Lá thư Canada: CHUYỆN ANH BA và CHUYỆN THỊT GÀ
Chưa bao giờ nhóm già chúng tôi nổi máu chống CS lên cao và mạnh mẽ như tháng Sáu này. Nhóm già đây là làng An Lạc của tôi ấy mà. Bữa nay gặp nhau một cái là nói ngay chuyện dàn khoan HD.981, là hỏi nhau ngay Tứ trụ VC Trọng-Dũng-Sang-Hùng đã dám mở miệng nói gì chưa hay vẫn tiếp tục cúi mặt xuống đất. Người tỏ ra quan tâm nhất là Cụ B.95. Cụ chỉ ao ước trước khi về với tổ tiên cụ được thấy quê hương VN hết bóng CS. Cụ Chánh tiên chỉ cười hì hì: VC đang thi hành các lời đã hứa với TC, là dâng đất cho Tàu. Hồ Chí Minh và Phạm Van Đồng ngày xưa đã hứa với Mao Trạch Đông như vậy cho nên Tàu mới viện trợ tối đa cho VC trong cuộc chiến vừa qua. Một chứng cớ hiển nhiên nhất về sự thần phục này là suốt đời Hồ Chí Minh ăn mặc theo lối Tàu, áo già Hồ mặc giống y như áo già Mao. Cả đời họ Hồ chưa hề mặc quốc phục, đội khăn và áo dài bao giờ. Còn cái anh Ba Tàu phương bắc này thì khỏi nói. Cái máu Hán tộc ngàn xưa vẫn là đi xâm lăng cướp đất. Đọc kỹ lại những trang sử cận đại, ai cũng giật mình vì cái đường lưỡi bò ở Biển Đông đã có từ thời Tưởng Giới Thạch. Hóa ra máu xâm lăng của anh Tàu Quốc Gia và anh Tàu CS giống y nhau. Các cụ đã đọc cuốn sách “Death by China” nổi tiếng của Peter Navarro Chưa? Có bản dịch tiếng Việt ‘ Chết Dưới Tay Trung Quốc’ của Tiến Sĩ Lê Minh Thịnh 2013. Nếu chưa, xin tìm đọc ngay nha.
Nghe đến đây thì anh John lên tiếng: Nhân nói tới đường lưỡi bò, tôi chợt nhớ tới món quà mà bà Thủ tướng Angela Merkel nuớc Đức đã tặng ông chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình ngày 28 tháng Ba vừa qua. Các bạn có nhớ cuộc gặp mặt lịch sử này không? Tôi xin nhắc lại nha. Rằng ngày đó ông Vua Tàu sang thăm nước Đức, bà thủ tước Đức đã tặng Vua Tàu một tấm bản đồ Trung Quốc in năm 1735. Trên bản đồ này biên giới của Tàu chỉ tới đảo Hải Nam, không hề có Tây Tạng, Tân Cương, Mông Cổ và Mãn Châu và nhất là không hề có Hoàng sa Trường Sa ! Đây là tấm bản đồ do các Linh mục Dòng Tên đi truyền giáo ở Phương Đông nghiên cứu, và trình về Nhà Dòng mẹ ở Âu Châu, nhà bản đồ học Jean-Baptiste Bourguignon d’Anville hoàn chỉnh, rồi in và xuất bản ở bên Đức. Các viện bảo tàng của Roma và quốc gia của Đức còn lưu trữ tấm bản đồ lịch sử này. Báo chí tây phương khi thuật lại việc trao quà lưu niệm này cùng cho rằng đây là một cái tát vào mặt anh Tàu của bà thủ tướng nước Đức.
Báo chí Tây phương thì thuật như thế, còn báo chí của Tàu thì khác. Các báo Tàu đăng tin tặng quà này nhưng đã gian dối thay bản đồ 1735 trên đây bằng một bản đồ khác và nói láo rằng đây là bản đồ của bà thủ tướng Đức tặng. Họ được lệnh tráo bản đồ 1735 bằng một bản đồ khác in năm 1844 của nhà bản đồ học tên là John Dower. Trong bản đồ đánh tráo này có tên 4 miền Tạng Cương Mông Mãn, nhưng không hề có Trường Sa và Hoàng Sa.
Báo chí Tàu hí hửng đăng tin có bản đồ quý báu, nhưng vẫn lòi đuôi gian dối. Hoàng sa và Trường Sa, trên cả 2 bản đồ cổ 1735 và 1844 vẫn không hề là của Tàu. Chuyện bản đồ dài lắm, chúng ta sẽ bàn tiếp về sau.
Xin được nói tiếp về dàn khoan HD 981 hiện vẫn còn là điểm nóng hổi. Đây là một âm mưu đã tính toán từ lâu của TC. Chúng mang dàn khoan này đến đúng lúc VC cô đơn nhất. Tổng thống Mỹ Obama sang Á Châu thăm Đại Hàn, Nhật Bản, Phi Luật Tân và kết nghĩa chiến lược. Bây giờ ai cũng biết Tàu Cộng mà đụng tới 3 nước này thì Mỹ đánh ngay. Hải quân của Hoa Kỳ vẫn là vô địch. Ông Obama không hề ghé hay nói tới VN trong chuyến đi Á Châu này. VC muốn được Mỹ cứu ư? Dễ lắm. Đúng như nhà đối kháng Cù Huy Hà Vũ nói trên đài RFA trung tuần tháng Năm vừa qua. Mỹ có thể cứu VN với điểu kiện: các anh hãy thả hết những tù nhân lương tâm ra và hãy bỏ điều 4 Hiến Pháp… Tin giờ chót: ngày 27.5, 2014, TC rời dàn khoan HQ 981 di chỗ khác và dang dàn quân ở biên giới. Cái gì sẽ xảy ra tiếp theo thưa bà con?
Anh John cho biết anh vừa được người bạn chuyển cho một đoạn phim rất đáng chú ý, nghe rất thật, không có bóng dáng bịa đặt. Đó là một clip về đài phát thanh của Tàu, ‘Đài Tiếng Nói Nhân Dân Trung Hoa’ phát thanh bằng 3 thứ tiếng Anh Hoa và Việt. Theo bản tin tiếng Việt, lời cô xướng ngôn viên rất bình thản và lịch sự, cô cho biết Trung Quốc rất ngạc nhiên về các việc chống họ ở VN. Họ mang dàn khoan HD 981 đến lãnh hải của họ mà, lãnh hải này Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã ký công hàm ngày 7.6.1958 dâng biển dâng đảo cho Trung quốc. Trung quốc chỉ ngạc nhiên là phía CS Hà Nội đã dấu nhẹm công hàm này, đã không công bố cho toàn dân VN biết. Theo công hàm thì VN dâng đất dâng biển đổi lấy khí giới để vào chiếm Miền Nam. Ông ODP cho biết ông nghe xong đoạn tin này mà giật mình. Thât vậy sao? Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng đã dâng đất dâng biển thật sao? Giá mà Trung Quốc công bố hụych toẹt cái công hàm bán nước này cho cả thế giới biết thì hay quá. Chắc phải có gì gay cấn ở bên trong nên Tàu chưa công bố mà thôi, và tứ trụ Trọng-Dũng-Sang-Hùng vẫn ngậm miệng cúi mặt. Nếu đây là sự thực thì Chúa Phật ơi, bọn CS Hà Nội còn đáng tội hơn Lê Chiêu Thống và Trần Ích Tắc một triệu lần ! Dâng đất dân biển để lấy súng đạn vào giết anh em Miền Nam. Chúng nói dối đồng bào Miền Bắc là vào giải nguy Miền Nam vì đồng bào ở đây đang bị bọn Mỹ Ngụy cùm kẹp…
Ông ODP lên tiếng: Sở dĩ Tàu và VC đều ngậm miệng trong việc này là vì năm 1958 Phạm Văn Đồng ký giấy dâng đất Hoàng Sa và Trường Sa, nhưng hai đất này lúc đó không thuộc lãnh thổ của họ mà thuộc lãnh thổ của VNCH. VC không phải là chủ nhân thì lấy tư cách gì mà dâng.
Nghe đến đây thì cả làng tôi im lặng như tờ, mọi người bị sét đánh. Thât vậy sao?
