Chút Tâm Tình Ngày Chia Tay Cha Quản Xứ Giáo Xứ Sơn Quả- Tgp Huế
Giáo xứ Sơn Quả nằm lọt giữa màu xanh ngút ngàn của những cánh rừng thuộc xã Phong Sơn, huyện Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên Huế. Cách thành phố Huế và tòa Tổng Giám mục chừng 30km về hướng Tây Bắc. Bà con giáo dân trong giáo xứ gắn liền với nghề nông, làm ruộng, làm rừng, quanh năm vất vả nhưng đời sống đức tin lại bén rễ sâu với một bề dày lịch sử lâu đời.
Theo danh sách các địa sở của địa phận Huế ngày 3.7.1867, giáo xứ Sơn Quả do cha Micae Hồ Đình Tính coi sóc (ngài là con của Thánh Tử đạo Micae Hồ Đình Hy). Ngôi nhà thờ cuối cùng đã được khánh thành vào năm 1934. Trước năm 1945, giáo xứ Sơn Quả có chừng 1.500 giáo dân. Từ năm 1964, xã Phong Sơn thuộc vùng giải phóng, toàn bộ dân vùng này kể cả giáo dân Sơn Quả và Thanh Tân đã di tản về sống tại khu Định Cư Phước Quả, Phủ Cam, Kim Long và tha phương cầu thực khắp nơi trên Đất Nước Việt Nam. Và năm 1965, ngôi nhà thờ bị bom đạn san bằng. Sau biến cố 1975, với sự bổ nhiệm của Tòa Giám Mục Huế, Cha Antôn Nguyễn Văn Tuyến – lúc đó còn là thầy xứ - đã kêu gọi được một số khoảng chừng 300 giáo dân thuộc hai giáo xứ Thanh Tân, Sơn Quả hồi hương tái lập giáo xứ hợp nhất mang tên mới là Tân Sơn.
Kể từ đó đến nay, nhờ tình hình kinh tế và xã hội ổn định, giáo dân dần dần tìm về lại nơi chôn nhau cắt rốn, nơi mảnh đất mà cha ông đã gầy dựng, hiện nay riêng số giáo dân Sơn Quả thôi đã lên đến trên 500 người. Năm 1994, bà con đã làm được một ngôi nhà nguyện nhỏ để hôm sớm đọc kinh và dâng lễ bổn mạng hàng năm. Năm 2005, theo đơn xin của giáo dân Sơn Quả, tòa Tổng Giám mục Huế đã công bố văn thư tái lập giáo xứ Sơn Quả thành một giáo xứ biệt lập. Giáo dân ao ước có một ngôi nhà thờ khang trang để làm nơi thờ phượng Chúa. Và ước mơ đó đã trở thành hiện thực, nhờ sự nhiệt thành của cha quản xứ Đôminicô Lê Đình Du, đặc biệt là sự nhiệt tình đóng góp công của của linh mục Augustinô Nguyễn Văn Dụ, một người con của giáo xứ sống xa quê hương bao năm thao thức về việc xây lại ngôi thánh đường, cũng như sự giúp đỡ quý báu của những ân nhân xa gần và đồng hương Sơn Quả. Ngôi thánh đường Sơn Quả đã được hoàn thành theo phong cách Á Đông, trong tinh thần hội nhập văn hoá và được Cung Hiến vào ngày 17.08.2010 với tước hiệu Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời.
Vào ngày 20/11/2012, cha Giuse Nguyễn Điền đã được Đức Nguyên Tổng Giám mục Phanxicô Xaviê Lê Hồng bổ nhiệm làm linh mục quản xứ Giáo xứ Sơn Qủa, là vị linh mục chính thức đầu tiên của giáo xứ sau 55 năm mỏi mòn chờ đợi chủ chăn.
Niềm vui ngày ấy chưa kịp tắt thì nỗi buồn đã bao trùm lên toàn thể giáo xứ khi phải chia tay Cha sở của mình. Mãi được sống trong niềm vui và hạnh phúc, trong sự yêu thương của vị mục tử nhân lành, rất mực chăm lo cho đàn chiên nên con chiên cứ vui sống mà chẳng ngờ rằng 4 năm 5 tháng 10 ngày qua đi thật nhanh!
