Chuyện “Khép lại qúa khứ, làm cầu nối”.
Viết nhân chuyến “Quy mã” của Nguyễn phú Trọng.
Hôm rồi, trong lúc tôi viết bài Luật…. bá đạo, bạn tôi đến đưa cho một tập gọi là… tài liệu, trong số có “Chỉ thị số 45 ¬¬- CT/TW” với lời dẫn của trang báo “Ngày 19/5/2015, Bộ Chính Trị (BCT) ra Chỉ thị số 45 về việc tiếp tục thực hiện Nghị quyết 36 về công tác với người Việt Nam ở nước ngoài”. Lướt qua, chỉ thị gồm có 10 điểm, trong đó là những ngôn từ như bò nhai lại từ mấy chục năm qua không một thay đổi. Bên cạnh chuyện bò nhai lại là một lối nhìn, đánh gía khá ấu trĩ và kém cỏi của những “đỉnh cao” đã không biết mình từ đâu mà ra, cũng không biết gì về người tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại. Nhưng giống mặt thớt, vẽ ra những hoa dạng trong ngôn ngữ để múa rối như: “Khép lại qúa khứ, tin cậy lẫn nhau, định kiến, cầu nối…”
Lẽ ra, tôi không viết gì về cái vụ 35, 36 kiểu này, nhưng qua câu chuyện, bạn tôi buột miệng: “Đúng là ngôn từ của bọn chăn trâu BCT”! Này bạn, đừng nói thế, ở đồng quê, chúng tôi tuy ít chữ nghĩa, nhưng có một văn hóa rất thật thà, đôn hậu. “Rõ khổ, tôi không ám chỉ những người nông phu như ông, chỉ muốn nói đến cái kiểu cỡi lưng trâu và cái tầm nhìn của loại ngôn ngữ ấy thôi”. Có thế chứ!
Nhắc đến chuyện ngôn từ “cỡi lưng trâu”, tôi nhớ lại câu chuyện của lũ trẻ trên cánh đồng xưa. Khi ấy, một Bọn Chăn Trâu, đứa ngồi trên lưng trâu, đứa đi dưới đất, gân cổ qua lại (cãi lộn) không dứt. Nếu chỉ nhìn qua lớp quần áo, không nhìn từng khuôn mặt của chúng sẽ không thấy được cuộc đổi đời đã xảy ra giữa những đứa trẻ này. Bởi vì đứa lúc trước ngồi trên lưng trâu, nay đi dưới đất. Đứa vớt rong rêu, mò sò bắt cáy, nay ngất ngưởng cười nói trên lưng trâu. Sau cuộc đổi ngôi này, câu chuyện của “Bọn Chăn Trâu” bùng lên, càng lúc càng tăng. Có lúc tưởng chừng như tan trời vở đất đến nơi. Đứa thì khuỳnh tay với những nắm đấm đưa ra trước mặt. Đứa nhăn mặt cau mày, hàm răng sún vì ăn khế chua nên nghiến kêu ken két. Lại có đứa làm ra kẻ cả, cầm cái roi tre chỉ vào từng đứa lên giọng. Đứa nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất làm như chả coi cái roi của thằng kia ra gì!
Thật ra cuộc chiến bằng mồm của Bọn Chăn Trâu đã có từ lâu. Có khác chăng là sau cuộc đổi chỗ ngồi, nó mang màu sắc khác xưa. Lúc trước câu chuyện thường không đi ra ngoài lũy tre xanh. Nó gần gũi với cánh đồng, ở đó có những tiếng sáo diều, có tiếng trẻ nô đùa. Ở đó có những củ khoai nướng, có tiếng cười nói vang vang trên lưng những con trâu no tròn, khoẻ mạnh. Ngày nay chuyện về con trâu, cánh đồng không phải là đã hết. Trái lại vẫn đầy ắp trong nỗi thương cảm cho những con trâu kéo cày trơ xương từ sáng đến tối. Rồi tiếng oán giận những đứa mới được ngồi trên lưng trâu chỉ biết dùng những cái roi như đòn thù trên mình nó, thay vì cho nó ăn no, cho nó xuống sông đầm mình và tắm rửa mỗi chiều. Đến khi nhìn quanh, lại thấy từng đoàn người đi về lặng lẽ như bóng ma giữa ban ngày. Cảnh êm ả, vi vu theo tiếng sáo diều buông, niềm vui, tiếng cười như đã tắt hẳn ở làng thôn.
Cảnh khô cằn không nụ cười này không cho lũ trẻ niềm vui. Tệ hơn, còn là sự bi thảm bắt nguồn từ hai chữ “hiện thực” do các nhà “cách mạng” Việt cộng mang về làng. Lúc đầu, người dân ngơ ngác chẳng hiểu nghĩa hiện thực chủ nghĩa là cái gì, chỉ thấy nhà nước thực hiện toàn chuyện quái đản. Dần dần, người dân hiểu ra rằng, hiện thực là thực hiện cuộc đấu tố máu đổ loang đồng. Thực hiện cuộc giết chết tình nghĩa đồng bào. Nhiều người ở trong làng khi không bị lôi ra đấu. Người đấu là Việt Minh và trẻ con chưa biết mặc quần đã biết vác cờ sao Phúc Kiến đi làm cách mạng, chạy từ đầu làng đến cuối xóm kêu gào đấu tố. Đấu gian, đấu láo trước những nỗi lo âu, sợ hãi của chính cha mẹ chúng. Rồi theo hiện thực chủ nghĩa, sau cuộc đấu láo, đấu gian là một số người có ít tài sản trong làng bị lôi ra chém. Tập đoàn cộng sản Hồ chí Minh chém đầu người Việt Nam còn tàn bạo hơn là người ta chém một con thú dữ. Có người bị chôn sống và cán bộ “ hiện thực” thực hiện bản án tử bằng phương cách cho trâu kéo cày qua đầu người ngay trước những đôi mắt dại. Từ đó, dù không muốn, Bọn Chăn Trâu buộc phải thích ứng với những câu chuyện thuộc xã hội chủ nghĩa!
