(Đêm Vọng Phục Sinh 2016 tại giáo xứ Quảng Ngãi)
Gần hai ngàn năm,
Nhân loại nghe hoài một chuyện kể,
Chuyện kể của bà Maria
trên đường về từ Ngôi Mộ Trống :
“Tôi đã thấy nấm mồ của Đức Ki-Tô.
Người đã sống lại và ra khỏi mồ.
Người đang sống vinh quang” [1]
Đêm nay, cộng đoàn dân Chúa giáo xứ Quảng Ngãi lại được một lần nữa cùng nhau nghe kể lại câu chuyện nầy qua cử hành Phụng Vụ long trọng Đêm Vọng Phục Sinh.
Thì ra đây,
Là đích điểm của một chuyện tình,
Một giao ước giữa Thượng đế với con người,
đã hình thành trước ngàn muôn thế kỷ.
Xem Hình
Ngôi Mộ trống trên đồi Gô-gô-tha thuở ấy,
Đã ôm trọn cả chiều dài của lịch sử con người,
Từ xa tắp cát bụi A-đam
cho đến tiếng khóc oa oa của em bé sau cùng trên trái đất…
Mộ trống của tối tăm, ngục tù chết chóc,
Của đau thương, tội lỗi, thất vọng, đọa đầy…
Mộ trống của muôn kiếp phận xưa nay,
Bị giam kín dưới quyền lực của tử thần âm phủ.
Nhưng viên đá lấp mộ,
Đã lăn ra vào buổi sáng tinh mơ ngày thứ nhất,
Buổi sáng diệu kỳ làm lóa mắt người thôn nữ Maria,
Một người đã chết,
một một Đấng Phục Sinh đầy uy dũng bước ra,
Bỏ lại sau lưng cánh cửa mộ âm u,
Cùng với lịch sử nhân loại với cả con đường hầm tăm tối.
Vâng, giáo dân tụ họp trong Đêm Cực Thánh nầy không chỉ để lắng nghe một chuyện kể mà để cùng nhau sống lại một biến cố vĩ đại, một mầu nhiệm khôn lường liên quan đến thân phận và cuộc sống vĩnh hằng của chính mình.
Cho nên :
Tin Mừng Phục Sinh và câu chuyện “Mộ Trống” đó,
Sẽ cứ mới hoài cho đến mãi ngàn sau !
BC : Những chữ in nghiêng là các trích đoạn trong bài thơ “MỘT CÂU CHUYỆN TẦM THƯỜNG ĐẾN THẾ !” của Sơn Ca Linh