Thấy ai cũng im lặng, anh H.O. phá cái bầu không khí căng thẳng này, anh vừa cười vừa kể: Tôi cũng có nghe phong phanh một nguồn tin giống như vậy, đó là nguồn Wikileaks; Hồ Chí Minh ngày xưa đã hứa dâng đất nước cho Tàu, và cái hạn sát nhập vào đất Tàu là năm 2020. Tàu đang thi hành những điều Hồ Chí Minh và bè lũ đã hứa. VC chỉ cần Đảng, VC chủ trương thà mất nước còn hơn mất đảng. Các bạn để ý mà coi, cứ mở miệng là bọn chúng nói tới Đảng, không hề nhắc tới non song tổ quốc. Bác ODP nóí đúng, bọn tứ trụ Trọng-Dũng-Sang-Hùng vẫn cúi mặt xuống đất không hề dám nói một lời.
Nghe đến đây thì Cụ B.95 nghẹn ngào: Ối quân đội nhân dân ơi, súng các anh cầm trong tay không phải đề giết đồng bào nha, mà để bảo vệ bờ cõi nha. Sao mặt mũi anh em cứ ngây ra như tượng gỗ vậy?
Các cụ thấy chưa, hôm nay làng tôi đã miên man bàn các chuyện quốc sự, chuyện dàn khoan 981, chuyện biểu tình, chuyện những cái hèn hạ và đê nhục của bè lũ VC. Để chấm dứt cái miên man nhức nhối này Cụ. B.95 lại lên tiếng. Cụ xin đổi đề tài, đổi không khí, nếu không thì đêm nay cụ sẽ mất ngủ rồi sẽ sinh bệnh. Cả làng bèn gật đầu đồng ý. Ừ thôi, để lần sau ta vạch tội chúng tiếp.
Các cụ có biết chúng tôi tỗ chức buổi họp làng quan trọng này vào ngày nào không? Thưa vào ngày Victoria Day, thứ Hai,19.5.2014. Các cụ phương xa chắc chả biết nhiều về ngày lễ nghỉ này của Canada. Tôi xin đôi điều trình các cụ rõ nha. Victoria là tên một nữ hoàng bên Anh rất nổi tiếng vào thế kỷ 19. Triều đại của bà kéo dài hơn 64 năm, được coi là một thời hoàng kim về kinh tế và lãnh thổ, đế quốc Anh lúc đó bao trùm thế giới, mặt trời không bao giờ lặn. Bà lên ngôi lúc 18 tuổi. Tên đầy đủ của Bà là Alexandrinna Victoria, 1819-1901. Theo sách vở thì đời của Bà có 4 điều đặc biệt: Bà mồ côi cha khi mới 1 tuổi. Bà được mẹ nuôi dạy cho tới khi lấy chồng. Chồng bà là người con ông bác ruột, tức là con chú con bác, first cousin. Bà chỉ cao có 5 feet. Bà đã bị mưu sát 6 lần nhưng đều thoát chết. Chắc có cụ ở phương xa sẽ hỏi: một bà nữ hoàng bên Anh thì có liên hệ gì tới Canada, phải không cơ? Thưa có ạ, vì ngày xưa, trước khi Canada thành hình thì đất này là một thuộc địa của Anh. Vua bên mẫu quốc cũng là vua bên thuộc địa. Dân Anh rất tôn kính nữ hoàng Victoria và đã chọn một ngày thứ Hai cuối tháng Năm làm ngày vinh danh Bà. Dân nói tiếng Pháp ở miền Quebec dĩ nhiên là không yêu bà nữ hoàng này, nhưng vì ngày nghỉ có tính cách liên bang nên dân Quebec gọi là ngày kính nữ hoàng, Jour de la Reine’, nói trống vậy thôi, chứ không nói rõ tên.
Nhân nói tới dân Quebec, xin cho tôi miên man chút xíu nữa nha.Tại Canada có 2 sắc dân da trắng tiên khời là dân Pháp và dân Anh. Dân Pháp tới trước, dân Anh tới sau, hai bên đánh nhau vì tranh đất. Pháp thua và bị Anh cai trị, điều này tôi đâ kể nhiêu lần và chắc các cụ còn nhớ lịch sử. Tuy nhiên có chuyện này tuy nhỏ nhưng bây giờ đang trở thành lớn và khó xử cho Canada. Đó là chuyện 2 đảo nhỏ xíu ngay sát bờ biển Canada về phía đông. Tên hai đảo này là Saint-Pierre rộng 25 cây số vuông, và Miquelon diện tích 110 cây số vuông. Hai đảo thuộc nước Pháp, dân số chừng 6 ngàn. Ngày xưa quân Anh chiếm miền Quebec của Pháp, chỉ chiếm có lãnh thổ Quebec chứ không chiếm hai đảo nhỏ xíu này, thành ra từ đó đến nay hai đảo này vẫn là đất Pháp. Bây giờ miền biển này thuộc khu vực 5 quốc gia đang tranh chấp chủ quyền vì nó liên hệ tới lộ trình hải hành quốc tế và ở dưới có nhiều mỏ dầu. Bây giờ thì ông Pháp đang đắc chí cười hà hà, còn ông Canada thì đấm ngục trách mình tại sao ngày xưa mình quên khuấy hai cái đảo nhỏ này, tại sao đã không đem nhập vào lãnh thổ Canada.
Phía bắc của Canada là Bắc Băng Dương, bây giờ băng đá và tuyết đang tan làm lộ ra một hải trình quốc tế quan trọng, vì hải trình ngắn gấp đôi nếu muốn đi từ đông sang tây hay ngược lại, và ở dưới lại đầy mỏ dầu. Năm quốc gia đang tuyên bố mình có chủ quyền là Canada, Đan Mạch, Nga, Na Uy, và Pháp. Ông Pháp cho mình có chủ quyền vì hai hòn đảo nhỏ xíu trên đây. Hoa Kỳ và Trung Quốc không đòi chủ quyền nhưng đòi lộ trình này thuộc hải trình quốc tế, mọi nước phải được tự do đi lại. Nhiều nước muốn đem chuyện này ra bàn tại Liên Hiệp Quốc, chưa biết rồi sẽ ra sao.
