Cn 3B Mùa Chay : Ba Thanh Tẩy
Một trong những vấn đề lớn của thế giới hiện nay là nạn ô nhiễm môi sinh. Các giòng sông đang bị ô nhiễm, đe doạ nước ta uống. Thực phẩm bị ô nhiễm vì hoá chất, thuốc bảo quản, đe doạ thức ta ăn. Không khí đang bị ô nhiễm, đe doạ khí ta hít thở. Cả ba cần được thanh tẩy. Còn hôm nay bài Tin Mừng thuật lại Chúa Giêsu thanh tẩy đền thờ Giêrusalem khỏi 3 ô nhiễm này :
1) Chúa thanh tẩy Đền thờ khỏi ô nhiễm súc vật.
Dịp lễ Vượt Qua, gia đình Do Thái nào cũng phải có người về Giêrusalem, vì chỉ có một Đền Thờ mà thôi. Nếu tin ông sử gia Flavius mô tả thì có năm, người ta sát tế tới 250 ngàn con vật trong một đại lễ Vượt Qua. Để đáp ứng nhu cầu của tín đồ, dịch vụ cung cấp lễ vật mau chóng thành hình ngay trong khuôn viên Đền thờ. Ta hãy tưởng tượng một chợ bò bê chiên ngay trong Đền thờ. Thật là dơ bẩn, ồn ào và chướng tai gai mắt. Nhưng nhu cầu đã biện minh cho sự ô nhiễm. Và dân Do Thái mặc nhiên chấp nhận để cho súc vật ngự trị ngay trong khuôn viên Đền thờ rất nguy nga, rất lộng lẫy, rất cao sang mà họ từng ca tụng là “đền vàng”, là “nơi thánh”. Thấy nhà Chúa bị xúc phạm, Đức Giêsu không kiềm chế được cơn giận, đã lấy roi xua đuổi hết súc vật và cả đám con buôn ra khỏi Đền thờ.
Thân xác chúng ta là đền thờ Chúa Thánh Thần, chúng ta đã nhiều lần để súc vật trong đền thờ ta. Chúng ta là con người, nhưng phần “con’ thắng phần “người.” Khi con người sống theo thú tính là đã bị ô nhiễm. Thú tính là tham ăn, mê uống, sắc dục, gầm gừ, cục cằn, hung dữ : dữ như cọp, tham ăn như heo, dâm như dê, hỗn như chó (Mậu Tuất !). Hãy đuổi thú tính ra khỏi con người chúng ta, bởi thân xác chúng ta là đền thờ Thiên Chúa.
2) Chúa thanh tẩy Đền thờ khỏi ô nhiễm tiền bạc
Người ta dùng tiền Roma, Hilạp để mua mấy trăm ngàn con vật. Người ta đổi tiền Roma, tiền Hilạp thành tiền đền thờ, để đóng cho đền thờ. Và thế là giữa nơi tôn nghiêm, tiền bạc ung dung ngự trị, lên ngai.
Theo Đức Giêsu, ngẫu tượng nguy hiểm nhất là tiền bạc, tức là thần “Mammon”. Đã có lần Người lên tiếng cảnh báo: “Các con không thể làm tôi Thiên Chúa lẫn tiền của.” Khi Tiền đi vào thì Chúa đi ra.
Ở bên Pháp, có đôi vợ chồng bác nông dân kia làm tá điền cho một ông bá tước giàu có. Đội vợ chồng này tuy nghèo nhưng lại có lòng đạo đức. Mỗi buổi sáng, khi vừa nghe tiếng chuông nhà thờ là hai vợ chồng đã lập tức thức dậy và mau mắn đến nhà thờ tham dự Thánh Lễ và Rước lễ sốt sắng. Sau lễ, họ trở về nhà, vội ăn sáng rồi vác cuốc ra đồng làm việc. Họ được mọi người trong làng khen ngợi.
Ông chủ đất này muốn thử xem lòng đạo đức của đôi vợ chồng tá điền kia có thật hay không. Một hôm, ông sai gia nhân mang một túi đựng 100 đồng tiền vàng đến bí mật để ngay trước cửa nhà của đôi vợ chồng bác tá điền. Sáng hôm ấy, khi mở cửa đi lễ như thường lệ thì phát hiện ra một túi tiền vàng được ai đó để trước cửa nhà. Thế là đôi vợ chồng thôi không đi lễ nữa và vội đóng cửa lại để đếm tiền. Đếm đi đếm lại mãi, đến nỗi họ chẳng thiết gì đến ăn uống và không ra đồng làm việc.