Kể thì dài dòng như thế, thực tế, những đứa trẻ trong làng tôi nhờ chủ nghĩa hiện thực đã tự động bước vào cuộc đấu võ mồm. Đấu từ đó đến nay vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Tệ hơn, nó lan qua hết mọi đề tài. Chuyện trong làng, trong xóm, chuyện nhà nước, chuyện nhà bếp! Chuyện đàn ông, chuyện đàn bà. Chuyện người lớn, chuyện trẻ con. Chuyện Mỹ, chuyện Ngụy, chuyện cắt mạng! Không có một chuyện gì mà chúng không nói tới. Kết qủa, sau một ngày chăn trâu, gân cổ qua lại trên cánh đồng, đứa nào về nhà nấy với chén cơm canh sang, lạt khác nhau, rồi đi vào giấc ngủ riêng. Trong giấc ngủ riêng ấy, đứa thì mơ ước được trở lại cuộc sống làm người nhân bản khi xưa và nó được đi chăn trâu cũng là mãn nguyện. Đứa thì lại ao ước cứ mãi được cầm cái roi tre mà ngồi trên lưng trâu, dù có phải chết với vũng nước bùn dơ bẩn dưới chân trâu vẫn thỏa lòng. Đứa lại cầu chữ bình yên, mặc mẹ chúng, miễn là mình có được chén cơm qua ngày là hạnh phúc. Chúng cầu, ước như thế, đến ông Trời cũng chịu thua, chẳng biết nhận lời ước của đứa nào mà chiều!
- Con trâu này là của ông chánh.
- Con này của bà Phụ.
- Con mày cỡi là của ông Tác.
- Chúng mày nói ngu bỏ mẹ, trâu bò là của hợp tác xã, không phải là của thằng nào hết.
- Ngu nốt, trâu bò là của nhà nước quản lý.
- Quản lý à? Cướp của người ta lại bảo là quản lý. Có quản lý cả đống… cứt không?
- Tuốt… tuốt tuồn tuột, chẳng trừ cái gi!
Có lẽ bắt nguồn từ cái nhìn trên lưng trâu, mà tập đoàn gọi là lãnh đạo của CS không hề biết mình từ đâu ra. Cũng không hề biết đối tác như thế nào, cứ nói cứ viết cho lấy được mặt chữ. Nào là: “ phối hợp chặt chẽ với các nước có người Việt Nam sinh sống nhằm hỗ trợ bà con có địa vị pháp lý vững chắc, bảo đảm cuộc sống lâu dài ở nơi cư trú…”, (điểm3), Họ viết mà không có một chút hiểu biết sơ đẳng về luật pháp. Thật tội nghiệp! Có lẽ bạn tôi nói đúng, trong cái xã hội ấy, thành phần “ trí phú ” của dân tộc đã bị “đào tận gốc, trôc tận rễ” hết rồi, nay chỉ còn lại những đỉnh cao đỏ, ngồi trên lưng trâu, ăn nói theo kiểu cỡi lưng trâu, nên mới có khả năng viết được những dòng chữ “ thượng thừa” như thế!
Thử hỏi xem, có một người Việt Nam nào đi tỵ nạn cộng sản tại các quốc gia tự do mà lại cần đến sự hỗ trợ của Việt cộng để có “địa vị pháp lý vững chắc” ở nơi họ được định cư hay không? Chẳng lẽ, cả cái BCT ấy không biết là, ngay khi họ được nhận vào định cư tại quốc gia nào đó, họ đã được ban cấp một vị trí pháp lý vững chắc và đầy đủ như người sinh trưởng tại địa phương đó chăng? Cũng chẳng biết sự kiện pháp lý này được thể hiện vĩnh viễn và bình dẳng khi họ nhập tịch và mang quốc tịch nơi họ đang sinh sống như Mỹ, Úc, Canada, Đức hay sao? Rồi tìm đâu ra một người đi tỵ nạn cộng sản, sau khi tuyên thệ nhập quốc tịch Mỹ, Úc, Đức, Canada… mà lại ngu ngốc xin lại quốc tịch Việt Nam thời Việt cộng cướp chính quyền, để nhận lấy cái Hộ Chiếu Việt cộng, rồi tự rước lấy cái nhục nhã vào người? Thế mà cái BCT ấy viết: “sớm cấp lại quốc tịch cho những người có đủ điều kiện”( điểm 4). Ai là người có đủ điều kiện? Những kẻ tội phạm (CS) không hội dủ điều kiện để nhập tịch nơi họ muốn đến định cư chăng?
Ấy là chưa kể đến cái loạn ngôn của NĐ nào là: “ tổ chức cho người Việt Nam ở nước ngoài đóng góp ý kiến và tham gia vào các sự kiện chính trị-xã hội lớn của đất nước (d.4). sử dụng chuyên gia, trí thức người Việt Nam ở nước ngoài “(d.5.) mới là kinh hoàng. Kế đến là: “nghiên cứu thí điểm công nhận các chi hội người Việt Nam(ám chỉ các tổ chức cộng đồng của người Việt hải ngoại) ở nước ngoài là thành viên của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam”, (d.8). Qủa thật, chả còn thiếu một thứ ngôn từ trâu cỡi nào mà họ không xử dụng để phô diễn cho người đọc hiểu cái tài của kẻ “ cỡi lưng trâu” giống Bọn Chăn Trâu trên cánh đồng xưa. Bỗng một đứa lớn tuổi trong bọn lớn tiếng:
- Tao đã bảo tụi mày là “khép lại qúa khứ”, không nói chuyện cũ nữa.
- Mày xuống khỏi lưng trâu, trả con trâu cho ông Chánh rồi hãy nói như thế.
- Tới phiên tao cỡi mày lại bảo tao xuống à? Xuống thế … ấy nào được!
- Vậy thì mày câm mồm đi. Bố mày đi đấu tố, làm đảng ăn cướp của người ta giữa ban ngày, đã không đền trả, lại bảo người ta phải “khép lại qúa khứ”, phải tin cậy bọn ăn cướp à?
- Mồm mày còn to, thối hơn mồm của mấy thằng phản động. Tao đi ăn cướp bao giờ. Lúc ấy tao là thiếu nhi quàng khăn đỏ, đi vác cờ sao với con D. nhưng…. quên chưa mặc quần thôi.
- Bây giờ mày có quần rồi à?
- Nhìn đây!
