Chúa Nhật V Mùa Chay A: SỰ SỐNG : RA KHỎI MỒ

Ed 37,12 - 14; Rm 8,8 - 11; Ga 11,1 – 45

Năm 1969 người ta khám phá hai ngôi mộ cổ xây cất trong vùng đồi núi hoang vu của đôi vợ chồng quý phái thời trước Công Nguyên. Đó là ngôi mộ của Công chúa Touwan bên Trung Quốc từ trần vào khoảng năm 104 Trước Công Nguyên và chồng của bà chết sau 9 năm. Sự khám phá đó làm cả thế giới ngạc nhiên trước sự giàu sang của thời cổ đại trước Công Nguyên được biểu lộ qua 2,800 của lễ được dâng tặng lúc cử hành lễ an táng, nhưng đặc biệt nhất là hai cái quan tài, mỗi cái gồm tất cả hai ngàn mảnh ngọc nhỏ được kết chung lại bằng những sợi chỉ bằng vàng.

Những người sinh sống vào thời đại ấy quan niệm rằng: vàng và ngọc thạch không bị thời gian làm hư hại vì thế chúng ta bảo chứng cho sự trường sinh bất tử, nên bà được an táng trong một quan tài bằng ngọc thạch và chồng bà cũng được an táng trong một quan tài tương tự...

Luôn hy vọng trường sinh bất tử qua các lễ vật chôn theo, nhưng hai ngàn năm đã trôi qua vị công chúa và phò mã vẫn trong sự chết… được bao bọc bởi vàng bạc ngọc thạch nhưng vẫn không thể có sự sống… Dù ở địa vị cao sang, vẫn là bị tù đày bởi nấm mồ và thần chết…

Lagiaro người bạn của Chúa Giêsu trong Tin Mừng Gioan 11,1 – 45 đã chết, được gia đình an tang trong phần mộ. Ngôi mộ là vương quốc của tử thần. Cửa mộ là cửa mở vào thế giới chết chóc. Ai đã vào không còn hy vọng thoát ra: Lagiaro cũng nằm trong quy luật đó.

Chúa Kitô đến thăm, Matta sầu khổ chia sẻ nỗi buồn của gia đình mình với Thầy và tuyên xưng niềm tin và niềm cậy trông vào Ngài là Đức Kitô hằng sống, dù niềm tin và hy vọng này loe loét như ánh lửa yếu ớt của một chút đèn dầu đã gần cạn, nhưng chị vẫn tin Thầy Giêsu có thể làm được cái gì cho em mình cùng gia đình. Dù đức tin còn yếu, lòng cậy trông chưa mạnh mẽ lắm, nhưng Thiên Chúa hiểu tâm hồn của lời cầu xin chân thành với niềm tin thầy là chủ sự sống.

Chúa ra lệnh: “Hỡi Lagiarô, hãy đi ra” mời gọi tất cả lướt thắng các giới hạn. Bằng giáo huấn, cuộc sống, cái chết và sự sống lại của mình, Chúa Giêsu cho thấy Người có thể khơi dậy sinh lực nào trong con người. Nhưng Người chỉ hành động trong những ai, khi đối diện với sự chết, biết để cho sức mạnh Thần khí đến “lay tỉnh” mình dậy (Chú giải của Giáo Hòang Học Viện).

Đức Giêsu mở cửa mộ của người chết và dõng dạc truyền cho Lazarô chỗi dậy bước ra. Mở cửa mộ cho Lagiarô bước ra, Đức Giêsu cũng mở ra những chân trời mới cho đời sống con người…

Cửa mộ đã rộng mở, Đức Giêsu mở cánh cửa hy vọng: Thiên Chúa đến biến đổi số phận con người. Con người không còn bị giam hãm trong thân phận hay chết, nhưng được thênh thang tự do trong cõi sống. Con người không sinh ra để chết đi nhưng để sống, sống mãi, vì Chúa là “Sự Sống” (x. Ga 11,25), “ai tin sẽ sống đời đời” (x.Ga 11,26). Cho nên, con người không sinh ra để tàn lụi, để chôn vùi trong nấm mồ đau khổ nhưng để triển nở. Con người dù gặp và đối diện với đau khổ, nhưng không bị nó khuất phục mà dám đương đầu và xuyên qua nó với lời mời gọi và sức mạnh của Đức Kitô: Đấng là nguồn của sự sống. Như xuyên qua cái chết đến sự sống của Lazarô, như xuyên qua đau khổ để đến phục sinh tâm linh và được đi vào cuộc đời với sức sống mới.