Sau khi đã nắm vững số tiền đang giữ, hai vợ chồng bàn định tìm chỗ để cất giấu cho an toàn. Mỗi người một ý không ai chịu ai cả, và lần đầu tiên họ đã cãi vã nhau. Cuối cùng rồi cũng nhất trí sẽ để túi tiền ngay dưới gối và nằm đè lên cho chắc ăn. Và như thế, để yên tâm, cả hai đều không dám rời xa chiếc giường có hai cái gối, mà dưới gối là 100 đồng tiền vàng. Thực đúng như lời Chúa đã phán: "Kho tàng của ngươi ở đâu thì lòng ngươi cũng ở đó" (Mt 6,21). Lúc nào tâm trí họ cũng nghĩ tới số tiền kia đến nỗi ăn uống ngủ nghĩ thất thường. Cũng từ hôm ấy, hai vợ chồng chẳng còn tha thiết cùng đi dâng lễ mỗi sáng, đọc kinh tối chung mỗi chiều nữa! Lòng họ lúc nào cũng lo sợ sẽ có ngày chủ nhân túi tiền đến đòi lại số tiền đây .
Sau một tuần căng thẳng, cả hai vợ chồng suy nhược và bị cảm ho đau nhức sinh bệnh, đi đến liệt chiếu. Khi biết rõ tình trạng của đôi vợ chồng này, ông bá tước đã đến thăm hỏi. Ông cũng thuật lại cặn kẽ các việc ông đã làm cách đó một tuần để chứng minh lời Đức Giêsu nói: "Không ai có thể làm tôi hai chủ!...Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi tiền của được" (Mt 6,24), và lời thánh Phaolô: "Lòng yêu mến tiền của là căn nguyên của mọi sự dữ" (1 Tm 6,10). Ông bá tước đã thuyết phục được đôi vợ chồng tá điền sẵn lòng trả lại túi vàng cho ông không thiếu đồng nào. Cũng từ lúc đó, đôi vợ chồng tá điền đã tìm lại được sự bình an trong tâm hồn. Họ lại vui tươi yêu đời, sớm hôm đọc kinh dự lễ để thờ phượng Chúa, phó thác cuộc sống trong tay Chúa Quan Phòng, và thực thi giới răn yêu thương như Đức Giêsu đã dạy.
Con người chúng ta là đền thờ, hãy tránh xa lòng mê say tôn thờ tiền bạc, kẻo tâm trí bị ô nhiễm tức là lúc nào cũng nghĩ đến tiền, đến cách kiếm tiền, cho vay nặng lãi…, là Chúa sẽ bị đẩy ra khỏi ta. Tiền bạc đi vào, Thiên Chúa đi ra ngay.
3- Chúa Giêsu thanh tẩy đền thờ khỏi ô nhiễm hương khói.
Trong nghi lễ của đạo Do Thái, cần có súc vật để dâng cho Thiên Chúa. Khi dâng lễ hy sinh, người ta mổ một con thú, đặt trên bàn rồi đốt lửa thiêu con vật. Mùi mỡ cháy quyện khói xông lên nghi ngút. Thiên Chúa trong sách tiên tri Isaia (Is 1,11.13) đã nói : "Ngần ấy hy lễ của các ngươi, đối với Ta, nào nghĩa lý gì ? Lễ toàn thiêu chiên cừu, mỡ bê mập, Ta đã ngấy. Máu bò, máu chiên dê, Ta chẳng thèm ! Thôi, đừng đem những lễ vật vô ích đến nữa. Ta ghê tởm khói hương ; Ta không chịu nổi ngày đầu tháng, ngày sa-bát, ngày đại hội. Ta không chịu nổi những người cứ phạm tội ác rồi lại cứ lễ lạt linh đình.”
Khi Chúa Giêsu đuổi súc vật, kẻ buôn, thì bớt ô nhiễm khói hương mà Thiên Chúa chán ngấy.
Những kẻ dâng lễ vật mà họ dùng tiền bạc để mua được những lễ vật đó. Rồi khi đã dâng lễ vật thì họ có cảm tưởng như là đã trả nợ cho Thiên Chúa, họ thảnh thơi ra về vì đã chu toàn lề luật và có quyền ngồi chờ Thiên Chúa thi ân đáp lễ. Chúa không thích kiểu đó đâu !