Nó dạng chân ra, cả lũ ôm bụng cười. Chuyện cũ lại về, qúa khứ của hơn 50 năm trước là đấu tố, là việc Việt cộng lừa người dân miền bắc vào cuộc chiến đẫm máu với ngưòi miên nam để bảo vệ biên giới cho Trung cộng như lời Lê Duẩn, viên TBT của Việt cộng lúc bấy giờ đã công bố là ” Chúng ta đánh Mỹ đánh miền nam là đánh cho Trung Quốc, Liên xô và xã hội chủ nghĩa”. Rõ là một bọn tay sai cho Tàu, một bọn cõng rắn cắn gà nhà, đưa quân Tàu vào chiếm lấy quê hương của người Việt Nam mà lại tưởng là làm cách mạng. Chúng nào biết, ngay từ năm 1955 Tổng Thống Ngô đình Diệm đã nói rõ cho dân Việt Nam nghe là: :“Chúng ta hiện nay đang tiếp tục cuộc chiến đấu lớn lao để hoàn thiện nền độc lập của quốc gia chúng ta và để đảm bảo tự do của nhân dân chúng ta. Cuộc đời của chúng ta, tự do của chúng ta, hạnh phúc của chúng ta và cuộc đời, tự do, và hạnh phúc của con cháu chúng ta đều phụ thuộc vào cuộc chiến đấu này. Nếu Việt Minh thắng trong cuộc đấu tranh này, quốc gia thân yêu của chúng ta sẽ biến mất và nước chúng ta sẽ chỉ được đề cập đến như là một tỉnh phía nam của Trung Cộng. Hơn nữa sẽ bị tước mất tôn giáo, tổ quốc và gia đình.” ( Tổng Thống Ngô Đình Diệm phát biểu nhân dịp khánh thành đập Đồng Cam ở Tuy Hòa vào ngày 17 tháng Chín, 1955)
Vậy mà còn nói, “khép lại qúa khứ”. Khép lại qúa khứ có nghĩa là gì? Là đồng ý với những tội ác của Việt cộng? Là nhất trí với những công hàm bán nưóc của chúng, là chấp thuận một cách ngu xuẩn phương cách bán nước hại dân của chúng ư? Là đồng ý nghĩ với sự kiện, kẻ sát nhân, tội ác chưa đền trả mà lại nghênh ngang coi thường công lý bằng câu nói: “ khép lại qúa khứ” là xong ư? Hay nó mang ý nghĩa khép lại trang gian trá, lừa phỉnh cũ để mở ra một trang gian trá lừa đảo mới?
- Mày mặc quần gì lại để lòi “ bác “ ra thế hở?
- Quần cách mạng mày ạ!
- Chắc là nó vớ được cái “ quần” qúa khổ của con gái bà Chánh, lại bảo là cách mạng!
- Hoan hô “cách mạng” nhá! Mày biết người ta là ai không?
- Thì là cái bọn đĩ điếm, ôm chân đế quốc chứ là ai?
- Mày nói láo ngang lão thủ tướng Đồng rồi đấy. Nhưng mày có muốn đi Mỹ tỵ nạn không?
- Đi ăn mày à?
- Phải đi ăn mày bằng máy bay mày ạ. Tao cũng muốn đi ăn mày, nhưng phải như thế nào mới được đi chứ? Mày cỡi lưng trâu của giai cấp bóc lột cũ, có lẽ đủ tiêu chuẩn đấy!
- Chúng mày chỉ mãi thành kiến với nhà nuớc!
- Thành kiến à? Sự thật trước mặt, mày không dám nhận lại bảo là thành kiến à?
- Thế họ là ai, là bố tao à?
- Còn hơn cả bố mày ấy.
Họ là đồng bào Việt Nam, là con cháu của Trưng Triệu, là hậu duệ của những quân vương Ngô Quyền, Trần hưng Đạo, Bình định Vương, Quang Trung… Họ là những người đã phải bỏ nước ra đi khi làn sóng đỏ của cộng sản Nga Tàu được tập đoàn cộng sản Hồ chí Minh dẫn đường xuôi nam. Trước làn sóng đỏ cuồng bạo, họ đã theo gương người xưa, ra đi để bảo vệ lấy nguyên khí của giống nói, chờ một thời cơ thuận tiện quật khởi cứu quê hương giải phóng đồng bào ra khỏi ách nô lệ cộng sản bạo tàn. Khát vọng ấy đến nay tuy chưa trọn, nhưng tập thể những người Việt Nam ở hải ngoại đã làm tốt hình ảnh con người và đất nước Việt Nam trên trường quôc tế.
Khởi đi từ những cánh thuyền nhỏ bé lên đênh giữa biển khơi, họ đã làm cho thế giới rúng động, bàng hoàng về lòng dũng cảm của những con người. Thà chết trên biển khơi để đổi lấy chữ Tự Do, hơn là ở lại trong cảnh ngục tù của cộng sản. Họ ra đi mang theo một sứ mệnh lớn. Báo cho thế giới biết rằng, hình ảnh của họ hôm nay, cũng chính là hình ảnh của các quốc gia trên thế giới trong ngày mai, một khi cộng sản tràn đến. Chiến tranh với tất cả những đổ vỡ tang thương, chết chóc, vẫn chưa phải là sự tồi tệ cuối. Vì sự tồi tệ cuối cùng nếu có, chính là khi cộng sản đến. Sứ điệp này đã được truyền đi, thế giơi đón nhận người Việt Nam không phải chỉ vì lòng nhân đạo, nhưng là đón nhận những qủa cảm, những phi thường và tiếp nhận sứ mệnh mà họ truyền đi bằng chính mạng sống của họ trên biển khơi. Kết qủa, dù bản thân họ không trực tiếp đóng góp vào cuộc sụp đổ chế đệ cộng sản ở Liên Sô và tại các quốc gia Đông Âu, nhưng chính hình ảnh của họ đã là một trong những tiền đề tạo nên cuộc lật đổ lịch sử này.