Trong cuộc sống hàng ngày, mỗi người chúng ta bị giam hãm trong nấm mộ. Chúng ta bị giam hãm trong những nấm mộ tội lỗi với bóng tối của sự chết, giam hãm trong gian tham, ích kỷ, bất công, đam mê, ghen ghét hận thù, nghèo đói, thất học… Có những nấm mộ kiên cố, tự sức mình không thể phá nổi. Ta hãy xin Chúa đến mở những cửa mộ, lăn những tảng đá đang đè nặng đời ta, để ta được sống.

Cuộc sống với những nấm mồ của bệnh tật, đau khổ, thất vọng, chán trường, người tín hữu có đức cậy trông vẫn giữ vững niềm tin hy vọng vào Chúa, chính Ngài mở và giải phóng chúng ta khỏi nấm mồ của thất vọng bệnh tật và nhất là nấm mồ của tội lỗi, và thân phận nô lệ của bóng tối.

Trong cuộc sống những lo toan trần thế làm quên đi sức khoẻ tinh thần, những bon chen mưu sinh làm bào mòn tâm hồn, những đau khổ thường ngày làm chúng ta thất vọng. Đó là những vách đá của nấm mộ đang giam hãm chúng ta. Chúng ta xin Chúa thăm viếng, như gia đình Bethanie xin Người đến khi Lagiaro ngã bệnh. Chúng ta cùng xin Ngài một khi đã đến, hãy gọi và làm phục sinh tâm hồn dù tôi và bạn đã chết về tâm linh như Lagiaro bất động không sinh khí ở trong mộ. Xin hãy làm sống lại hy vọng vui tươi lạc quan để chúng ta tiếp tục sống và đón nhận cuộc sống như là một hồng ân, một quà tặng…

Vâng như Lagiaro trỗi dậy, tâm hồn tôi và bạn trong mùa Chay thánh cũng được gọi trỗi dậy. Thật thế, như Lagiaro, tâm hồn tôi và bạn đang bị cột chặt do tội lỗi, bởi những yếu đuối bất toàn, bởi sự thất vọng làm cho tôi như một thân xác vô hồn trong mộ kiên cố. Biết rằng sức mình có hạn mà không tự mình có thể giải cứu, nhưng Chúa đang đến kìa, hãy hướng về Ngài. Trong Bí tích Hòa Giải, Ngài gọi tên tôi như gọi tên Lagiaro: hãy bước ra, để tôi trỗi dậy rời khỏi ngôi mộ tù túng và bước ra bắt đầu một cuộc sống mới bằng hồng ân thương xót và chữa lành của tình yêu Thiên Chúa.

Chúa Giêsu đã khẳng định: Thầy là Đấng hằng sống, cho nên “Nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của con chính là Người ” (Tv 26,1). Xin hãy làm cho con sống dù tâm linh con đã chết, hãy gọi con trỗi dậy dù cuộc sống tinh thần con đã bất động và không còn sinh khí. Vâng, con tin và con hằng cậy trông.

Xa xưa trong kiếp lưu đầy Babylon, đó là thân phận bị giam hãm trong nấm mồ nô lệ, Ngôn sứ Ê-dê-ki-en cũng đã kêu gọi hãy hy vọng nơi Giavê, Đấng sẽ giải thoát và làm cho họ sinh tồn như là một dân tộc và một quốc gia mặc dầu với họ đang đối diện khó khăn thử thách: “Hỡi dân Ta, này Ta sẽ mở cửa mồ các ngươi, Ta sẽ kéo các ngươi ra khỏi mồ và dẫn dắt các ngươi vào đất Israel. Hỡi dân Ta, các ngươi sẽ biết Ta là Chúa, lúc Ta mở cửa mồ các ngươi, và kéo các ngươi ra khỏi mồ, Ta sẽ cho các ngươi thần trí của Ta, và các ngươi sẽ được sống” ( Ed 37 12-13). Lời Chúa qua Ngôn sứ Ê-dê-ki-en cho dân Chúa niềm hy vọng là sẽ được phục hồi sau cuộc lưu đầy, nghĩa là họ sẽ được giải phóng và cứu thoát, ra khỏi mồ của kiếp nô lệ tù đày …

Thánh Phaolô nhắc nhở chúng ta sống tâm tình chỗi dậy: “anh em không thể sống cho xác thịt, nhưng là sống theo thần trí” (Rm 8,9). Sống theo thần trí có nghĩa là mở rộng tâm hồn mong mỏi đến một đời sống vĩnh cửu của Chúa Kitô.

Chỗi dậy đi ra như Lagiaro đi tới đời sống mới với sức sống , vì thế:

“Con hy vọng rất nhiều vào Chúa,

linh hồn con trông cậy ở lời Ngài.

Linh hồn con mong đợi Chúa con,

hơn người lính gác mong trời rạng đông…”

(Tv 130,5-6).

Lm Vinh Sơn SCJ