Cha là linh mục đầu tiên đến sống cùng, sống với giáo xứ và cũng là người đầu tiên từ giáo xứ này nghỉ hưu, cho nên tâm trạng con chiên đầy hụt hẫng, không ngờ lúc Cha khởi đầu lại giáo xứ Sơn Qủa cũng chính là lúc Cha kết thúc đời mục vụ giáo xứ của mình.
Kể từ những này đầu Cha mới về giáo xứ cho đến nay, cảnh “cha già con mọn” cùng nhau từng bước xây dựng, cải thiện đời sống đức tin và chăm lo những sinh hoạt trong giáo xứ, dần dần đã giúp cho con cái ngày càng trưởng thành hơn.
Giữa lòng giáo xứ, cha đã sống thân tình, gần gũi với từng con chiên một từ các em nhỏ cho đến những người lớn, những người già cả neo đơn....sự quan, chăm sóc của cha dành cho giáo xứ như một người cha trong gia đình dành cho con cái.
Cứ mỗi lần nghe giọng nói ấm vang, đầy sức sống của Cha, chúng con cảm thấy lòng vui nhộn hẳn lên!
Trong mỗi Thánh lễ ngày thường, Cha đã tập cho các em xướng kinh trước cộng đoàn, rồi Cha luôn nhắc nhở các em giáo lý sinh tập thói quen chép bài suy niệm Lời Chúa hằng ngày, nộp lại cho Cha, để đến mùa Giáng Sinh Cha lại đem những trang giấy trắng đầy chữ của các em lót thành “máng cỏ” cho Chúa Hài Đồng nằm...
Cha đến với giáo xứ Sơn Qủa khi đã bước sang tuổi “thất thập cổ lai hy” nhưng với tấm lòng của vị mục tử, Cha đã quảng đại, hy sinh hết mình để chăn dắt đàn chiên được ấm no, hạnh phúc và lòng đầy tự hào về Cha sở của mình.
Giờ Cha không còn ở với giáo xứ chúng con chính là lúc chúng con nhìn lại những gì Cha đã gieo, đã vun trồng để cùng nhau gìn giữ và phát triển nó.
Sau Thánh lễ Chúa Nhật Phục Sinh (16/04/2017), mọi người đang vui niềm vui mừng Chúa Sống Lại bỗng dưng chợt khựng lại, bàng hoàng trước những lời thông báo đầy bất ngờ của Cha “Thưa anh chị em, năm nay Cha đã 75 tuổi, theo Giáo luật Cha đến tuổi về hưu và Đức Tổng đã chấp thuận cho Cha về hưu. Hôm nay là Chúa Nhật thứ I Phục Sinh, tuần sau là Chúa Nhật thứ II Phục Sinh và tuần sau nữa là Chúa Nhật III Phục Sinh, cha sẽ chào anh chị em”. Những tâm trạng bị xáo trộn, những khóe mắt cay cay khi phải nhìn nhận một sự thật mà không ai nghĩ đến trong lúc này. Từ khi nghe những lời ấy, chúng con ước mong thời gian có thể trôi chậm lại để Cha tiếp tục ở lại với giáo xứ. Hai tuần trôi qua trong nỗi buồn nghẹn ngào, sâu lắng để đón nhận những điều sắp xảy đến với giáo xứ.
Thánh Lễ Chúa Nhật III (30/04/2017), là Thánh Lễ cuối cùng Cha dâng tại giáo xứ Sơn Qủa. Thánh lễ hôm ấy diễn ra trong bầu khí sốt sắng nhưng lại đầy những cung bậc cảm xúc của cha và con. Vừa cất lên những lời đầu lễ, giọng Cha đã nghẹn ngào nấc lên từng tiếng, mọi người cũng ngậm ngùi theo nỗi lòng của mình, những đôi mắt đỏ hoe, đầy ngấn lệ không dám khép đôi mi lại, những tiếng lòng thổn thức đang cố kìm nén không để bật thành tiếng....