Rồi bốn mươi năm sau, con cháu của những Thuyền Nhân ấy đã vươn lên trên đỉnh cao của xã hội nơi họ đang sống, làm rạng danh cho hai chữ Việt Nam. Màu Cờ Vàng của Việt Nam Tự Do không ngừng tung bay trên khắp bầu trời thế giơi, như để vinh danh cho những con người mang dòng máu khí phách ấy. Trong số ấy phải kể đển những người như bà Dương Nguyệt Ánh, ông tướng Lương xuân Việt, ông Nguyễn bá Hùng… và những tài năng, trí dũng, đức độ, nhân nghĩa, không phải chỉ làm rạng danh hai chữ Việt Nam. Nhưng còn là khả năng đưa dân tộc đi theo bước đi của Cụ Ngô đem lại Độc Lập, Tự Do, Dân Chủ và sự Thịnh Vượng cho đất nước. Đó là những người mà từ Hồ chí Minh cho đến tập đoàn lãnh đạo nhà nước CS hôm nay đều không đáng để đem ra so sánh với. Bởi thành phần này là những ung nhọt, là những kẻ bán nước hại dân. Làm cho cả nước thống khổ điêu linh. Làm cho từ bắc chí nam không chỗ nào mà không có dấu chân Tàu!
- Mày bảo đảng ta đi làm cách mạng lại không đáng để so sánh với kẻ ôm chân đế quốc à? Mày đi bộ dưới đất lại hơn tao cỡi lưng trâu hay sao?
- Đúng như thế. Vì họ là những người tốt. vì tao biết mở tai ra mà nghe điều nhân nghĩa, mở mắt ra mà nhìn sự thật, mở miệng ra mà nói lẽ phải! Còn tụi mày, chỉ thay nhau đôi mắt láo liêng, cái mồm láo khoét, cái tay ngứa nghề… chộp, vồ!
- Mày dám chửi cả nhà nước, cả bác, cả đảng à? Công an nó còng cổ mày bây giờ đấy.
- Tụi nó đã bắt và giết nhiều người tốt quen rồi. Khỏi cần mày doạ.
- Tụi mày chỉ giỏi vạch lá tìm sâu, đảng ta không thể trách ông Đồng bán nước, ăn nói bậy bạ láo lếu được, vì ông ta là thủ tướng của đảng. Nhưng nay đảng đã hối lỗi và đã nâng họ lên hàng cái “ cầu nối” rồi, mày còn muốn gì nữa?
- Tao chưa đi học đã biết đảng mày đểu không ai bằng. Đảng mày không bằng người ta, không biết người ta thế nào mà dám bảo họ là tay sai, làm “cầu nối” cho những đôi dép râu thối của mày lê lên đó à!
- Mày không biết cái vinh dự của cái cầu là… là nối hai bên bờ sông lại với nhau cho người qua lại thì câm mồm đi.
- Mày làm tay sai cho bọn Tàu quen rồi. Mày thấy vinh dự khi làm cầu nối cho Tàu sang chiếm nước ta. Mày tưởng họ cũng giống bọn mày à?
- Tao vả vỡ mồm mày bây giờ. Chuyện gì mày cũng nói xấu, nghi ngờ lòng tốt của nhà nước thay vì “tin cậy lẫn nhau”. Mày không mở mắt ra mà xem, nay lãnh đạo ta đã được mời đi tuyên huấn khắp nơi trên thế giới, “mình phải như thế nào người ta mới mời chứ”!
- Hay lắm, mồm mày giống cái loa rỉ, nói chó nó cũng không ngủi được. Đi xin ăn mà lại bảo là đi tuyên huấn! Mà đúng rồi, mình phải như thế nào mới đi bằng cửa hậu chứ?
- Láo, mày không đọc báo, nghe đài, biết mẹ gì. Ngày nay đồng bào ta ở hải ngoại đã quy thuận nhà nước rồi. Đã có từng hàng hàng lớp lớp về thăm và phục vụ quê hương. Chỉ có vài kẻ xấu mới chống nhà nước ta thôi!
- Giời ạ, bọn thằng Vĩnh, con cháu bà Chánh sang nhà mày không phải là nó quy thuận bố mày đâu. Nó sang xem bố con mày đã đem bao nhiêu tài sản của bà Chánh đi bán rồi đấy. Người Việt ở hải ngoại về nước cũng có ý như thế! Họ yêu nước, về thăm, nhưng chẳng có một ngướỉ nào yêu cái chủ nghĩa khốn nạn của bọn mày. Để xem, sau chuyến đi này, ông nhà nước của mày có xin được một ít vé đi tỵ nạn luôn hay không thì biết.
- Mày nói vớ vẩn, việc gì đảng ta phải xin tỵ nạn ở nhà cái thằng đế quốc Mỹ như thằng ngụy chứ? Chỉ có….
- Chỉ chống Mỹ cứu nước thôi à?
- Giỏi lắm, mày vảnh tai lên mà nghe. Đảng của mày thì chẳng có ai tin cậy mà bàn với họp. Kỳ này sang Mỹ mục đích chính là xin Mỹ cho tỵ nạn đấy. Trong cái cặp của ông ấy có một danh sách dài toàn đồng chí nhớn, trình cho ông Mỹ. Thứ nhất, xin ông Mỹ ban cho cả nhóm được quy chế tỵ nạn ở Mỹ hay ở các nước phương tây. Kế đến, xin thằng đế quốc Mỹ đừng đóng đông lạnh tài sản của họ vồ được. Mày hiểu chửa.
- Láo, láo vừa thôi, đảng ta quang vinh muôn năm, sợ chó gì thằng đế quốc Mỹ, chỉ sợ….
- Hề… hề… chỉ sợ Tầu thôi, không dám xin sang Tàu tỵ nạn phải không? Vậy là đúng rồi, kỳ này bí thư đảng ta đi xin quy chế tỵ nạn trước cho các đồng chi lãnh đạo ấy mà. Mày ngồi dính trên lưng trâu khéo mà chậm chân đấy!
Trời chiều đã ngả về tây, chuyện cũ chưa khép lại đã bước sang chuyện mới. Bọn trẻ gườm nhau, dẫn trâu trở lại con đường về làng. Vừa tới đường, mấy đứa khoanh tay, nhanh miệng:
- Cháu chào ông ạ. Chào cụ ạ!
- Không dám, chào các cậu.
Có nhiều đôi mắt khác nhau nhìn dăm ba đứa trẻ lễ giáo. Có người nở nụ cười hy vọng cho ngày mai, kẻ khác nhíu mày vẻ khó chịu. Trong khi đó, dăm ba đứa ngồi trên lưng trâu to mồm hỏi:
- Ê, chúng mày chào cả con cháu bọn cường hào ác bá và con bọn Ngụy à?