Đền thờ là chính chúng ta, là con người chúng ta. Chúa không thích chúng ta dâng lễ vật mà rồi cứ làm điều ác,hoặc hơn một chút, không làm điều ác nhưng chẳng làm điều thiện. Tẩy ô nhiễm rồi, để vậy thôi, không trang hoàng con người mình bằng những việc lành phúc đức thương người, thì Chúa cũng chán lắm. Hãy làm điều thiện, hãy quan tâm, hãy chia sẻ… đó là những cách thanh tẩy cho tốt hơn chứ không phải chỉ tẩy rửa suông.
Lời nguyện sau đây được viết trên cửa một nhà thờ nọ :
“Lạy Chúa, xin làm cho cánh cửa này đủ rộng để có thể đón tiếp mọi người nào cần đến tình thương của đồng loại, anh em. Nhưng cũng đủ hẹp để có thể ngăn chận mọi kiêu căng, ganh tị, bất hòa, giận dữ.
“Xin làm cho ngưỡng cửa này đủ phẳng để những bước chân của trẻ thơ và những người lầm đường lạc lối vào đây mà không bị vấp ngã.
“Xin làm cho nhà này là nhà cầu nguyện và là cổng dẫn vào Nước Chúa.”
Nếu chúng ta thay chữ nhà thờ bằng chữ con người ta, thì quả là một lời nguyện xin tuyệt hảo : “Lạy Chúa, xin làm cho cánh cửa tâm hồn con đủ rộng để có thể đón tiếp mọi người nào cần đến tình thương của đồng loại, anh em. Nhưng cũng đủ hẹp để có thể ngăn chận mọi kiêu căng, ganh tị, bất hòa, giận dữ. Xin làm cho con người con đủ phẳng để những bước chân của trẻ thơ và những người lầm đường lạc lối vào đây mà không bị vấp ngã. Xin làm cho con người con, tâm hồn và thể xác, là nhà cầu nguyện và là cổng dẫn vào Nước Trời. Amen.”
LM. Anphong Nguyễn Công Minh, ofm
(dựa theo dàn bài của đức cha Kiệt)
Một trong những vấn đề lớn của thế giới hiện nay là nạn ô nhiễm môi sinh. Các giòng sông đang bị ô nhiễm, đe doạ nước ta uống. Thực phẩm bị ô nhiễm vì hoá chất, thuốc bảo quản, đe doạ thức ta ăn. Không khí đang bị ô nhiễm, đe doạ khí ta hít thở. Cả ba cần được thanh tẩy. Còn hôm nay bài Tin Mừng thuật lại Chúa Giêsu thanh tẩy đền thờ Giêrusalem khỏi 3 ô nhiễm này :
1) Chúa thanh tẩy Đền thờ khỏi ô nhiễm súc vật.
Dịp lễ Vượt Qua, gia đình Do Thái nào cũng phải có người về Giêrusalem, vì chỉ có một Đền Thờ mà thôi. Nếu tin ông sử gia Flavius mô tả thì có năm, người ta sát tế tới 250 ngàn con vật trong một đại lễ Vượt Qua. Để đáp ứng nhu cầu của tín đồ, dịch vụ cung cấp lễ vật mau chóng thành hình ngay trong khuôn viên Đền thờ. Ta hãy tưởng tượng một chợ bò bê chiên ngay trong Đền thờ. Thật là dơ bẩn, ồn ào và chướng tai gai mắt. Nhưng nhu cầu đã biện minh cho sự ô nhiễm. Và dân Do Thái mặc nhiên chấp nhận để cho súc vật ngự trị ngay trong khuôn viên Đền thờ rất nguy nga, rất lộng lẫy, rất cao sang mà họ từng ca tụng là “đền vàng”, là “nơi thánh”. Thấy nhà Chúa bị xúc phạm, Đức Giêsu không kiềm chế được cơn giận, đã lấy roi xua đuổi hết súc vật và cả đám con buôn ra khỏi Đền thờ.