Hình ảnh, tâm trạng của hai người môn đệ trên đường đi Emmau trong bài Tin Mừng Luca trong Thánh Lễ hôm nay thật trùng hợp đặc biệt với tâm trạng của con cái giáo xứ Sơn Qủa lúc này đây. Chúng con cũng muốn thưa lên với cha sở rằng: “Lạy Thầy, xin ở lại với chúng con, vì trời đã xế chiều và ngày sắp tàn” (Lc 24,29). Trong giờ phút thiêng liêng đó, chúng con ao được được van xin Cha ở lại với giáo xứ chúng con...
Những tâm tình của ông Chủ tịch HĐGX thay mặt giáo xứ dâng lên Cha sở cũng không thể diễn tả được hết nỗi lòng của mọi người, bởi “Khi hiểu được nhau, thời gian gần gũi đã trôi qua mất rồi” (Căn nhà ngoại ô)
Bước sang ngày “mồ côi” đầu tiên của giáo xứ (01/05/2017), trước ngôi nhà thờ khang trang, sạch đẹp mà Cha hằng nhắc nhở chúng con giữ gìn vệ sinh, bảo quản, quét dọn hàng ngày, lòng chúng con càng thấy buồn và trống trải khi vắng bóng Cha. Nhìn lên gian cung thánh, với bàn kiệu Đức Mẹ trong tháng hoa, chúng con cứ tưởng tượng Cha đang đứng dang tay dâng Lễ ở đó. Bước qua mỗi căn phòng phía sau nhà thờ là “nơi ăn chốn ở của Cha” chúng con lại thấy nhớ hình ảnh của Cha lui tới hằng ngày ở đó.
Thánh lễ chia tay Cha quản xứ Giuse kết thúc trong ngậm ngùi và đầy hụt hẫng, luyến lưu bởi chúng con vẫn chưa thể đón nhận đó là sự thật, ra về mà bóng dáng Cha như thấp thoáng đâu đây trên nẻo đường mà Cha đã phục vụ cộng đoàn.
Ví như nhà thờ Chế Lan Viên đã từng viết: “ Khi (cha) ta ở chỉ là đất ở
Khi (cha) ta đi đất bỗng hoá tâm hồn”.
Vài dòng tâm tình, cũng là tâm tình của bà con giáo dân Giáo xứ Sơn Qủa xin tri ân Cha Giuse. Nguyện xin Mẹ Maria, Thánh cả Giuse luôn đồng hành với Cha, ban cho Cha sức khỏe, an bình và vui tươi trong những năm tháng Cha về sống hưu dưỡng.
Maria Thủy Tiên
Theo danh sách các địa sở của địa phận Huế ngày 3.7.1867, giáo xứ Sơn Quả do cha Micae Hồ Đình Tính coi sóc (ngài là con của Thánh Tử đạo Micae Hồ Đình Hy). Ngôi nhà thờ cuối cùng đã được khánh thành vào năm 1934. Trước năm 1945, giáo xứ Sơn Quả có chừng 1.500 giáo dân. Từ năm 1964, xã Phong Sơn thuộc vùng giải phóng, toàn bộ dân vùng này kể cả giáo dân Sơn Quả và Thanh Tân đã di tản về sống tại khu Định Cư Phước Quả, Phủ Cam, Kim Long và tha phương cầu thực khắp nơi trên Đất Nước Việt Nam. Và năm 1965, ngôi nhà thờ bị bom đạn san bằng. Sau biến cố 1975, với sự bổ nhiệm của Tòa Giám Mục Huế, Cha Antôn Nguyễn Văn Tuyến – lúc đó còn là thầy xứ - đã kêu gọi được một số khoảng chừng 300 giáo dân thuộc hai giáo xứ Thanh Tân, Sơn Quả hồi hương tái lập giáo xứ hợp nhất mang tên mới là Tân Sơn.