Bảo Giang.
Viết nhân chuyến “Quy mã” của Nguyễn phú Trọng.
Hôm rồi, trong lúc tôi viết bài Luật…. bá đạo, bạn tôi đến đưa cho một tập gọi là… tài liệu, trong số có “Chỉ thị số 45 ¬¬- CT/TW” với lời dẫn của trang báo “Ngày 19/5/2015, Bộ Chính Trị (BCT) ra Chỉ thị số 45 về việc tiếp tục thực hiện Nghị quyết 36 về công tác với người Việt Nam ở nước ngoài”. Lướt qua, chỉ thị gồm có 10 điểm, trong đó là những ngôn từ như bò nhai lại từ mấy chục năm qua không một thay đổi. Bên cạnh chuyện bò nhai lại là một lối nhìn, đánh gía khá ấu trĩ và kém cỏi của những “đỉnh cao” đã không biết mình từ đâu mà ra, cũng không biết gì về người tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại. Nhưng giống mặt thớt, vẽ ra những hoa dạng trong ngôn ngữ để múa rối như: “Khép lại qúa khứ, tin cậy lẫn nhau, định kiến, cầu nối…”
Lẽ ra, tôi không viết gì về cái vụ 35, 36 kiểu này, nhưng qua câu chuyện, bạn tôi buột miệng: “Đúng là ngôn từ của bọn chăn trâu BCT”! Này bạn, đừng nói thế, ở đồng quê, chúng tôi tuy ít chữ nghĩa, nhưng có một văn hóa rất thật thà, đôn hậu. “Rõ khổ, tôi không ám chỉ những người nông phu như ông, chỉ muốn nói đến cái kiểu cỡi lưng trâu và cái tầm nhìn của loại ngôn ngữ ấy thôi”. Có thế chứ!
Nhắc đến chuyện ngôn từ “cỡi lưng trâu”, tôi nhớ lại câu chuyện của lũ trẻ trên cánh đồng xưa. Khi ấy, một Bọn Chăn Trâu, đứa ngồi trên lưng trâu, đứa đi dưới đất, gân cổ qua lại (cãi lộn) không dứt. Nếu chỉ nhìn qua lớp quần áo, không nhìn từng khuôn mặt của chúng sẽ không thấy được cuộc đổi đời đã xảy ra giữa những đứa trẻ này. Bởi vì đứa lúc trước ngồi trên lưng trâu, nay đi dưới đất. Đứa vớt rong rêu, mò sò bắt cáy, nay ngất ngưởng cười nói trên lưng trâu. Sau cuộc đổi ngôi này, câu chuyện của “Bọn Chăn Trâu” bùng lên, càng lúc càng tăng. Có lúc tưởng chừng như tan trời vở đất đến nơi. Đứa thì khuỳnh tay với những nắm đấm đưa ra trước mặt. Đứa nhăn mặt cau mày, hàm răng sún vì ăn khế chua nên nghiến kêu ken két. Lại có đứa làm ra kẻ cả, cầm cái roi tre chỉ vào từng đứa lên giọng. Đứa nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất làm như chả coi cái roi của thằng kia ra gì!
Thật ra cuộc chiến bằng mồm của Bọn Chăn Trâu đã có từ lâu. Có khác chăng là sau cuộc đổi chỗ ngồi, nó mang màu sắc khác xưa. Lúc trước câu chuyện thường không đi ra ngoài lũy tre xanh. Nó gần gũi với cánh đồng, ở đó có những tiếng sáo diều, có tiếng trẻ nô đùa. Ở đó có những củ khoai nướng, có tiếng cười nói vang vang trên lưng những con trâu no tròn, khoẻ mạnh. Ngày nay chuyện về con trâu, cánh đồng không phải là đã hết. Trái lại vẫn đầy ắp trong nỗi thương cảm cho những con trâu kéo cày trơ xương từ sáng đến tối. Rồi tiếng oán giận những đứa mới được ngồi trên lưng trâu chỉ biết dùng những cái roi như đòn thù trên mình nó, thay vì cho nó ăn no, cho nó xuống sông đầm mình và tắm rửa mỗi chiều. Đến khi nhìn quanh, lại thấy từng đoàn người đi về lặng lẽ như bóng ma giữa ban ngày. Cảnh êm ả, vi vu theo tiếng sáo diều buông, niềm vui, tiếng cười như đã tắt hẳn ở làng thôn.
Cảnh khô cằn không nụ cười này không cho lũ trẻ niềm vui. Tệ hơn, còn là sự bi thảm bắt nguồn từ hai chữ “hiện thực” do các nhà “cách mạng” Việt cộng mang về làng. Lúc đầu, người dân ngơ ngác chẳng hiểu nghĩa hiện thực chủ nghĩa là cái gì, chỉ thấy nhà nước thực hiện toàn chuyện quái đản. Dần dần, người dân hiểu ra rằng, hiện thực là thực hiện cuộc đấu tố máu đổ loang đồng. Thực hiện cuộc giết chết tình nghĩa đồng bào. Nhiều người ở trong làng khi không bị lôi ra đấu. Người đấu là Việt Minh và trẻ con chưa biết mặc quần đã biết vác cờ sao Phúc Kiến đi làm cách mạng, chạy từ đầu làng đến cuối xóm kêu gào đấu tố. Đấu gian, đấu láo trước những nỗi lo âu, sợ hãi của chính cha mẹ chúng. Rồi theo hiện thực chủ nghĩa, sau cuộc đấu láo, đấu gian là một số người có ít tài sản trong làng bị lôi ra chém. Tập đoàn cộng sản Hồ chí Minh chém đầu người Việt Nam còn tàn bạo hơn là người ta chém một con thú dữ. Có người bị chôn sống và cán bộ “ hiện thực” thực hiện bản án tử bằng phương cách cho trâu kéo cày qua đầu người ngay trước những đôi mắt dại. Từ đó, dù không muốn, Bọn Chăn Trâu buộc phải thích ứng với những câu chuyện thuộc xã hội chủ nghĩa!