Tôi đang nói về hải trình phía bắc này thì cô Cao Xuân giơ tay xin phát biểu. Mọi người đều ồ lên một tiếng ngạc nhiên. Xưa nay trong các ngày họp làng, cô Cao Xuân gốc Huế này ít nói nhất, chỉ có vỗ tay và cười là nhiều. Sao hôm nay cóc lại mở miệng thế này. Cô Huế lên tiếng: Tôi xin được trở về chuyện nói ban đầu. Lúc nãy dân làng chửi Tàu ghê quá làm tôi có cảm tưởng rằng anh Tàu nào cũng xấu. Tôi không nghĩ thế. Riêng tôi, tôi thấy một anh Tàu không hề xấu, anh này tốt bụng vô cùng, các bạn có biết là ai không? Cả làng hầu như ai cũng lắc đầu, làm sao mà biết được cái Cô Cao Xuân ít nói này. Chị Ba Biên Hòa thì bảo chắc đây là người yêu của cô. Cô lắc đầu bảo không phải là người yêu nhưng là thần tượng của cô. Để cho cả làng khỏi sốt ruột, cô nói ngay: Đó là tài tử điện ảnh Hong Kong Châu Nhuận Phát ! Và cô giải thích: xưa nay tôi vẫn mê anh tài tử đẹp trai và cao lớn này. Gần đây tôi còn mê hơn nữa vì anh có một hành động đẹp mắt và đáng ca ngợi vô cùng: Anh đem 99% tài sản của mình, tương đương 130 triệu mỹ kim, cho người nghèo ! Tôi tìm đọc về cuộc đời của anh và thấy đây là một tấm gương sáng. Anh sinh ra trong một gia đình rất nghèo khổ ở Hong Kong, phải bỏ học để giúp mẹ bán hàng ở chợ, lớn lên đi làm nghề gác khách sạn, rồi lái taxi. Năm lên 17, nhân đọc báo thấy tin hãng phim TVB mở cuộc thi tuyển tài tử. Anh đi thi và được nhận ngay vì anh cao lớn, đẹp trai và tỏ ra có tài đóng kịch. Đời anh bước vào khúc rẽ ngoạn mục từ đây. Từ phim nhỏ anh bước lên những phim lớn như Lệnh Hồ Xung, Tiếu Ngạo Giang Hồ, Ngọa Hổ Tàng Long, và gần đây nhất, Đại Náo Thiên Cung trong đó anh đóng vai Ngọc Hoàng Đại Đế. Anh đã bước sang Hollywood với cái mộng sẽ là một Lý Tiểu Long thứ hai. Anh sinh năm 1959, năm nay anh đã 55 tuổi. Anh có hai đời vợ. Vì không có con, và bà vợ hiện nay không hề đua đòi, nên hai vợ chồng vẫn sống một cuộc đời rất bình dân, không ở nhà sang, không đi xe đắt tiền. Anh cho biết anh gốc nhà nghèo từ bé nên anh biết giá trị đồng tiền. Anh đã tíết kiệm từng đồng, ngày này qua ngày khác. Anh tuyên bố: Số tiền 130 triệu này, 99% cơ nghiệp hiện nay, không phải là tiền của tôi, mà là tiền Thượng Đế đưa tôi giữ giùm, nay tôi thấy người nghèo quanh tôi đông quá nên tôi xin trao lại cho người nghèo. Tiền bạc là vật ngoại thân…
Kể đến đây rồi cô Cao Xuân xin hết. Cả làng vỗ tay râm ran. Cô bạn Tôn Nữ cho biết: Tôi biết nó mê xem phim bộ, cũng tưởng nó mê tài tử Đại Hàn, ai ngờ nó mê tài tử Hong Kong. Rồi cô Tôn Nữ nhìn mọi người, vừa cười vừa kết luận: Ông tài từ Tàu này được qúa chứ, có thấy ông có máu xâm lăng chỗ nào đâu. Cả làng tôi đều cười xòa. Các cụ đã thấy hai cô Huế của làng tôi đáng yêu chưa.
Việc ông tài tử Châu Nhuận Phát đem hết tài sản cho người nghèo làm tôi chợt nhớ tới lá thư của ông cha già Ngô Phúc Hậu mà tôi nhận được tuần qua. Chắc tôi sẽ gợi ý để Cha Hậu liên lạc với ông tài tử có tấm lòng vàng này mới được. Các cụ có biết Cha Hậu chuyên làm cầu và làm đường ở Cà Mau không? Hình như có lần tôi đã kể rồi mà. Chuyện này đã cũ. Hồi 10 năm trước đây, ông cha này coi một xứ đạo rất nghèo. Ông nhìn quanh ai cũng nghèo, cha mẹ thì không kiếm ra tiền và con nít thì không đi học, tất cả vì một lý do chính là bị kênh rạch ngăn cách, muốn giao thông nhưng không có tiền đi đò. Ông cha bèn đi gõ cữa khắp nơi. Ông xin được bao nhiêu tiền thì bỏ ra làm cầu nối các khu với nhau, và nối các con đường cụt. Thoắt rồi việc giao thông bớt bế tắc. Thoắt rồi trẻ con có đường có cầu đến trường và đến nhà thờ, thoắt rồi người lớn hết bị cô lập bắt đầu buôn bán và trao đổi. Việc làm bác ái này đã làm động lòng bao nhiêu người. Ngoài việc làm cầu làm đường, ông cha còn xin khắp nơi giúp tiền làm ‘mái nhà tình thương’. Lúc đó một căn nhà rộng chừng 30 thước vuông, tường bằng gạch xi măng, mái lợp tôn, tốn chừng 500 mỹ kim. Ai cho 500 là giúp một mái ấm cho một gia đìng nghèo khó. Nhiều người cho lắm. Tôi cũng vận động bạn bè giúp được ít căn. Khi ông cha ngoài 70 tuổi thì có một ông cha trẻ về giúp sức. Khi thấy ông cha trẻ đã đủ khả năng và kinh nghiệm làm cầu làm đường và làm mái nhà tình thương, thì ngài về hưu và xin được quy cố hương. Nơi ngài đang làm việc là Cà Mau, miền cực nam đất Việt. Nay ngài xin rời lên miền cực bắc địa đầu đất nước, tức là miền Sơn Tây ở Hưng Hóa, vì nơi đây chính là sinh quán của ngài. Tôi được quen biết ngài qua việc viết sách. Cha Ngô Phúc Hậu này cũng là một nhà văn. Ngài viết rất hay, văn chương dí dỏm, đầy tình Chúa đầy tình người. Tuần qua ngài viết cho tôi một bức thư dài, trong đó ngài kể chuyện đi thăm các đồng bào vừa kinh vừa thượng ở miền thượng du giáp đất Tàu. Từ đầu thư đến cuối thư toàn là chữ nghèo. Tôi xin trích một đoạn để chia sẻ với các cụ:
… Tôi bỏ ra ba ngày đi thăm đồng bào phía cực bắc, về tới nhà ở Sơn Tây này thì mệt phờ, nhắc không nổi cái chân. Nhưng cái mệt không làm tôi buồn bằng cái nghèo của đồng bào miền Tây-bắc. Vừa buồn vừa tức. Tức vì người nghèo vẫn cứ mãi mãi chiếm 3 phần 4 dân số thế giới, và chỉ được hưởng 18% tài nguyên trái đất. Nói một cách cụ thể theo sách vở thì cứ 100 người, thì hiện có:
- 75 người nghèo chia nhau ăn 18 bát cơm. Ăn hết cơm mà bụng vẫn còn đói meo!
- 25 người giầu được ăn tới 82 bát cơm, vừa ăn vừa đổ đi, ăn no cành bụng mà cơm vẫn còn thừa mứa một đống !
Tại sao người nghèo lại đông đảo và cực khổ đến thế? Giáo Hội đã cùng với ngàn vạn người thiện chí quyết tâm chấm dứt tình trạng nghèo trên thế giới vì nghèo xúc phạm đến nhân phẩm. Nhưng tình trạng nghèo đói vẫn còn đó. Mẹ thánh Teresa Calcutta đã dốc toàn lực của cả một đời để cứu vớt người nghèo, nhưng bà đã than thở rằng đó chi là ‘muối bỏ biển’. Tôi chợt nhớ tới cụ Victor Hugo, tác giả cuốn ‘ Những Kẻ Khốn Cùng/ Les Miserables’. Ngày xưa tôi đã đọc sách này say mê. Hình như cụ đã đập bàn khi tuyên bố câu này: ‘ NGHÈO và DỐT là một cặp vợ chồng đẻ ra những quái thai’. Tôi cũng giận dữ y như cụ Victor Hugo. Tôi cũng đã chỉ mặt chúng mà la lên rằng ‘ NGHÈO và DỐT là một cặp vợ chồng vô cùng gian ác’.
- Thưa Cụ Victor Hugo, Năm 1862 cụ khiển trách nặng lời cặp vợ chồng Nghèo-Dốt. Chúng nó làm bộ điếc không thèm nghe, lại còn ra vẻ vênh váo. Năm 1885 Cụ nhắm mắt lìa đời, còn chúng nó thì cứ sống phây phây. Chúng nó vẫn khống chể 3/4 thế giới ! Kể từ ngày cụ về bên kia thế giới tính đến nay đã 129 năm rồi, NGHÈO-DỐT vẫn còn đó, vẫn cứ phây phây và vênh váo…
Ông Trà Lũ ạ, thất vọng qúa, tôi tìm một nơi thanh vắng để tránh mặt chúng nó, vừa để cầu nguyện vừa để ngẫm nghĩ, và ông ơi, tôi chợt nghĩ ra một kế, đó là kế ‘ Diệt dốt để dốt diệt nghèo’. Ta sẽ vận động các nhà hảo tâm tặng học bổng cho các em học sinh nghèo, mỗi học bổng là một ‘phao cứu nghèo’. Đây sẽ là một niềm phấn khởi cho các cha mẹ nghèo. Các cha mẹ nghèo oằn vai gánh nặng, nay bỗng thấy nhẹ hẳn đi khi thấy con được cắp sách tới trường. Khi được học hành, các em sẽ hết dốt. Khi đã hết dốt các em sẽ biết phải làm gì để hết nghèo. Nghe được không, thưa ông Trà Lũ ?