Thân xác chúng ta là đền thờ Chúa Thánh Thần, chúng ta đã nhiều lần để súc vật trong đền thờ ta. Chúng ta là con người, nhưng phần “con’ thắng phần “người.” Khi con người sống theo thú tính là đã bị ô nhiễm. Thú tính là tham ăn, mê uống, sắc dục, gầm gừ, cục cằn, hung dữ : dữ như cọp, tham ăn như heo, dâm như dê, hỗn như chó (Mậu Tuất !). Hãy đuổi thú tính ra khỏi con người chúng ta, bởi thân xác chúng ta là đền thờ Thiên Chúa.
2) Chúa thanh tẩy Đền thờ khỏi ô nhiễm tiền bạc
Người ta dùng tiền Roma, Hilạp để mua mấy trăm ngàn con vật. Người ta đổi tiền Roma, tiền Hilạp thành tiền đền thờ, để đóng cho đền thờ. Và thế là giữa nơi tôn nghiêm, tiền bạc ung dung ngự trị, lên ngai.
Theo Đức Giêsu, ngẫu tượng nguy hiểm nhất là tiền bạc, tức là thần “Mammon”. Đã có lần Người lên tiếng cảnh báo: “Các con không thể làm tôi Thiên Chúa lẫn tiền của.” Khi Tiền đi vào thì Chúa đi ra.
Ở bên Pháp, có đôi vợ chồng bác nông dân kia làm tá điền cho một ông bá tước giàu có. Đội vợ chồng này tuy nghèo nhưng lại có lòng đạo đức. Mỗi buổi sáng, khi vừa nghe tiếng chuông nhà thờ là hai vợ chồng đã lập tức thức dậy và mau mắn đến nhà thờ tham dự Thánh Lễ và Rước lễ sốt sắng. Sau lễ, họ trở về nhà, vội ăn sáng rồi vác cuốc ra đồng làm việc. Họ được mọi người trong làng khen ngợi.
Ông chủ đất này muốn thử xem lòng đạo đức của đôi vợ chồng tá điền kia có thật hay không. Một hôm, ông sai gia nhân mang một túi đựng 100 đồng tiền vàng đến bí mật để ngay trước cửa nhà của đôi vợ chồng bác tá điền. Sáng hôm ấy, khi mở cửa đi lễ như thường lệ thì phát hiện ra một túi tiền vàng được ai đó để trước cửa nhà. Thế là đôi vợ chồng thôi không đi lễ nữa và vội đóng cửa lại để đếm tiền. Đếm đi đếm lại mãi, đến nỗi họ chẳng thiết gì đến ăn uống và không ra đồng làm việc.
Sau khi đã nắm vững số tiền đang giữ, hai vợ chồng bàn định tìm chỗ để cất giấu cho an toàn. Mỗi người một ý không ai chịu ai cả, và lần đầu tiên họ đã cãi vã nhau. Cuối cùng rồi cũng nhất trí sẽ để túi tiền ngay dưới gối và nằm đè lên cho chắc ăn. Và như thế, để yên tâm, cả hai đều không dám rời xa chiếc giường có hai cái gối, mà dưới gối là 100 đồng tiền vàng. Thực đúng như lời Chúa đã phán: "Kho tàng của ngươi ở đâu thì lòng ngươi cũng ở đó" (Mt 6,21). Lúc nào tâm trí họ cũng nghĩ tới số tiền kia đến nỗi ăn uống ngủ nghĩ thất thường. Cũng từ hôm ấy, hai vợ chồng chẳng còn tha thiết cùng đi dâng lễ mỗi sáng, đọc kinh tối chung mỗi chiều nữa! Lòng họ lúc nào cũng lo sợ sẽ có ngày chủ nhân túi tiền đến đòi lại số tiền đây .
Sau một tuần căng thẳng, cả hai vợ chồng suy nhược và bị cảm ho đau nhức sinh bệnh, đi đến liệt chiếu. Khi biết rõ tình trạng của đôi vợ chồng này, ông bá tước đã đến thăm hỏi. Ông cũng thuật lại cặn kẽ các việc ông đã làm cách đó một tuần để chứng minh lời Đức Giêsu nói: "Không ai có thể làm tôi hai chủ!...Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi tiền của được" (Mt 6,24), và lời thánh Phaolô: "Lòng yêu mến tiền của là căn nguyên của mọi sự dữ" (1 Tm 6,10). Ông bá tước đã thuyết phục được đôi vợ chồng tá điền sẵn lòng trả lại túi vàng cho ông không thiếu đồng nào. Cũng từ lúc đó, đôi vợ chồng tá điền đã tìm lại được sự bình an trong tâm hồn. Họ lại vui tươi yêu đời, sớm hôm đọc kinh dự lễ để thờ phượng Chúa, phó thác cuộc sống trong tay Chúa Quan Phòng, và thực thi giới răn yêu thương như Đức Giêsu đã dạy.