Kể thì dài dòng như thế, thực tế, những đứa trẻ trong làng tôi nhờ chủ nghĩa hiện thực đã tự động bước vào cuộc đấu võ mồm. Đấu từ đó đến nay vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Tệ hơn, nó lan qua hết mọi đề tài. Chuyện trong làng, trong xóm, chuyện nhà nước, chuyện nhà bếp! Chuyện đàn ông, chuyện đàn bà. Chuyện người lớn, chuyện trẻ con. Chuyện Mỹ, chuyện Ngụy, chuyện cắt mạng! Không có một chuyện gì mà chúng không nói tới. Kết qủa, sau một ngày chăn trâu, gân cổ qua lại trên cánh đồng, đứa nào về nhà nấy với chén cơm canh sang, lạt khác nhau, rồi đi vào giấc ngủ riêng. Trong giấc ngủ riêng ấy, đứa thì mơ ước được trở lại cuộc sống làm người nhân bản khi xưa và nó được đi chăn trâu cũng là mãn nguyện. Đứa thì lại ao ước cứ mãi được cầm cái roi tre mà ngồi trên lưng trâu, dù có phải chết với vũng nước bùn dơ bẩn dưới chân trâu vẫn thỏa lòng. Đứa lại cầu chữ bình yên, mặc mẹ chúng, miễn là mình có được chén cơm qua ngày là hạnh phúc. Chúng cầu, ước như thế, đến ông Trời cũng chịu thua, chẳng biết nhận lời ước của đứa nào mà chiều!
- Con trâu này là của ông chánh.
- Con này của bà Phụ.
- Con mày cỡi là của ông Tác.
- Chúng mày nói ngu bỏ mẹ, trâu bò là của hợp tác xã, không phải là của thằng nào hết.
- Ngu nốt, trâu bò là của nhà nước quản lý.
- Quản lý à? Cướp của người ta lại bảo là quản lý. Có quản lý cả đống… cứt không?
- Tuốt… tuốt tuồn tuột, chẳng trừ cái gi!
Có lẽ bắt nguồn từ cái nhìn trên lưng trâu, mà tập đoàn gọi là lãnh đạo của CS không hề biết mình từ đâu ra. Cũng không hề biết đối tác như thế nào, cứ nói cứ viết cho lấy được mặt chữ. Nào là: “ phối hợp chặt chẽ với các nước có người Việt Nam sinh sống nhằm hỗ trợ bà con có địa vị pháp lý vững chắc, bảo đảm cuộc sống lâu dài ở nơi cư trú…”, (điểm3), Họ viết mà không có một chút hiểu biết sơ đẳng về luật pháp. Thật tội nghiệp! Có lẽ bạn tôi nói đúng, trong cái xã hội ấy, thành phần “ trí phú ” của dân tộc đã bị “đào tận gốc, trôc tận rễ” hết rồi, nay chỉ còn lại những đỉnh cao đỏ, ngồi trên lưng trâu, ăn nói theo kiểu cỡi lưng trâu, nên mới có khả năng viết được những dòng chữ “ thượng thừa” như thế!
Thử hỏi xem, có một người Việt Nam nào đi tỵ nạn cộng sản tại các quốc gia tự do mà lại cần đến sự hỗ trợ của Việt cộng để có “địa vị pháp lý vững chắc” ở nơi họ được định cư hay không? Chẳng lẽ, cả cái BCT ấy không biết là, ngay khi họ được nhận vào định cư tại quốc gia nào đó, họ đã được ban cấp một vị trí pháp lý vững chắc và đầy đủ như người sinh trưởng tại địa phương đó chăng? Cũng chẳng biết sự kiện pháp lý này được thể hiện vĩnh viễn và bình dẳng khi họ nhập tịch và mang quốc tịch nơi họ đang sinh sống như Mỹ, Úc, Canada, Đức hay sao? Rồi tìm đâu ra một người đi tỵ nạn cộng sản, sau khi tuyên thệ nhập quốc tịch Mỹ, Úc, Đức, Canada… mà lại ngu ngốc xin lại quốc tịch Việt Nam thời Việt cộng cướp chính quyền, để nhận lấy cái Hộ Chiếu Việt cộng, rồi tự rước lấy cái nhục nhã vào người? Thế mà cái BCT ấy viết: “sớm cấp lại quốc tịch cho những người có đủ điều kiện”( điểm 4). Ai là người có đủ điều kiện? Những kẻ tội phạm (CS) không hội dủ điều kiện để nhập tịch nơi họ muốn đến định cư chăng?
Ấy là chưa kể đến cái loạn ngôn của NĐ nào là: “ tổ chức cho người Việt Nam ở nước ngoài đóng góp ý kiến và tham gia vào các sự kiện chính trị-xã hội lớn của đất nước (d.4). sử dụng chuyên gia, trí thức người Việt Nam ở nước ngoài “(d.5.) mới là kinh hoàng. Kế đến là: “nghiên cứu thí điểm công nhận các chi hội người Việt Nam(ám chỉ các tổ chức cộng đồng của người Việt hải ngoại) ở nước ngoài là thành viên của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam”, (d.8). Qủa thật, chả còn thiếu một thứ ngôn từ trâu cỡi nào mà họ không xử dụng để phô diễn cho người đọc hiểu cái tài của kẻ “ cỡi lưng trâu” giống Bọn Chăn Trâu trên cánh đồng xưa. Bỗng một đứa lớn tuổi trong bọn lớn tiếng:
- Tao đã bảo tụi mày là “khép lại qúa khứ”, không nói chuyện cũ nữa.
- Mày xuống khỏi lưng trâu, trả con trâu cho ông Chánh rồi hãy nói như thế.
- Tới phiên tao cỡi mày lại bảo tao xuống à? Xuống thế … ấy nào được!
- Vậy thì mày câm mồm đi. Bố mày đi đấu tố, làm đảng ăn cướp của người ta giữa ban ngày, đã không đền trả, lại bảo người ta phải “khép lại qúa khứ”, phải tin cậy bọn ăn cướp à?
- Mồm mày còn to, thối hơn mồm của mấy thằng phản động. Tao đi ăn cướp bao giờ. Lúc ấy tao là thiếu nhi quàng khăn đỏ, đi vác cờ sao với con D. nhưng…. quên chưa mặc quần thôi.
- Bây giờ mày có quần rồi à?
- Nhìn đây!