- Được quá chứ, thưa Cha.
Thư của linh mục già Ngô Phúc Hậu còn dài lắm, nhưng đại ý vẫn là làm sao diệt cái dốt, cái dốt sẽ diệt cái nghèo. Các cụ khắp nơi có thể tiếp sức với ông cha già 80 tuổi này không? Giúp bao nhiêu cũng được ( Địa chỉ: 70 Lê Lợi, Sơn Tây, Hà Nội, VN )
Sau phần tôi kể chuyện xin giúp người nghèo của Cha Hậu thì dân làng được chủ nhà là cụ Chánh đãi bánh Ít với nước trà xanh. À, tôi quên chưa trình các cụ rằng bữa nay nhân ngày nghỉ lễ Victoria, lại nhân biến cố Anh Ba Tàu lộng hành ở Biển Đông, chúng tôi bèn họp nhau trao đổi chuyện quốc sự rất sớm. Chúng tôi kéo đến nhà cụ Chánh tiên chỉ ngay sau bữa trưa, bụng ai cũng còn no. nên bây giờ cụ đãi bánh ít là món ăn chơi.
Tên bánh là ít nhưng cụ mang ra rất nhiều. Ít mà là nhiều. Hay ghê vậy đó. Trong khi mọi người ăn bánh ít thì cụ Chánh đố mọi người: Tại sao đồng bánh này có tên là ‘Ít’ ?. Chị Ba Biên Hòa đâu, bánh này của Miền Nam, chị là người miền Nam, xin cho chúng tôi biết tại sao người Nam lại gọi nó là bánh Ít? Chị Ba đỏ mặt, lắc đầu không biết. Để cho làng bàn tán một chập rồi cụ Chánh mới nói: Tôi vừa đọc cuốn Hồi ký của Cụ Huỳnh Văn Lang, thấy Cụ giải thích như vầy: tên gốc của đồng bánh là ‘Ếch’, vì đồng bánh trông giống con ếch đang ngồi. Rồi tiếng Ếch nói hoài theo giọng người Nam thì biến ra Ít. Nghe có lý phải không cơ. Cụ Huỳnh Văn Lang, nay đã ngoài 90, thọ vào hàng cha chú, là người Miền Nam học thức, như cụ Vương Hồng Sển, nên ta phải tin chứ.
Ông ODP xin góp thêm ý: Nhân ăn bánh ít và bánh ú, tôi có nhận xét này Các bánh Việt Nam như bánh ít, bánh ú, bánh chưng, bánh tét, bánh gai, tất cả đều nấu trong nồi nước, còn các bánh của phương tây, như bánh bông lan, bánh men, bánh biscuit, tất cả đều bỏ lò nướng. Rõ ràng bếp bên Đông và bếp bên Tây khác nhau, phải không cơ?
Nghe có lý quá, phải không các cụ?
Cụ bà B.95 nghe chuyện bếp Đông bếp Tây thì có vẻ bằng lòng lắm. Cụ bảo: Nãy giờ các bạn đã nói nhiều vể Tàu Cộng và Việt Cộng, toàn chuyện nhức đầu. Hôm nay nói như vậy là đủ rồi. Từ lúc này trở đi, xin làng nói các chuyện vui cười nha, để cái đầu ai cũng được nhẹ nhàng, tối nay ai về cũng ngủ ngon. Rồi như thông lệ, cụ xin thần tượng của Cụ kể chuyện cười. Mỗi lần họp làng anh John đều được mọi người xin kể chuyện cười vì anh chịu khó đọc sách sưu tầm, và anh có tài nhìn ra chuyện cười ngay trong đời sống hàng ngày. Khi nào anh tìm được chuyện cười có tính chất văn chương thì anh thích lắm, bao giờ anh cũng đem ra khoe ngay. Bữa nay anh khoe anh gặp câu đối bình dân này:
Giai nhân tái đắc giai nhân tử
Anh hùng khai đống anh hùng tiêu
Rồi anh đố hai câu này nói về cái gì. Ai cũng nghĩ. Rồi cô Tôn Nữ lên tiếng:
Tôi chỉ hiểu nghĩa được một nửa, này nha, giai nhân là người đẹp, ‘giai nhân tử’ là người đẹp chết, anh hùng ở câu hai dùng để đối với giai nhân ở câu một, chắc để chỉ anh con trai, ‘anh hùng tiêu’ chỉ anh hùng chết. Cái khúc mắc ở hai câu đối này là chữ Hán ‘ tái đắc’ và ‘khai đống’. Hiểu được 2 tiếng Hán này là xong ngay. Ai cũng đưa mắt nhìn bồ chữ ODP. Ông này ngậm môi suy nghĩ một chút rồi phá ra cười:
- Ha ha, tôi hiểu ra rồi, bốn chữ mà Cô Tôn Nữ gọi là chữ Hán, nó mang cái áo chữ Hán chứ thực ra nó là câu nói lái tiếng Việt. ‘Tái đắc’ là tắc đái, ‘Khai đống’ là không đái. Bây giờ thì nghĩa rõ rang rồi nha bà con:
Người đẹp mà ‘tắc đái’ là chết
Người hùng mà ‘không đái’ cũng chết luôn
Cả làng phá ra cười. Hay quá và đúng quá. Cụ Chánh vừa cười vừa gật gù: Đây là một sự thực. Nhịn ăn nhịn uống thì còn chịu được, chứ nhịn đái thì chết ngay. Chuyện này đã xảy ra ngoài Bắc quê của lão. Rằng trong một tiệc cưới kia, sau khi tiệc tan, cô dâu vừa vào tới phòng ngủ thì lăn ra chết. Đưa đi bệnh viện thì bác sĩ bảo cô chết là vì vỡ bọng đái. Cô đã nín đái nhiều quá và lâu qúa. Dân làng tìm hiểu thì mới suy ra rằng ngày xưa cô dâu là cái đinh của ngày lễ, cô phải giữ ý giữ tứ trong mọi hành vi. Cô đã mót đái mà vì mắc cở không dám đi giải tỏa nên đã sinh ra thảm cảnh này.
Mọi người vỗ tay khen câu chuyện của anh John hay qúa và lời phụ đề của Cụ Chánh đúng qúa. Mọi người xin anh kể tiếp, nhưng anh xin hết. Anh John liền cầu cứu anh bạn H.O.. Anh này hôm nay cũng cao hứng lắm, anh cũng xin kể chuyện chữ nghĩa.
- Tôi xin kể chuyện có thật vì tôi đã chứng kiến. Rằng hồi di tản 1975, trong đoàn người di tản ở trong trại tiếp cư Pendleton ở California, mọi người ngủ lều và hằng ngày xếp hàng 3 lần đi lãnh thức ăn. Có một anh bạn tôi gốc miền biển Bắc Kỳ di cư, anh không bao giờ phát âm được chữ L. Anh luôn luôn phát âm L ra N. Có bữa anh ta phàn nàn với tôi rằng cái anh lính Mỹ nhà bếp nó luôn luôn chơi xỏ anh. Hôm nào có món thịt gà thì tao xin nó đùi gà, thế mà bao giờ hắn cũng múc cổ gà cho tao. Tôi mới hỏi ‘Cậu nói tiếng Anh làm sao?’ Anh ta trả lời: Tao bảo ‘Givơ mi néc’. Tôi bò ra cười: Nó cho cậu cổ gà là đúng rồi. Đùi gà là lec (leg) còn cổ gà là néc ( neck). Nếu cậu nói ‘Gi vơ mi lec’ thì nó đã múc cho cậu đùi gà rồi.
Cả làng vỗ tay khen chuyện hay. Nói ‘Léc’ thì Mỹ mới cho ăn đùi gà. Nghe đến đây thì Chị Ba Biên Hòa giơ tay xin góp chuyện:
Tôi xin nói việc ăn thịt gà. Theo đa số người VN thì trong con gà, cái đùi gà là ngon nhất, nhưng đối với cái miệng người da trắng, phần ngon nhất trong con gà là cái ức của con gà. Đúng như bác ODP đã nói lúc nãy: bếp Đông và bếp Tây khác nhau, cái miệng bên Đông cũng khác cái miệng bên Tây.