Kể từ đó đến nay, nhờ tình hình kinh tế và xã hội ổn định, giáo dân dần dần tìm về lại nơi chôn nhau cắt rốn, nơi mảnh đất mà cha ông đã gầy dựng, hiện nay riêng số giáo dân Sơn Quả thôi đã lên đến trên 500 người. Năm 1994, bà con đã làm được một ngôi nhà nguyện nhỏ để hôm sớm đọc kinh và dâng lễ bổn mạng hàng năm. Năm 2005, theo đơn xin của giáo dân Sơn Quả, tòa Tổng Giám mục Huế đã công bố văn thư tái lập giáo xứ Sơn Quả thành một giáo xứ biệt lập. Giáo dân ao ước có một ngôi nhà thờ khang trang để làm nơi thờ phượng Chúa. Và ước mơ đó đã trở thành hiện thực, nhờ sự nhiệt thành của cha quản xứ Đôminicô Lê Đình Du, đặc biệt là sự nhiệt tình đóng góp công của của linh mục Augustinô Nguyễn Văn Dụ, một người con của giáo xứ sống xa quê hương bao năm thao thức về việc xây lại ngôi thánh đường, cũng như sự giúp đỡ quý báu của những ân nhân xa gần và đồng hương Sơn Quả. Ngôi thánh đường Sơn Quả đã được hoàn thành theo phong cách Á Đông, trong tinh thần hội nhập văn hoá và được Cung Hiến vào ngày 17.08.2010 với tước hiệu Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời.
Vào ngày 20/11/2012, cha Giuse Nguyễn Điền đã được Đức Nguyên Tổng Giám mục Phanxicô Xaviê Lê Hồng bổ nhiệm làm linh mục quản xứ Giáo xứ Sơn Qủa, là vị linh mục chính thức đầu tiên của giáo xứ sau 55 năm mỏi mòn chờ đợi chủ chăn.
Niềm vui ngày ấy chưa kịp tắt thì nỗi buồn đã bao trùm lên toàn thể giáo xứ khi phải chia tay Cha sở của mình. Mãi được sống trong niềm vui và hạnh phúc, trong sự yêu thương của vị mục tử nhân lành, rất mực chăm lo cho đàn chiên nên con chiên cứ vui sống mà chẳng ngờ rằng 4 năm 5 tháng 10 ngày qua đi thật nhanh!
Cha là linh mục đầu tiên đến sống cùng, sống với giáo xứ và cũng là người đầu tiên từ giáo xứ này nghỉ hưu, cho nên tâm trạng con chiên đầy hụt hẫng, không ngờ lúc Cha khởi đầu lại giáo xứ Sơn Qủa cũng chính là lúc Cha kết thúc đời mục vụ giáo xứ của mình.
Kể từ những này đầu Cha mới về giáo xứ cho đến nay, cảnh “cha già con mọn” cùng nhau từng bước xây dựng, cải thiện đời sống đức tin và chăm lo những sinh hoạt trong giáo xứ, dần dần đã giúp cho con cái ngày càng trưởng thành hơn.
Giữa lòng giáo xứ, cha đã sống thân tình, gần gũi với từng con chiên một từ các em nhỏ cho đến những người lớn, những người già cả neo đơn....sự quan, chăm sóc của cha dành cho giáo xứ như một người cha trong gia đình dành cho con cái.
Cứ mỗi lần nghe giọng nói ấm vang, đầy sức sống của Cha, chúng con cảm thấy lòng vui nhộn hẳn lên!
Trong mỗi Thánh lễ ngày thường, Cha đã tập cho các em xướng kinh trước cộng đoàn, rồi Cha luôn nhắc nhở các em giáo lý sinh tập thói quen chép bài suy niệm Lời Chúa hằng ngày, nộp lại cho Cha, để đến mùa Giáng Sinh Cha lại đem những trang giấy trắng đầy chữ của các em lót thành “máng cỏ” cho Chúa Hài Đồng nằm...
Cha đến với giáo xứ Sơn Qủa khi đã bước sang tuổi “thất thập cổ lai hy” nhưng với tấm lòng của vị mục tử, Cha đã quảng đại, hy sinh hết mình để chăn dắt đàn chiên được ấm no, hạnh phúc và lòng đầy tự hào về Cha sở của mình.
Giờ Cha không còn ở với giáo xứ chúng con chính là lúc chúng con nhìn lại những gì Cha đã gieo, đã vun trồng để cùng nhau gìn giữ và phát triển nó.