Nó dạng chân ra, cả lũ ôm bụng cười. Chuyện cũ lại về, qúa khứ của hơn 50 năm trước là đấu tố, là việc Việt cộng lừa người dân miền bắc vào cuộc chiến đẫm máu với ngưòi miên nam để bảo vệ biên giới cho Trung cộng như lời Lê Duẩn, viên TBT của Việt cộng lúc bấy giờ đã công bố là ” Chúng ta đánh Mỹ đánh miền nam là đánh cho Trung Quốc, Liên xô và xã hội chủ nghĩa”. Rõ là một bọn tay sai cho Tàu, một bọn cõng rắn cắn gà nhà, đưa quân Tàu vào chiếm lấy quê hương của người Việt Nam mà lại tưởng là làm cách mạng. Chúng nào biết, ngay từ năm 1955 Tổng Thống Ngô đình Diệm đã nói rõ cho dân Việt Nam nghe là: :“Chúng ta hiện nay đang tiếp tục cuộc chiến đấu lớn lao để hoàn thiện nền độc lập của quốc gia chúng ta và để đảm bảo tự do của nhân dân chúng ta. Cuộc đời của chúng ta, tự do của chúng ta, hạnh phúc của chúng ta và cuộc đời, tự do, và hạnh phúc của con cháu chúng ta đều phụ thuộc vào cuộc chiến đấu này. Nếu Việt Minh thắng trong cuộc đấu tranh này, quốc gia thân yêu của chúng ta sẽ biến mất và nước chúng ta sẽ chỉ được đề cập đến như là một tỉnh phía nam của Trung Cộng. Hơn nữa sẽ bị tước mất tôn giáo, tổ quốc và gia đình.” ( Tổng Thống Ngô Đình Diệm phát biểu nhân dịp khánh thành đập Đồng Cam ở Tuy Hòa vào ngày 17 tháng Chín, 1955)
Vậy mà còn nói, “khép lại qúa khứ”. Khép lại qúa khứ có nghĩa là gì? Là đồng ý với những tội ác của Việt cộng? Là nhất trí với những công hàm bán nưóc của chúng, là chấp thuận một cách ngu xuẩn phương cách bán nước hại dân của chúng ư? Là đồng ý nghĩ với sự kiện, kẻ sát nhân, tội ác chưa đền trả mà lại nghênh ngang coi thường công lý bằng câu nói: “ khép lại qúa khứ” là xong ư? Hay nó mang ý nghĩa khép lại trang gian trá, lừa phỉnh cũ để mở ra một trang gian trá lừa đảo mới?
- Mày mặc quần gì lại để lòi “ bác “ ra thế hở?
- Quần cách mạng mày ạ!
- Chắc là nó vớ được cái “ quần” qúa khổ của con gái bà Chánh, lại bảo là cách mạng!
- Hoan hô “cách mạng” nhá! Mày biết người ta là ai không?
- Thì là cái bọn đĩ điếm, ôm chân đế quốc chứ là ai?
- Mày nói láo ngang lão thủ tướng Đồng rồi đấy. Nhưng mày có muốn đi Mỹ tỵ nạn không?
- Đi ăn mày à?
- Phải đi ăn mày bằng máy bay mày ạ. Tao cũng muốn đi ăn mày, nhưng phải như thế nào mới được đi chứ? Mày cỡi lưng trâu của giai cấp bóc lột cũ, có lẽ đủ tiêu chuẩn đấy!
- Chúng mày chỉ mãi thành kiến với nhà nuớc!
- Thành kiến à? Sự thật trước mặt, mày không dám nhận lại bảo là thành kiến à?
- Thế họ là ai, là bố tao à?
- Còn hơn cả bố mày ấy.
Họ là đồng bào Việt Nam, là con cháu của Trưng Triệu, là hậu duệ của những quân vương Ngô Quyền, Trần hưng Đạo, Bình định Vương, Quang Trung… Họ là những người đã phải bỏ nước ra đi khi làn sóng đỏ của cộng sản Nga Tàu được tập đoàn cộng sản Hồ chí Minh dẫn đường xuôi nam. Trước làn sóng đỏ cuồng bạo, họ đã theo gương người xưa, ra đi để bảo vệ lấy nguyên khí của giống nói, chờ một thời cơ thuận tiện quật khởi cứu quê hương giải phóng đồng bào ra khỏi ách nô lệ cộng sản bạo tàn. Khát vọng ấy đến nay tuy chưa trọn, nhưng tập thể những người Việt Nam ở hải ngoại đã làm tốt hình ảnh con người và đất nước Việt Nam trên trường quôc tế.
Khởi đi từ những cánh thuyền nhỏ bé lên đênh giữa biển khơi, họ đã làm cho thế giới rúng động, bàng hoàng về lòng dũng cảm của những con người. Thà chết trên biển khơi để đổi lấy chữ Tự Do, hơn là ở lại trong cảnh ngục tù của cộng sản. Họ ra đi mang theo một sứ mệnh lớn. Báo cho thế giới biết rằng, hình ảnh của họ hôm nay, cũng chính là hình ảnh của các quốc gia trên thế giới trong ngày mai, một khi cộng sản tràn đến. Chiến tranh với tất cả những đổ vỡ tang thương, chết chóc, vẫn chưa phải là sự tồi tệ cuối. Vì sự tồi tệ cuối cùng nếu có, chính là khi cộng sản đến. Sứ điệp này đã được truyền đi, thế giơi đón nhận người Việt Nam không phải chỉ vì lòng nhân đạo, nhưng là đón nhận những qủa cảm, những phi thường và tiếp nhận sứ mệnh mà họ truyền đi bằng chính mạng sống của họ trên biển khơi. Kết qủa, dù bản thân họ không trực tiếp đóng góp vào cuộc sụp đổ chế đệ cộng sản ở Liên Sô và tại các quốc gia Đông Âu, nhưng chính hình ảnh của họ đã là một trong những tiền đề tạo nên cuộc lật đổ lịch sử này.