Cụ Chánh nghe xong chuyện này liền hỏi anh John: Bây giờ ăn thịt gà, anh chọn đùi gà hay ức gà?
- Con chọn đùi gà vì vợ con đã dạy con như thế ạ.
Các cụ phương xa đã thấy cái tài dạy chồng của Chị Ba Biên Hoà chưa?
TRÀ LŨ
LTS: Tác gỉả Trà Lũ vừa xuất bản 2 tác phẩm mới: Đât Quê Hương 2 và 600 Chuyện Cười, và tái bản 3 cuốn chuyện cười cũ. Độc giả muốn mua những sách này, xin liên lạc trực tiếp với tác giả: petertralu@gmail.com
Chưa bao giờ nhóm già chúng tôi nổi máu chống CS lên cao và mạnh mẽ như tháng Sáu này. Nhóm già đây là làng An Lạc của tôi ấy mà. Bữa nay gặp nhau một cái là nói ngay chuyện dàn khoan HD.981, là hỏi nhau ngay Tứ trụ VC Trọng-Dũng-Sang-Hùng đã dám mở miệng nói gì chưa hay vẫn tiếp tục cúi mặt xuống đất. Người tỏ ra quan tâm nhất là Cụ B.95. Cụ chỉ ao ước trước khi về với tổ tiên cụ được thấy quê hương VN hết bóng CS. Cụ Chánh tiên chỉ cười hì hì: VC đang thi hành các lời đã hứa với TC, là dâng đất cho Tàu. Hồ Chí Minh và Phạm Van Đồng ngày xưa đã hứa với Mao Trạch Đông như vậy cho nên Tàu mới viện trợ tối đa cho VC trong cuộc chiến vừa qua. Một chứng cớ hiển nhiên nhất về sự thần phục này là suốt đời Hồ Chí Minh ăn mặc theo lối Tàu, áo già Hồ mặc giống y như áo già Mao. Cả đời họ Hồ chưa hề mặc quốc phục, đội khăn và áo dài bao giờ. Còn cái anh Ba Tàu phương bắc này thì khỏi nói. Cái máu Hán tộc ngàn xưa vẫn là đi xâm lăng cướp đất. Đọc kỹ lại những trang sử cận đại, ai cũng giật mình vì cái đường lưỡi bò ở Biển Đông đã có từ thời Tưởng Giới Thạch. Hóa ra máu xâm lăng của anh Tàu Quốc Gia và anh Tàu CS giống y nhau. Các cụ đã đọc cuốn sách “Death by China” nổi tiếng của Peter Navarro Chưa? Có bản dịch tiếng Việt ‘ Chết Dưới Tay Trung Quốc’ của Tiến Sĩ Lê Minh Thịnh 2013. Nếu chưa, xin tìm đọc ngay nha.
Nghe đến đây thì anh John lên tiếng: Nhân nói tới đường lưỡi bò, tôi chợt nhớ tới món quà mà bà Thủ tướng Angela Merkel nuớc Đức đã tặng ông chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình ngày 28 tháng Ba vừa qua. Các bạn có nhớ cuộc gặp mặt lịch sử này không? Tôi xin nhắc lại nha. Rằng ngày đó ông Vua Tàu sang thăm nước Đức, bà thủ tước Đức đã tặng Vua Tàu một tấm bản đồ Trung Quốc in năm 1735. Trên bản đồ này biên giới của Tàu chỉ tới đảo Hải Nam, không hề có Tây Tạng, Tân Cương, Mông Cổ và Mãn Châu và nhất là không hề có Hoàng sa Trường Sa ! Đây là tấm bản đồ do các Linh mục Dòng Tên đi truyền giáo ở Phương Đông nghiên cứu, và trình về Nhà Dòng mẹ ở Âu Châu, nhà bản đồ học Jean-Baptiste Bourguignon d’Anville hoàn chỉnh, rồi in và xuất bản ở bên Đức. Các viện bảo tàng của Roma và quốc gia của Đức còn lưu trữ tấm bản đồ lịch sử này. Báo chí tây phương khi thuật lại việc trao quà lưu niệm này cùng cho rằng đây là một cái tát vào mặt anh Tàu của bà thủ tướng nước Đức.
Báo chí Tây phương thì thuật như thế, còn báo chí của Tàu thì khác. Các báo Tàu đăng tin tặng quà này nhưng đã gian dối thay bản đồ 1735 trên đây bằng một bản đồ khác và nói láo rằng đây là bản đồ của bà thủ tướng Đức tặng. Họ được lệnh tráo bản đồ 1735 bằng một bản đồ khác in năm 1844 của nhà bản đồ học tên là John Dower. Trong bản đồ đánh tráo này có tên 4 miền Tạng Cương Mông Mãn, nhưng không hề có Trường Sa và Hoàng Sa.
Báo chí Tàu hí hửng đăng tin có bản đồ quý báu, nhưng vẫn lòi đuôi gian dối. Hoàng sa và Trường Sa, trên cả 2 bản đồ cổ 1735 và 1844 vẫn không hề là của Tàu. Chuyện bản đồ dài lắm, chúng ta sẽ bàn tiếp về sau.
Xin được nói tiếp về dàn khoan HD 981 hiện vẫn còn là điểm nóng hổi. Đây là một âm mưu đã tính toán từ lâu của TC. Chúng mang dàn khoan này đến đúng lúc VC cô đơn nhất. Tổng thống Mỹ Obama sang Á Châu thăm Đại Hàn, Nhật Bản, Phi Luật Tân và kết nghĩa chiến lược. Bây giờ ai cũng biết Tàu Cộng mà đụng tới 3 nước này thì Mỹ đánh ngay. Hải quân của Hoa Kỳ vẫn là vô địch. Ông Obama không hề ghé hay nói tới VN trong chuyến đi Á Châu này. VC muốn được Mỹ cứu ư? Dễ lắm. Đúng như nhà đối kháng Cù Huy Hà Vũ nói trên đài RFA trung tuần tháng Năm vừa qua. Mỹ có thể cứu VN với điểu kiện: các anh hãy thả hết những tù nhân lương tâm ra và hãy bỏ điều 4 Hiến Pháp… Tin giờ chót: ngày 27.5, 2014, TC rời dàn khoan HQ 981 di chỗ khác và dang dàn quân ở biên giới. Cái gì sẽ xảy ra tiếp theo thưa bà con?
Anh John cho biết anh vừa được người bạn chuyển cho một đoạn phim rất đáng chú ý, nghe rất thật, không có bóng dáng bịa đặt. Đó là một clip về đài phát thanh của Tàu, ‘Đài Tiếng Nói Nhân Dân Trung Hoa’ phát thanh bằng 3 thứ tiếng Anh Hoa và Việt. Theo bản tin tiếng Việt, lời cô xướng ngôn viên rất bình thản và lịch sự, cô cho biết Trung Quốc rất ngạc nhiên về các việc chống họ ở VN. Họ mang dàn khoan HD 981 đến lãnh hải của họ mà, lãnh hải này Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã ký công hàm ngày 7.6.1958 dâng biển dâng đảo cho Trung quốc. Trung quốc chỉ ngạc nhiên là phía CS Hà Nội đã dấu nhẹm công hàm này, đã không công bố cho toàn dân VN biết. Theo công hàm thì VN dâng đất dâng biển đổi lấy khí giới để vào chiếm Miền Nam. Ông ODP cho biết ông nghe xong đoạn tin này mà giật mình. Thât vậy sao? Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng đã dâng đất dâng biển thật sao? Giá mà Trung Quốc công bố hụych toẹt cái công hàm bán nước này cho cả thế giới biết thì hay quá. Chắc phải có gì gay cấn ở bên trong nên Tàu chưa công bố mà thôi, và tứ trụ Trọng-Dũng-Sang-Hùng vẫn ngậm miệng cúi mặt. Nếu đây là sự thực thì Chúa Phật ơi, bọn CS Hà Nội còn đáng tội hơn Lê Chiêu Thống và Trần Ích Tắc một triệu lần ! Dâng đất dân biển để lấy súng đạn vào giết anh em Miền Nam. Chúng nói dối đồng bào Miền Bắc là vào giải nguy Miền Nam vì đồng bào ở đây đang bị bọn Mỹ Ngụy cùm kẹp…
Ông ODP lên tiếng: Sở dĩ Tàu và VC đều ngậm miệng trong việc này là vì năm 1958 Phạm Văn Đồng ký giấy dâng đất Hoàng Sa và Trường Sa, nhưng hai đất này lúc đó không thuộc lãnh thổ của họ mà thuộc lãnh thổ của VNCH. VC không phải là chủ nhân thì lấy tư cách gì mà dâng.
