Nói chuyện dân gian một chút cho vui. Một số người nghĩ rằng nếu ngủ mơ thấy cá tung tăng thì hôm sau sẽ thành công, tiền vô như nước. Nếu mơ thấy cá chết thì hẳn là sẽ gặp điều không vui, tình duyên trắc trở…
Đó là chuyện mê tín, nhưng những chuyện mê tín đôi khi cũng bất ngờ trùng hợp. Ví dụ ra ngõ gặp phụ nữ thì chẳng xui gì cả (có khi lại hên vì gặp người trong mộng), nhưng nếu gặp nữ tướng cướp thì kể là… ít may mắn! Cũng thế, cá chết hàng loạt là điều rủi ro cho dân miền Trung, nhưng có thể là điềm gở cho đám cầm quyền, nếu có những điều kiện kèm theo.
Chuyện cá chết thì đã xảy ra ở một số nơi trên thế giới. Do đó mà truyền thông lề phải của nhà nước cùng đám dư luận viên cho rằng đó là hiện tượng bình thường. (Ở đây chưa phân tích lề nào phải lề nào trái, chuyện này sẽ được bàn sau). Cái sai của truyền thông nhà nước nằm ở chỗ này: nếu người ta có cái gì mình phải có cái đó! Đây là lý luận rất ít thông minh và thật nguy hiểm.
Chẳng hạn thấy nhà người ta có lửa bốc lên thì mình phải đốt nhà. Khi nhà mình cháy xong thì tá hoả nhận ra người ta đốt đống vỏ xe cũ để sưởi cho vườn cam đang lạnh cóng. Cũng thế, cá ở biển khác chết do hiện tượng tự nhiên và không chết sạch cả vùng biển, còn ở Việt nam cá chết là do chất độc hại của kẻ thù dân tộc. Mà cái trớ trêu là các đồng chí lãnh đạo đã ăn xôi rồi nên giờ để dân chịu đấm!
Trong giấc mơ của những quan chức thời nhà sản đương nhiên có những chiếc xương oan của các loài cá đã mãi mãi đi xa. Oan ức thật, trôi vào bờ mà vẫn là đi xa mãi mãi. Giấc mơ những con cá chết như đã nói ở trên, có kèm theo một số điều kiện thì không còn là “điềm” nữa, mà là dấu hiệu báo trước, rất gần và rất thật.
Dấu hiệu hay điều kiện kèm theo là gì?
Điều mà ai cũng thấy, dù một học sinh tiểu học, ấy là tham nhũng quá độ. Nói rằng nước nào cũng có tham nhũng thì nói quá, vì thật ra vẫn có những quốc gia được coi là “trắng” về độ tham nhũng. Nói nhiều nước có tham nhũng thì không ngoa. Nhưng nước “đỉnh cao trí tuệ” là Việt nam thời nhà sản thì tham nhũng có một không hai trên thế giới, vì ba đặc tính: cái gì cũng ăn – ít nhiều đều ăn – ăn sạch ngân sách. Dấu hiệu này được minh hoạ bằng cá chết hàng loạt.
Điều kiện đi kèm thứ hai là đàn áp. Dĩ nhiên một dân tộc dù có ngu dại và hèn yếu bao nhiêu thì họ vẫn không chịu đàn áp trên trăm năm được, do đó sự đàn áp tất nhiên dẫn đến sụp đổ. Loài thú vô trí vô tâm còn phải vùng lên cắn lại kẻ dã tâm huống chi con người, huống chi một dân tộc, huống chi mấy mươi năm dân tộc ấy nô lệ cho những kẻ vừa gian hùng độc ác vừa tráo trở điêu ngoa. Đàn áp một ngày, dân quên được. Đàn áp một năm, dân tha được. Đàn áp một thế hệ, cho qua được. Nhưng đàn áp, giết chóc và hành hạ bao nhiêu thế hệ, làm hại cả dân tộc trong tám mươi năm thì tội ác lớn quá.
Điều kiện thứ ba để giấc mơ cá chết được ứng nghiệm, ấy là cung cách hành xử với các tôn giáo. Tả quân Lê Văn Duyệt trong sớ tâu Vua Minh Mạng có viết rõ những thể chế nào bách hại tôn giáo đều phải suy tàn. Chưa có thời đại nào trong lịch sử, dù là thời Lê Long Đĩnh tàn ác với sư sãi hay thời nhà Nguyễn bách hại Công Giáo, mà nhà cầm quyền đối xử với các tôn giáo một cách đốn mạt như thời nhà sản này. Chùa chiềng, nhà thờ bị phá. Các chức sắc tôn giáo bị bắt bớ, đánh đập, hành hạ và nói xấu đủ kiểu. Tín đồ các tôn giáo bị bắt, bị giam, bỏ chết trong tù và bị hại trăm phương ngàn cách. Cá ơi, cá chết cũng là dấu hiệu cảnh báo bọn bất lương.