Rồi bốn mươi năm sau, con cháu của những Thuyền Nhân ấy đã vươn lên trên đỉnh cao của xã hội nơi họ đang sống, làm rạng danh cho hai chữ Việt Nam. Màu Cờ Vàng của Việt Nam Tự Do không ngừng tung bay trên khắp bầu trời thế giơi, như để vinh danh cho những con người mang dòng máu khí phách ấy. Trong số ấy phải kể đển những người như bà Dương Nguyệt Ánh, ông tướng Lương xuân Việt, ông Nguyễn bá Hùng… và những tài năng, trí dũng, đức độ, nhân nghĩa, không phải chỉ làm rạng danh hai chữ Việt Nam. Nhưng còn là khả năng đưa dân tộc đi theo bước đi của Cụ Ngô đem lại Độc Lập, Tự Do, Dân Chủ và sự Thịnh Vượng cho đất nước. Đó là những người mà từ Hồ chí Minh cho đến tập đoàn lãnh đạo nhà nước CS hôm nay đều không đáng để đem ra so sánh với. Bởi thành phần này là những ung nhọt, là những kẻ bán nước hại dân. Làm cho cả nước thống khổ điêu linh. Làm cho từ bắc chí nam không chỗ nào mà không có dấu chân Tàu!
- Mày bảo đảng ta đi làm cách mạng lại không đáng để so sánh với kẻ ôm chân đế quốc à? Mày đi bộ dưới đất lại hơn tao cỡi lưng trâu hay sao?
- Đúng như thế. Vì họ là những người tốt. vì tao biết mở tai ra mà nghe điều nhân nghĩa, mở mắt ra mà nhìn sự thật, mở miệng ra mà nói lẽ phải! Còn tụi mày, chỉ thay nhau đôi mắt láo liêng, cái mồm láo khoét, cái tay ngứa nghề… chộp, vồ!
- Mày dám chửi cả nhà nước, cả bác, cả đảng à? Công an nó còng cổ mày bây giờ đấy.
- Tụi nó đã bắt và giết nhiều người tốt quen rồi. Khỏi cần mày doạ.
- Tụi mày chỉ giỏi vạch lá tìm sâu, đảng ta không thể trách ông Đồng bán nước, ăn nói bậy bạ láo lếu được, vì ông ta là thủ tướng của đảng. Nhưng nay đảng đã hối lỗi và đã nâng họ lên hàng cái “ cầu nối” rồi, mày còn muốn gì nữa?
- Tao chưa đi học đã biết đảng mày đểu không ai bằng. Đảng mày không bằng người ta, không biết người ta thế nào mà dám bảo họ là tay sai, làm “cầu nối” cho những đôi dép râu thối của mày lê lên đó à!
- Mày không biết cái vinh dự của cái cầu là… là nối hai bên bờ sông lại với nhau cho người qua lại thì câm mồm đi.
- Mày làm tay sai cho bọn Tàu quen rồi. Mày thấy vinh dự khi làm cầu nối cho Tàu sang chiếm nước ta. Mày tưởng họ cũng giống bọn mày à?
- Tao vả vỡ mồm mày bây giờ. Chuyện gì mày cũng nói xấu, nghi ngờ lòng tốt của nhà nước thay vì “tin cậy lẫn nhau”. Mày không mở mắt ra mà xem, nay lãnh đạo ta đã được mời đi tuyên huấn khắp nơi trên thế giới, “mình phải như thế nào người ta mới mời chứ”!
- Hay lắm, mồm mày giống cái loa rỉ, nói chó nó cũng không ngủi được. Đi xin ăn mà lại bảo là đi tuyên huấn! Mà đúng rồi, mình phải như thế nào mới đi bằng cửa hậu chứ?
- Láo, mày không đọc báo, nghe đài, biết mẹ gì. Ngày nay đồng bào ta ở hải ngoại đã quy thuận nhà nước rồi. Đã có từng hàng hàng lớp lớp về thăm và phục vụ quê hương. Chỉ có vài kẻ xấu mới chống nhà nước ta thôi!
- Giời ạ, bọn thằng Vĩnh, con cháu bà Chánh sang nhà mày không phải là nó quy thuận bố mày đâu. Nó sang xem bố con mày đã đem bao nhiêu tài sản của bà Chánh đi bán rồi đấy. Người Việt ở hải ngoại về nước cũng có ý như thế! Họ yêu nước, về thăm, nhưng chẳng có một ngướỉ nào yêu cái chủ nghĩa khốn nạn của bọn mày. Để xem, sau chuyến đi này, ông nhà nước của mày có xin được một ít vé đi tỵ nạn luôn hay không thì biết.
- Mày nói vớ vẩn, việc gì đảng ta phải xin tỵ nạn ở nhà cái thằng đế quốc Mỹ như thằng ngụy chứ? Chỉ có….
- Chỉ chống Mỹ cứu nước thôi à?
- Giỏi lắm, mày vảnh tai lên mà nghe. Đảng của mày thì chẳng có ai tin cậy mà bàn với họp. Kỳ này sang Mỹ mục đích chính là xin Mỹ cho tỵ nạn đấy. Trong cái cặp của ông ấy có một danh sách dài toàn đồng chí nhớn, trình cho ông Mỹ. Thứ nhất, xin ông Mỹ ban cho cả nhóm được quy chế tỵ nạn ở Mỹ hay ở các nước phương tây. Kế đến, xin thằng đế quốc Mỹ đừng đóng đông lạnh tài sản của họ vồ được. Mày hiểu chửa.
- Láo, láo vừa thôi, đảng ta quang vinh muôn năm, sợ chó gì thằng đế quốc Mỹ, chỉ sợ….
- Hề… hề… chỉ sợ Tầu thôi, không dám xin sang Tàu tỵ nạn phải không? Vậy là đúng rồi, kỳ này bí thư đảng ta đi xin quy chế tỵ nạn trước cho các đồng chi lãnh đạo ấy mà. Mày ngồi dính trên lưng trâu khéo mà chậm chân đấy!
Trời chiều đã ngả về tây, chuyện cũ chưa khép lại đã bước sang chuyện mới. Bọn trẻ gườm nhau, dẫn trâu trở lại con đường về làng. Vừa tới đường, mấy đứa khoanh tay, nhanh miệng:
- Cháu chào ông ạ. Chào cụ ạ!
- Không dám, chào các cậu.
Có nhiều đôi mắt khác nhau nhìn dăm ba đứa trẻ lễ giáo. Có người nở nụ cười hy vọng cho ngày mai, kẻ khác nhíu mày vẻ khó chịu. Trong khi đó, dăm ba đứa ngồi trên lưng trâu to mồm hỏi:
- Ê, chúng mày chào cả con cháu bọn cường hào ác bá và con bọn Ngụy à?
Bảo Giang.