Nghe đến đây thì cả làng tôi im lặng như tờ, mọi người bị sét đánh. Thât vậy sao?
Thấy ai cũng im lặng, anh H.O. phá cái bầu không khí căng thẳng này, anh vừa cười vừa kể: Tôi cũng có nghe phong phanh một nguồn tin giống như vậy, đó là nguồn Wikileaks; Hồ Chí Minh ngày xưa đã hứa dâng đất nước cho Tàu, và cái hạn sát nhập vào đất Tàu là năm 2020. Tàu đang thi hành những điều Hồ Chí Minh và bè lũ đã hứa. VC chỉ cần Đảng, VC chủ trương thà mất nước còn hơn mất đảng. Các bạn để ý mà coi, cứ mở miệng là bọn chúng nói tới Đảng, không hề nhắc tới non song tổ quốc. Bác ODP nóí đúng, bọn tứ trụ Trọng-Dũng-Sang-Hùng vẫn cúi mặt xuống đất không hề dám nói một lời.
Nghe đến đây thì Cụ B.95 nghẹn ngào: Ối quân đội nhân dân ơi, súng các anh cầm trong tay không phải đề giết đồng bào nha, mà để bảo vệ bờ cõi nha. Sao mặt mũi anh em cứ ngây ra như tượng gỗ vậy?
Các cụ thấy chưa, hôm nay làng tôi đã miên man bàn các chuyện quốc sự, chuyện dàn khoan 981, chuyện biểu tình, chuyện những cái hèn hạ và đê nhục của bè lũ VC. Để chấm dứt cái miên man nhức nhối này Cụ. B.95 lại lên tiếng. Cụ xin đổi đề tài, đổi không khí, nếu không thì đêm nay cụ sẽ mất ngủ rồi sẽ sinh bệnh. Cả làng bèn gật đầu đồng ý. Ừ thôi, để lần sau ta vạch tội chúng tiếp.
Các cụ có biết chúng tôi tỗ chức buổi họp làng quan trọng này vào ngày nào không? Thưa vào ngày Victoria Day, thứ Hai,19.5.2014. Các cụ phương xa chắc chả biết nhiều về ngày lễ nghỉ này của Canada. Tôi xin đôi điều trình các cụ rõ nha. Victoria là tên một nữ hoàng bên Anh rất nổi tiếng vào thế kỷ 19. Triều đại của bà kéo dài hơn 64 năm, được coi là một thời hoàng kim về kinh tế và lãnh thổ, đế quốc Anh lúc đó bao trùm thế giới, mặt trời không bao giờ lặn. Bà lên ngôi lúc 18 tuổi. Tên đầy đủ của Bà là Alexandrinna Victoria, 1819-1901. Theo sách vở thì đời của Bà có 4 điều đặc biệt: Bà mồ côi cha khi mới 1 tuổi. Bà được mẹ nuôi dạy cho tới khi lấy chồng. Chồng bà là người con ông bác ruột, tức là con chú con bác, first cousin. Bà chỉ cao có 5 feet. Bà đã bị mưu sát 6 lần nhưng đều thoát chết. Chắc có cụ ở phương xa sẽ hỏi: một bà nữ hoàng bên Anh thì có liên hệ gì tới Canada, phải không cơ? Thưa có ạ, vì ngày xưa, trước khi Canada thành hình thì đất này là một thuộc địa của Anh. Vua bên mẫu quốc cũng là vua bên thuộc địa. Dân Anh rất tôn kính nữ hoàng Victoria và đã chọn một ngày thứ Hai cuối tháng Năm làm ngày vinh danh Bà. Dân nói tiếng Pháp ở miền Quebec dĩ nhiên là không yêu bà nữ hoàng này, nhưng vì ngày nghỉ có tính cách liên bang nên dân Quebec gọi là ngày kính nữ hoàng, Jour de la Reine’, nói trống vậy thôi, chứ không nói rõ tên.
Nhân nói tới dân Quebec, xin cho tôi miên man chút xíu nữa nha.Tại Canada có 2 sắc dân da trắng tiên khời là dân Pháp và dân Anh. Dân Pháp tới trước, dân Anh tới sau, hai bên đánh nhau vì tranh đất. Pháp thua và bị Anh cai trị, điều này tôi đâ kể nhiêu lần và chắc các cụ còn nhớ lịch sử. Tuy nhiên có chuyện này tuy nhỏ nhưng bây giờ đang trở thành lớn và khó xử cho Canada. Đó là chuyện 2 đảo nhỏ xíu ngay sát bờ biển Canada về phía đông. Tên hai đảo này là Saint-Pierre rộng 25 cây số vuông, và Miquelon diện tích 110 cây số vuông. Hai đảo thuộc nước Pháp, dân số chừng 6 ngàn. Ngày xưa quân Anh chiếm miền Quebec của Pháp, chỉ chiếm có lãnh thổ Quebec chứ không chiếm hai đảo nhỏ xíu này, thành ra từ đó đến nay hai đảo này vẫn là đất Pháp. Bây giờ miền biển này thuộc khu vực 5 quốc gia đang tranh chấp chủ quyền vì nó liên hệ tới lộ trình hải hành quốc tế và ở dưới có nhiều mỏ dầu. Bây giờ thì ông Pháp đang đắc chí cười hà hà, còn ông Canada thì đấm ngục trách mình tại sao ngày xưa mình quên khuấy hai cái đảo nhỏ này, tại sao đã không đem nhập vào lãnh thổ Canada.
Phía bắc của Canada là Bắc Băng Dương, bây giờ băng đá và tuyết đang tan làm lộ ra một hải trình quốc tế quan trọng, vì hải trình ngắn gấp đôi nếu muốn đi từ đông sang tây hay ngược lại, và ở dưới lại đầy mỏ dầu. Năm quốc gia đang tuyên bố mình có chủ quyền là Canada, Đan Mạch, Nga, Na Uy, và Pháp. Ông Pháp cho mình có chủ quyền vì hai hòn đảo nhỏ xíu trên đây. Hoa Kỳ và Trung Quốc không đòi chủ quyền nhưng đòi lộ trình này thuộc hải trình quốc tế, mọi nước phải được tự do đi lại. Nhiều nước muốn đem chuyện này ra bàn tại Liên Hiệp Quốc, chưa biết rồi sẽ ra sao.