Điều kiện thứ tư cho thấy giấc mơ cá chết đáng kinh hãi cho nhà cầm quyền cộng sản, đó là lòng dân đã chán ghét, ghê tởm và căm hờn cộng sản đến tột cùng. Điều xui xẻo cho cộng sản là Internet đã phơi bày tất cả sự thật về chúng, phơi bày sự thật về thần tượng Hồ chí Minh mà cộng sản ráng tô vẽ bao nhiêu năm qua. Khi cộng sản chuẩn bị xây cho ông ta tượng đài ngàn tỉ, thì trong lòng dân chúng, ông ta đã hiện nguyên hình là một con quỷ độc ác ghê rợn hãi hùng.
Những cuộc biểu tình lúc đầu truyền thông nhà nước không dám nói đến. Có chỉ thị từ ban tuyên giáo trung ương nên 700 tờ báo cùng bao nhiêu đài phát thanh truyền hình đều im thin thít. Đến khi biểu tình nổ ra mạnh quá, không giấu được thì đồng loạt báo đài chửi bới nhân dân y như trộm cướp chửi bới chủ nhà. Khốn nạn là ở chỗ, phóng viên biết sự thật mà vẫn phải bao che cho kẻ ác và chà đạp dân lành.
Cá chết rồi. Biển Đông buồn khóc thét. Rồi đây thiên nhiên sẽ trả lời cho bọn gian hùng. Kẻ gây tội ác là cán bộ đương quyền hay cán bộ đã rời ghế hạ cánh an toàn đều phải trả lẽ trước nhân gian.
Dấu hiệu đã rõ. Thời cơ đã đến. Đồng hồ đã điểm. Con người dù ác vẫn có thể hồi tâm. Nhưng ma quỷ thì chỉ chờ ngày rút về nơi địa ngục. Rút sớm thì những giọt lệ nhân gian đỡ rơi thêm vào cõi vô cùng.
Xin nhắc lại: đàn áp, giết chóc và hành hạ bao nhiêu thế hệ, làm hại cả dân tộc trong tám mươi năm thì tội ác lớn quá.
Tội ác ấy đổ ra Biển Đông, cá chết.
Tội ác ấy đổ vào núi rừng, rừng chết.
Tội ác ấy đổ vào lăng, người nằm đó cũng phải giãy chết thêm nhiều lần.
Tội ác ấy tràn trên dân tộc này, thì trái lại, dân phải vùng đứng lên.
Cá ơi, cám ơn cá đã chết đi để gióng lên hồi chuông cho ai còn ảo tưởng, ai còn ngủ mê và ai còn ngu ngơ mơ thấy thiên đàng cộng sản mà Hồ chí Minh đã vẽ ra bằng chính sự giả dối và tàn nhẫn của ông.
Đó là chuyện mê tín, nhưng những chuyện mê tín đôi khi cũng bất ngờ trùng hợp. Ví dụ ra ngõ gặp phụ nữ thì chẳng xui gì cả (có khi lại hên vì gặp người trong mộng), nhưng nếu gặp nữ tướng cướp thì kể là… ít may mắn! Cũng thế, cá chết hàng loạt là điều rủi ro cho dân miền Trung, nhưng có thể là điềm gở cho đám cầm quyền, nếu có những điều kiện kèm theo.
Chuyện cá chết thì đã xảy ra ở một số nơi trên thế giới. Do đó mà truyền thông lề phải của nhà nước cùng đám dư luận viên cho rằng đó là hiện tượng bình thường. (Ở đây chưa phân tích lề nào phải lề nào trái, chuyện này sẽ được bàn sau). Cái sai của truyền thông nhà nước nằm ở chỗ này: nếu người ta có cái gì mình phải có cái đó! Đây là lý luận rất ít thông minh và thật nguy hiểm.
Chẳng hạn thấy nhà người ta có lửa bốc lên thì mình phải đốt nhà. Khi nhà mình cháy xong thì tá hoả nhận ra người ta đốt đống vỏ xe cũ để sưởi cho vườn cam đang lạnh cóng. Cũng thế, cá ở biển khác chết do hiện tượng tự nhiên và không chết sạch cả vùng biển, còn ở Việt nam cá chết là do chất độc hại của kẻ thù dân tộc. Mà cái trớ trêu là các đồng chí lãnh đạo đã ăn xôi rồi nên giờ để dân chịu đấm!
Trong giấc mơ của những quan chức thời nhà sản đương nhiên có những chiếc xương oan của các loài cá đã mãi mãi đi xa. Oan ức thật, trôi vào bờ mà vẫn là đi xa mãi mãi. Giấc mơ những con cá chết như đã nói ở trên, có kèm theo một số điều kiện thì không còn là “điềm” nữa, mà là dấu hiệu báo trước, rất gần và rất thật.
Dấu hiệu hay điều kiện kèm theo là gì?