Sau Thánh lễ Chúa Nhật Phục Sinh (16/04/2017), mọi người đang vui niềm vui mừng Chúa Sống Lại bỗng dưng chợt khựng lại, bàng hoàng trước những lời thông báo đầy bất ngờ của Cha “Thưa anh chị em, năm nay Cha đã 75 tuổi, theo Giáo luật Cha đến tuổi về hưu và Đức Tổng đã chấp thuận cho Cha về hưu. Hôm nay là Chúa Nhật thứ I Phục Sinh, tuần sau là Chúa Nhật thứ II Phục Sinh và tuần sau nữa là Chúa Nhật III Phục Sinh, cha sẽ chào anh chị em”. Những tâm trạng bị xáo trộn, những khóe mắt cay cay khi phải nhìn nhận một sự thật mà không ai nghĩ đến trong lúc này. Từ khi nghe những lời ấy, chúng con ước mong thời gian có thể trôi chậm lại để Cha tiếp tục ở lại với giáo xứ. Hai tuần trôi qua trong nỗi buồn nghẹn ngào, sâu lắng để đón nhận những điều sắp xảy đến với giáo xứ.
Thánh Lễ Chúa Nhật III (30/04/2017), là Thánh Lễ cuối cùng Cha dâng tại giáo xứ Sơn Qủa. Thánh lễ hôm ấy diễn ra trong bầu khí sốt sắng nhưng lại đầy những cung bậc cảm xúc của cha và con. Vừa cất lên những lời đầu lễ, giọng Cha đã nghẹn ngào nấc lên từng tiếng, mọi người cũng ngậm ngùi theo nỗi lòng của mình, những đôi mắt đỏ hoe, đầy ngấn lệ không dám khép đôi mi lại, những tiếng lòng thổn thức đang cố kìm nén không để bật thành tiếng....
Hình ảnh, tâm trạng của hai người môn đệ trên đường đi Emmau trong bài Tin Mừng Luca trong Thánh Lễ hôm nay thật trùng hợp đặc biệt với tâm trạng của con cái giáo xứ Sơn Qủa lúc này đây. Chúng con cũng muốn thưa lên với cha sở rằng: “Lạy Thầy, xin ở lại với chúng con, vì trời đã xế chiều và ngày sắp tàn” (Lc 24,29). Trong giờ phút thiêng liêng đó, chúng con ao được được van xin Cha ở lại với giáo xứ chúng con...
Những tâm tình của ông Chủ tịch HĐGX thay mặt giáo xứ dâng lên Cha sở cũng không thể diễn tả được hết nỗi lòng của mọi người, bởi “Khi hiểu được nhau, thời gian gần gũi đã trôi qua mất rồi” (Căn nhà ngoại ô)
Bước sang ngày “mồ côi” đầu tiên của giáo xứ (01/05/2017), trước ngôi nhà thờ khang trang, sạch đẹp mà Cha hằng nhắc nhở chúng con giữ gìn vệ sinh, bảo quản, quét dọn hàng ngày, lòng chúng con càng thấy buồn và trống trải khi vắng bóng Cha. Nhìn lên gian cung thánh, với bàn kiệu Đức Mẹ trong tháng hoa, chúng con cứ tưởng tượng Cha đang đứng dang tay dâng Lễ ở đó. Bước qua mỗi căn phòng phía sau nhà thờ là “nơi ăn chốn ở của Cha” chúng con lại thấy nhớ hình ảnh của Cha lui tới hằng ngày ở đó.
Thánh lễ chia tay Cha quản xứ Giuse kết thúc trong ngậm ngùi và đầy hụt hẫng, luyến lưu bởi chúng con vẫn chưa thể đón nhận đó là sự thật, ra về mà bóng dáng Cha như thấp thoáng đâu đây trên nẻo đường mà Cha đã phục vụ cộng đoàn.
Ví như nhà thờ Chế Lan Viên đã từng viết: “ Khi (cha) ta ở chỉ là đất ở
Khi (cha) ta đi đất bỗng hoá tâm hồn”.
Vài dòng tâm tình, cũng là tâm tình của bà con giáo dân Giáo xứ Sơn Qủa xin tri ân Cha Giuse. Nguyện xin Mẹ Maria, Thánh cả Giuse luôn đồng hành với Cha, ban cho Cha sức khỏe, an bình và vui tươi trong những năm tháng Cha về sống hưu dưỡng.
Maria Thủy Tiên