Tôi đang nói về hải trình phía bắc này thì cô Cao Xuân giơ tay xin phát biểu. Mọi người đều ồ lên một tiếng ngạc nhiên. Xưa nay trong các ngày họp làng, cô Cao Xuân gốc Huế này ít nói nhất, chỉ có vỗ tay và cười là nhiều. Sao hôm nay cóc lại mở miệng thế này. Cô Huế lên tiếng: Tôi xin được trở về chuyện nói ban đầu. Lúc nãy dân làng chửi Tàu ghê quá làm tôi có cảm tưởng rằng anh Tàu nào cũng xấu. Tôi không nghĩ thế. Riêng tôi, tôi thấy một anh Tàu không hề xấu, anh này tốt bụng vô cùng, các bạn có biết là ai không? Cả làng hầu như ai cũng lắc đầu, làm sao mà biết được cái Cô Cao Xuân ít nói này. Chị Ba Biên Hòa thì bảo chắc đây là người yêu của cô. Cô lắc đầu bảo không phải là người yêu nhưng là thần tượng của cô. Để cho cả làng khỏi sốt ruột, cô nói ngay: Đó là tài tử điện ảnh Hong Kong Châu Nhuận Phát ! Và cô giải thích: xưa nay tôi vẫn mê anh tài tử đẹp trai và cao lớn này. Gần đây tôi còn mê hơn nữa vì anh có một hành động đẹp mắt và đáng ca ngợi vô cùng: Anh đem 99% tài sản của mình, tương đương 130 triệu mỹ kim, cho người nghèo ! Tôi tìm đọc về cuộc đời của anh và thấy đây là một tấm gương sáng. Anh sinh ra trong một gia đình rất nghèo khổ ở Hong Kong, phải bỏ học để giúp mẹ bán hàng ở chợ, lớn lên đi làm nghề gác khách sạn, rồi lái taxi. Năm lên 17, nhân đọc báo thấy tin hãng phim TVB mở cuộc thi tuyển tài tử. Anh đi thi và được nhận ngay vì anh cao lớn, đẹp trai và tỏ ra có tài đóng kịch. Đời anh bước vào khúc rẽ ngoạn mục từ đây. Từ phim nhỏ anh bước lên những phim lớn như Lệnh Hồ Xung, Tiếu Ngạo Giang Hồ, Ngọa Hổ Tàng Long, và gần đây nhất, Đại Náo Thiên Cung trong đó anh đóng vai Ngọc Hoàng Đại Đế. Anh đã bước sang Hollywood với cái mộng sẽ là một Lý Tiểu Long thứ hai. Anh sinh năm 1959, năm nay anh đã 55 tuổi. Anh có hai đời vợ. Vì không có con, và bà vợ hiện nay không hề đua đòi, nên hai vợ chồng vẫn sống một cuộc đời rất bình dân, không ở nhà sang, không đi xe đắt tiền. Anh cho biết anh gốc nhà nghèo từ bé nên anh biết giá trị đồng tiền. Anh đã tíết kiệm từng đồng, ngày này qua ngày khác. Anh tuyên bố: Số tiền 130 triệu này, 99% cơ nghiệp hiện nay, không phải là tiền của tôi, mà là tiền Thượng Đế đưa tôi giữ giùm, nay tôi thấy người nghèo quanh tôi đông quá nên tôi xin trao lại cho người nghèo. Tiền bạc là vật ngoại thân…
Kể đến đây rồi cô Cao Xuân xin hết. Cả làng vỗ tay râm ran. Cô bạn Tôn Nữ cho biết: Tôi biết nó mê xem phim bộ, cũng tưởng nó mê tài tử Đại Hàn, ai ngờ nó mê tài tử Hong Kong. Rồi cô Tôn Nữ nhìn mọi người, vừa cười vừa kết luận: Ông tài từ Tàu này được qúa chứ, có thấy ông có máu xâm lăng chỗ nào đâu. Cả làng tôi đều cười xòa. Các cụ đã thấy hai cô Huế của làng tôi đáng yêu chưa.
Việc ông tài tử Châu Nhuận Phát đem hết tài sản cho người nghèo làm tôi chợt nhớ tới lá thư của ông cha già Ngô Phúc Hậu mà tôi nhận được tuần qua. Chắc tôi sẽ gợi ý để Cha Hậu liên lạc với ông tài tử có tấm lòng vàng này mới được. Các cụ có biết Cha Hậu chuyên làm cầu và làm đường ở Cà Mau không? Hình như có lần tôi đã kể rồi mà. Chuyện này đã cũ. Hồi 10 năm trước đây, ông cha này coi một xứ đạo rất nghèo. Ông nhìn quanh ai cũng nghèo, cha mẹ thì không kiếm ra tiền và con nít thì không đi học, tất cả vì một lý do chính là bị kênh rạch ngăn cách, muốn giao thông nhưng không có tiền đi đò. Ông cha bèn đi gõ cữa khắp nơi. Ông xin được bao nhiêu tiền thì bỏ ra làm cầu nối các khu với nhau, và nối các con đường cụt. Thoắt rồi việc giao thông bớt bế tắc. Thoắt rồi trẻ con có đường có cầu đến trường và đến nhà thờ, thoắt rồi người lớn hết bị cô lập bắt đầu buôn bán và trao đổi. Việc làm bác ái này đã làm động lòng bao nhiêu người. Ngoài việc làm cầu làm đường, ông cha còn xin khắp nơi giúp tiền làm ‘mái nhà tình thương’. Lúc đó một căn nhà rộng chừng 30 thước vuông, tường bằng gạch xi măng, mái lợp tôn, tốn chừng 500 mỹ kim. Ai cho 500 là giúp một mái ấm cho một gia đìng nghèo khó. Nhiều người cho lắm. Tôi cũng vận động bạn bè giúp được ít căn. Khi ông cha ngoài 70 tuổi thì có một ông cha trẻ về giúp sức. Khi thấy ông cha trẻ đã đủ khả năng và kinh nghiệm làm cầu làm đường và làm mái nhà tình thương, thì ngài về hưu và xin được quy cố hương. Nơi ngài đang làm việc là Cà Mau, miền cực nam đất Việt. Nay ngài xin rời lên miền cực bắc địa đầu đất nước, tức là miền Sơn Tây ở Hưng Hóa, vì nơi đây chính là sinh quán của ngài. Tôi được quen biết ngài qua việc viết sách. Cha Ngô Phúc Hậu này cũng là một nhà văn. Ngài viết rất hay, văn chương dí dỏm, đầy tình Chúa đầy tình người. Tuần qua ngài viết cho tôi một bức thư dài, trong đó ngài kể chuyện đi thăm các đồng bào vừa kinh vừa thượng ở miền thượng du giáp đất Tàu. Từ đầu thư đến cuối thư toàn là chữ nghèo. Tôi xin trích một đoạn để chia sẻ với các cụ:
… Tôi bỏ ra ba ngày đi thăm đồng bào phía cực bắc, về tới nhà ở Sơn Tây này thì mệt phờ, nhắc không nổi cái chân. Nhưng cái mệt không làm tôi buồn bằng cái nghèo của đồng bào miền Tây-bắc. Vừa buồn vừa tức. Tức vì người nghèo vẫn cứ mãi mãi chiếm 3 phần 4 dân số thế giới, và chỉ được hưởng 18% tài nguyên trái đất. Nói một cách cụ thể theo sách vở thì cứ 100 người, thì hiện có:
- 75 người nghèo chia nhau ăn 18 bát cơm. Ăn hết cơm mà bụng vẫn còn đói meo!
- 25 người giầu được ăn tới 82 bát cơm, vừa ăn vừa đổ đi, ăn no cành bụng mà cơm vẫn còn thừa mứa một đống !
Tại sao người nghèo lại đông đảo và cực khổ đến thế? Giáo Hội đã cùng với ngàn vạn người thiện chí quyết tâm chấm dứt tình trạng nghèo trên thế giới vì nghèo xúc phạm đến nhân phẩm. Nhưng tình trạng nghèo đói vẫn còn đó. Mẹ thánh Teresa Calcutta đã dốc toàn lực của cả một đời để cứu vớt người nghèo, nhưng bà đã than thở rằng đó chi là ‘muối bỏ biển’. Tôi chợt nhớ tới cụ Victor Hugo, tác giả cuốn ‘ Những Kẻ Khốn Cùng/ Les Miserables’. Ngày xưa tôi đã đọc sách này say mê. Hình như cụ đã đập bàn khi tuyên bố câu này: ‘ NGHÈO và DỐT là một cặp vợ chồng đẻ ra những quái thai’. Tôi cũng giận dữ y như cụ Victor Hugo. Tôi cũng đã chỉ mặt chúng mà la lên rằng ‘ NGHÈO và DỐT là một cặp vợ chồng vô cùng gian ác’.