Điều mà ai cũng thấy, dù một học sinh tiểu học, ấy là tham nhũng quá độ. Nói rằng nước nào cũng có tham nhũng thì nói quá, vì thật ra vẫn có những quốc gia được coi là “trắng” về độ tham nhũng. Nói nhiều nước có tham nhũng thì không ngoa. Nhưng nước “đỉnh cao trí tuệ” là Việt nam thời nhà sản thì tham nhũng có một không hai trên thế giới, vì ba đặc tính: cái gì cũng ăn – ít nhiều đều ăn – ăn sạch ngân sách. Dấu hiệu này được minh hoạ bằng cá chết hàng loạt.
Điều kiện đi kèm thứ hai là đàn áp. Dĩ nhiên một dân tộc dù có ngu dại và hèn yếu bao nhiêu thì họ vẫn không chịu đàn áp trên trăm năm được, do đó sự đàn áp tất nhiên dẫn đến sụp đổ. Loài thú vô trí vô tâm còn phải vùng lên cắn lại kẻ dã tâm huống chi con người, huống chi một dân tộc, huống chi mấy mươi năm dân tộc ấy nô lệ cho những kẻ vừa gian hùng độc ác vừa tráo trở điêu ngoa. Đàn áp một ngày, dân quên được. Đàn áp một năm, dân tha được. Đàn áp một thế hệ, cho qua được. Nhưng đàn áp, giết chóc và hành hạ bao nhiêu thế hệ, làm hại cả dân tộc trong tám mươi năm thì tội ác lớn quá.
Điều kiện thứ ba để giấc mơ cá chết được ứng nghiệm, ấy là cung cách hành xử với các tôn giáo. Tả quân Lê Văn Duyệt trong sớ tâu Vua Minh Mạng có viết rõ những thể chế nào bách hại tôn giáo đều phải suy tàn. Chưa có thời đại nào trong lịch sử, dù là thời Lê Long Đĩnh tàn ác với sư sãi hay thời nhà Nguyễn bách hại Công Giáo, mà nhà cầm quyền đối xử với các tôn giáo một cách đốn mạt như thời nhà sản này. Chùa chiềng, nhà thờ bị phá. Các chức sắc tôn giáo bị bắt bớ, đánh đập, hành hạ và nói xấu đủ kiểu. Tín đồ các tôn giáo bị bắt, bị giam, bỏ chết trong tù và bị hại trăm phương ngàn cách. Cá ơi, cá chết cũng là dấu hiệu cảnh báo bọn bất lương.
Điều kiện thứ tư cho thấy giấc mơ cá chết đáng kinh hãi cho nhà cầm quyền cộng sản, đó là lòng dân đã chán ghét, ghê tởm và căm hờn cộng sản đến tột cùng. Điều xui xẻo cho cộng sản là Internet đã phơi bày tất cả sự thật về chúng, phơi bày sự thật về thần tượng Hồ chí Minh mà cộng sản ráng tô vẽ bao nhiêu năm qua. Khi cộng sản chuẩn bị xây cho ông ta tượng đài ngàn tỉ, thì trong lòng dân chúng, ông ta đã hiện nguyên hình là một con quỷ độc ác ghê rợn hãi hùng.
Những cuộc biểu tình lúc đầu truyền thông nhà nước không dám nói đến. Có chỉ thị từ ban tuyên giáo trung ương nên 700 tờ báo cùng bao nhiêu đài phát thanh truyền hình đều im thin thít. Đến khi biểu tình nổ ra mạnh quá, không giấu được thì đồng loạt báo đài chửi bới nhân dân y như trộm cướp chửi bới chủ nhà. Khốn nạn là ở chỗ, phóng viên biết sự thật mà vẫn phải bao che cho kẻ ác và chà đạp dân lành.
Cá chết rồi. Biển Đông buồn khóc thét. Rồi đây thiên nhiên sẽ trả lời cho bọn gian hùng. Kẻ gây tội ác là cán bộ đương quyền hay cán bộ đã rời ghế hạ cánh an toàn đều phải trả lẽ trước nhân gian.
Dấu hiệu đã rõ. Thời cơ đã đến. Đồng hồ đã điểm. Con người dù ác vẫn có thể hồi tâm. Nhưng ma quỷ thì chỉ chờ ngày rút về nơi địa ngục. Rút sớm thì những giọt lệ nhân gian đỡ rơi thêm vào cõi vô cùng.
Xin nhắc lại: đàn áp, giết chóc và hành hạ bao nhiêu thế hệ, làm hại cả dân tộc trong tám mươi năm thì tội ác lớn quá.
Tội ác ấy đổ ra Biển Đông, cá chết.
Tội ác ấy đổ vào núi rừng, rừng chết.
Tội ác ấy đổ vào lăng, người nằm đó cũng phải giãy chết thêm nhiều lần.
Tội ác ấy tràn trên dân tộc này, thì trái lại, dân phải vùng đứng lên.
Cá ơi, cám ơn cá đã chết đi để gióng lên hồi chuông cho ai còn ảo tưởng, ai còn ngủ mê và ai còn ngu ngơ mơ thấy thiên đàng cộng sản mà Hồ chí Minh đã vẽ ra bằng chính sự giả dối và tàn nhẫn của ông.