng ta di chuyển, Ngài cùng đi với chúng ta. Khi chúng ta dừng lại, Ngài cũng dừng với chúng ta.
Hãy nhớ đến câu chuyện đứa bé 3 tuổi muốn có Thiên Chúa bằng da thịt. Đó là quà lễ Giáng Sinh hôm nay. Thiên Chúa bằng da thịt dành cho chúng ta. Thiên Chúa, Đấng tặng quà lễ Giáng Sinh, và chúng ta là những người cần và vui mừng đón nhận sự an lành tràn đầy của Thiên Chúa. Chúng ta không thể mua quà đó được. Nhưng, cũng như khi chúng ta chọn "món quà tuyệt đối" cho một người nào chúng ta yêu thương, thì Thiên Chúa đã làm như vậy cho chúng ta. Ngài yêu thương chúng ta và ban cho chúng ta món quà lễ Giáng Sinh "tuyệt đối đó" Chẳng lẻ bạn không muốn la lớn lên một cách vui mừng: "thật là món quà tuyệt hảo, đúng như tôi cần".
Lễ Giáng Sinh nhắc chúng ta nhớ một món quà Thiên Chúa ban cho chúng ta quanh năm. Hôm nay chúng ta cảm tạ, Thiên Chúa là Đấng không ngừng trao ban quà cho chúng ta. Lễ hôm nay, không phải chỉ nói về một đứa bé đang lớn lên, rồi bị đóng đinh trên cây thập giá để cứu chúng ta khỏi tội lỗi. Từ lúc đứa bé sinh ra, sự nhập thể mặc khải là Thiên Chúa đã hòa hợp với người phàm chúng ta. Cũng như người ta nói Ngài đã "tiếp cận và riêng tư".
Vậy chúng ta sẽ làm gì với món quà quý báu và vô giá mà chúng ta đã nhận lãnh? Lẽ cố nhiên là chia sẻ với người khác. Hãy cho người khác quà Thiên Chúa theo cách Ngài đã ban cho chúng ta. Hãy trao quà miễn phí. Quà được trao là: tha thứ, yêu thương và thông cảm. Một món quà không bao giờ ngừng trao tặng.
Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP
CHRISTMAS DAY
Isaiah 52: 7-10; Hebrews 1: 1-6; John 1: 1-18
Have you heard this a story? A group of friends gathered for a dinner. The mother leaves the table to put her three-year-old daughter to bed and then returns to the dinner. As night progressed the weather outside changed. It started with a strong wind, the trees snapped back and forth, Branches crashed to the ground alongside the house. Then heavy rain came with some hail pounding the roof. Everyone jumped up to close the windows and look out at the lightening fireworks. The adults were fascinated.
But the little girl upstairs began crying with fright. Her mother rushed upstairs to comfort her and before leaving the child’s room said, "You should never be afraid dear, God is always with you." The child responded, "Yes, I know God is with me. But I want someone with skin on."
That is what St. John is proclaiming to us today. We can use bigger words to explain it, but what "incarnation" means is what the three year old "theologian" wanted, "Someone with skin on." That is what God has done: God has "put skin on for us."
St. John, another theologian, describes it this way, "The Word became flesh and made his dwelling among us, and we have seen his glory: the glory of an only Son coming from the Father with enduring love." Another translation, staying close to the original Greek, puts it this way, "And the Word became flesh and pitched his tent among us." I like that wording, it harkens back to the Israelites’ experience of God. They started as nomads, wanderers in the desert. For them, always on the move, God wasn’t fixed on an altar in a temple somewhere you had to travel to in order to worship and be in God’s presence. Instead, as John puts it, God has pitched a tent among us.
Aren’t we all nomads? Hasn’t this year underlined that for us? Like our Israelite ancestors we have been traveling a harsh, demanding and deadly desert – day after testing day – even if we have never left our homes. The days have been very disorienting and disappointing to the max. Still, people acknowledge, if you can believe it, giving and receiving gifts during the pandemic: gifts of quiet, prayer, connections with distant family and friends, generosity of neighbors, extraordinary acts of bravery and courage by healthcare workers, sharing of resources, etc.
No, we pandemic nomads have not had to journey to a mountain shrine, or distant holy place to be close to our God. Instead, "The Word became flesh and pitched his tent among us." We could add: and picks up his tent to travel with us and pitches it again and again among us at each place we have found ourselves in this new, unfamiliar world we are now passing through.
Today we celebrate not just the birth of Jesus years ago, from another world and culture, the way we celebrate other great figures in history. Rather, we acknowledge and profess our faith in his continuing incarnation among and in each of us. When we move, he moves with us. When we stop, so does he.
Remember the child who wanted a God with skin on? That’s our Christmas gift today: God in the flesh for us. God is the Christmas gift giver and we are the needy and exuberant receivers of God’s bounty. We could not buy this gift. But just as we choose the "perfect gift" for someone we love, so God has done for us – loved us and given us the perfect Christmas gift. Don’t you just want to shout with glee, "What a perfect gift, just what I’ve always needed!"
Christmas reminds us of the gift God is giving us all year round. Today we give thanks to our non-stop, gift-giving God. This feast is not only about the child who will grow up, be crucified and free us from sin. From the moment of his birth the incarnation reveals that God has entered into a permanent union with us humans. As they say, "Up close and personal."
What shall we do with this precious, invaluable gift we have received? Share it, of course. Give to others the way God has given to us. Give free of charge – mercy, forgiveness, love and compassion – a gift that never stops giving.