Con người chúng ta là đền thờ, hãy tránh xa lòng mê say tôn thờ tiền bạc, kẻo tâm trí bị ô nhiễm tức là lúc nào cũng nghĩ đến tiền, đến cách kiếm tiền, cho vay nặng lãi…, là Chúa sẽ bị đẩy ra khỏi ta. Tiền bạc đi vào, Thiên Chúa đi ra ngay.
3- Chúa Giêsu thanh tẩy đền thờ khỏi ô nhiễm hương khói.
Trong nghi lễ của đạo Do Thái, cần có súc vật để dâng cho Thiên Chúa. Khi dâng lễ hy sinh, người ta mổ một con thú, đặt trên bàn rồi đốt lửa thiêu con vật. Mùi mỡ cháy quyện khói xông lên nghi ngút. Thiên Chúa trong sách tiên tri Isaia (Is 1,11.13) đã nói : "Ngần ấy hy lễ của các ngươi, đối với Ta, nào nghĩa lý gì ? Lễ toàn thiêu chiên cừu, mỡ bê mập, Ta đã ngấy. Máu bò, máu chiên dê, Ta chẳng thèm ! Thôi, đừng đem những lễ vật vô ích đến nữa. Ta ghê tởm khói hương ; Ta không chịu nổi ngày đầu tháng, ngày sa-bát, ngày đại hội. Ta không chịu nổi những người cứ phạm tội ác rồi lại cứ lễ lạt linh đình.”
Khi Chúa Giêsu đuổi súc vật, kẻ buôn, thì bớt ô nhiễm khói hương mà Thiên Chúa chán ngấy.
Những kẻ dâng lễ vật mà họ dùng tiền bạc để mua được những lễ vật đó. Rồi khi đã dâng lễ vật thì họ có cảm tưởng như là đã trả nợ cho Thiên Chúa, họ thảnh thơi ra về vì đã chu toàn lề luật và có quyền ngồi chờ Thiên Chúa thi ân đáp lễ. Chúa không thích kiểu đó đâu !
Đền thờ là chính chúng ta, là con người chúng ta. Chúa không thích chúng ta dâng lễ vật mà rồi cứ làm điều ác,hoặc hơn một chút, không làm điều ác nhưng chẳng làm điều thiện. Tẩy ô nhiễm rồi, để vậy thôi, không trang hoàng con người mình bằng những việc lành phúc đức thương người, thì Chúa cũng chán lắm. Hãy làm điều thiện, hãy quan tâm, hãy chia sẻ… đó là những cách thanh tẩy cho tốt hơn chứ không phải chỉ tẩy rửa suông.
Lời nguyện sau đây được viết trên cửa một nhà thờ nọ :
“Lạy Chúa, xin làm cho cánh cửa này đủ rộng để có thể đón tiếp mọi người nào cần đến tình thương của đồng loại, anh em. Nhưng cũng đủ hẹp để có thể ngăn chận mọi kiêu căng, ganh tị, bất hòa, giận dữ.
“Xin làm cho ngưỡng cửa này đủ phẳng để những bước chân của trẻ thơ và những người lầm đường lạc lối vào đây mà không bị vấp ngã.
“Xin làm cho nhà này là nhà cầu nguyện và là cổng dẫn vào Nước Chúa.”
Nếu chúng ta thay chữ nhà thờ bằng chữ con người ta, thì quả là một lời nguyện xin tuyệt hảo : “Lạy Chúa, xin làm cho cánh cửa tâm hồn con đủ rộng để có thể đón tiếp mọi người nào cần đến tình thương của đồng loại, anh em. Nhưng cũng đủ hẹp để có thể ngăn chận mọi kiêu căng, ganh tị, bất hòa, giận dữ. Xin làm cho con người con đủ phẳng để những bước chân của trẻ thơ và những người lầm đường lạc lối vào đây mà không bị vấp ngã. Xin làm cho con người con, tâm hồn và thể xác, là nhà cầu nguyện và là cổng dẫn vào Nước Trời. Amen.”
LM. Anphong Nguyễn Công Minh, ofm
(dựa theo dàn bài của đức cha Kiệt)