- Thưa Cụ Victor Hugo, Năm 1862 cụ khiển trách nặng lời cặp vợ chồng Nghèo-Dốt. Chúng nó làm bộ điếc không thèm nghe, lại còn ra vẻ vênh váo. Năm 1885 Cụ nhắm mắt lìa đời, còn chúng nó thì cứ sống phây phây. Chúng nó vẫn khống chể 3/4 thế giới ! Kể từ ngày cụ về bên kia thế giới tính đến nay đã 129 năm rồi, NGHÈO-DỐT vẫn còn đó, vẫn cứ phây phây và vênh váo…
Ông Trà Lũ ạ, thất vọng qúa, tôi tìm một nơi thanh vắng để tránh mặt chúng nó, vừa để cầu nguyện vừa để ngẫm nghĩ, và ông ơi, tôi chợt nghĩ ra một kế, đó là kế ‘ Diệt dốt để dốt diệt nghèo’. Ta sẽ vận động các nhà hảo tâm tặng học bổng cho các em học sinh nghèo, mỗi học bổng là một ‘phao cứu nghèo’. Đây sẽ là một niềm phấn khởi cho các cha mẹ nghèo. Các cha mẹ nghèo oằn vai gánh nặng, nay bỗng thấy nhẹ hẳn đi khi thấy con được cắp sách tới trường. Khi được học hành, các em sẽ hết dốt. Khi đã hết dốt các em sẽ biết phải làm gì để hết nghèo. Nghe được không, thưa ông Trà Lũ ?
- Được quá chứ, thưa Cha.
Thư của linh mục già Ngô Phúc Hậu còn dài lắm, nhưng đại ý vẫn là làm sao diệt cái dốt, cái dốt sẽ diệt cái nghèo. Các cụ khắp nơi có thể tiếp sức với ông cha già 80 tuổi này không? Giúp bao nhiêu cũng được ( Địa chỉ: 70 Lê Lợi, Sơn Tây, Hà Nội, VN )
Sau phần tôi kể chuyện xin giúp người nghèo của Cha Hậu thì dân làng được chủ nhà là cụ Chánh đãi bánh Ít với nước trà xanh. À, tôi quên chưa trình các cụ rằng bữa nay nhân ngày nghỉ lễ Victoria, lại nhân biến cố Anh Ba Tàu lộng hành ở Biển Đông, chúng tôi bèn họp nhau trao đổi chuyện quốc sự rất sớm. Chúng tôi kéo đến nhà cụ Chánh tiên chỉ ngay sau bữa trưa, bụng ai cũng còn no. nên bây giờ cụ đãi bánh ít là món ăn chơi.
Tên bánh là ít nhưng cụ mang ra rất nhiều. Ít mà là nhiều. Hay ghê vậy đó. Trong khi mọi người ăn bánh ít thì cụ Chánh đố mọi người: Tại sao đồng bánh này có tên là ‘Ít’ ?. Chị Ba Biên Hòa đâu, bánh này của Miền Nam, chị là người miền Nam, xin cho chúng tôi biết tại sao người Nam lại gọi nó là bánh Ít? Chị Ba đỏ mặt, lắc đầu không biết. Để cho làng bàn tán một chập rồi cụ Chánh mới nói: Tôi vừa đọc cuốn Hồi ký của Cụ Huỳnh Văn Lang, thấy Cụ giải thích như vầy: tên gốc của đồng bánh là ‘Ếch’, vì đồng bánh trông giống con ếch đang ngồi. Rồi tiếng Ếch nói hoài theo giọng người Nam thì biến ra Ít. Nghe có lý phải không cơ. Cụ Huỳnh Văn Lang, nay đã ngoài 90, thọ vào hàng cha chú, là người Miền Nam học thức, như cụ Vương Hồng Sển, nên ta phải tin chứ.
Ông ODP xin góp thêm ý: Nhân ăn bánh ít và bánh ú, tôi có nhận xét này Các bánh Việt Nam như bánh ít, bánh ú, bánh chưng, bánh tét, bánh gai, tất cả đều nấu trong nồi nước, còn các bánh của phương tây, như bánh bông lan, bánh men, bánh biscuit, tất cả đều bỏ lò nướng. Rõ ràng bếp bên Đông và bếp bên Tây khác nhau, phải không cơ?
Nghe có lý quá, phải không các cụ?
Cụ bà B.95 nghe chuyện bếp Đông bếp Tây thì có vẻ bằng lòng lắm. Cụ bảo: Nãy giờ các bạn đã nói nhiều vể Tàu Cộng và Việt Cộng, toàn chuyện nhức đầu. Hôm nay nói như vậy là đủ rồi. Từ lúc này trở đi, xin làng nói các chuyện vui cười nha, để cái đầu ai cũng được nhẹ nhàng, tối nay ai về cũng ngủ ngon. Rồi như thông lệ, cụ xin thần tượng của Cụ kể chuyện cười. Mỗi lần họp làng anh John đều được mọi người xin kể chuyện cười vì anh chịu khó đọc sách sưu tầm, và anh có tài nhìn ra chuyện cười ngay trong đời sống hàng ngày. Khi nào anh tìm được chuyện cười có tính chất văn chương thì anh thích lắm, bao giờ anh cũng đem ra khoe ngay. Bữa nay anh khoe anh gặp câu đối bình dân này:
Giai nhân tái đắc giai nhân tử
Anh hùng khai đống anh hùng tiêu
Rồi anh đố hai câu này nói về cái gì. Ai cũng nghĩ. Rồi cô Tôn Nữ lên tiếng:
Tôi chỉ hiểu nghĩa được một nửa, này nha, giai nhân là người đẹp, ‘giai nhân tử’ là người đẹp chết, anh hùng ở câu hai dùng để đối với giai nhân ở câu một, chắc để chỉ anh con trai, ‘anh hùng tiêu’ chỉ anh hùng chết. Cái khúc mắc ở hai câu đối này là chữ Hán ‘ tái đắc’ và ‘khai đống’. Hiểu được 2 tiếng Hán này là xong ngay. Ai cũng đưa mắt nhìn bồ chữ ODP. Ông này ngậm môi suy nghĩ một chút rồi phá ra cười:
- Ha ha, tôi hiểu ra rồi, bốn chữ mà Cô Tôn Nữ gọi là chữ Hán, nó mang cái áo chữ Hán chứ thực ra nó là câu nói lái tiếng Việt. ‘Tái đắc’ là tắc đái, ‘Khai đống’ là không đái. Bây giờ thì nghĩa rõ rang rồi nha bà con:
Người đẹp mà ‘tắc đái’ là chết
Người hùng mà ‘không đái’ cũng chết luôn
Cả làng phá ra cười. Hay quá và đúng quá. Cụ Chánh vừa cười vừa gật gù: Đây là một sự thực. Nhịn ăn nhịn uống thì còn chịu được, chứ nhịn đái thì chết ngay. Chuyện này đã xảy ra ngoài Bắc quê của lão. Rằng trong một tiệc cưới kia, sau khi tiệc tan, cô dâu vừa vào tới phòng ngủ thì lăn ra chết. Đưa đi bệnh viện thì bác sĩ bảo cô chết là vì vỡ bọng đái. Cô đã nín đái nhiều quá và lâu qúa. Dân làng tìm hiểu thì mới suy ra rằng ngày xưa cô dâu là cái đinh của ngày lễ, cô phải giữ ý giữ tứ trong mọi hành vi. Cô đã mót đái mà vì mắc cở không dám đi giải tỏa nên đã sinh ra thảm cảnh này.
Mọi người vỗ tay khen câu chuyện của anh John hay qúa và lời phụ đề của Cụ Chánh đúng qúa. Mọi người xin anh kể tiếp, nhưng anh xin hết. Anh John liền cầu cứu anh bạn H.O.. Anh này hôm nay cũng cao hứng lắm, anh cũng xin kể chuyện chữ nghĩa.
- Tôi xin kể chuyện có thật vì tôi đã chứng kiến. Rằng hồi di tản 1975, trong đoàn người di tản ở trong trại tiếp cư Pendleton ở California, mọi người ngủ lều và hằng ngày xếp hàng 3 lần đi lãnh thức ăn. Có một anh bạn tôi gốc miền biển Bắc Kỳ di cư, anh không bao giờ phát âm được chữ L. Anh luôn luôn phát âm L ra N. Có bữa anh ta phàn nàn với tôi rằng cái anh lính Mỹ nhà bếp nó luôn luôn chơi xỏ anh. Hôm nào có món thịt gà thì tao xin nó đùi gà, thế mà bao giờ hắn cũng múc cổ gà cho tao. Tôi mới hỏi ‘Cậu nói tiếng Anh làm sao?’ Anh ta trả lời: Tao bảo ‘Givơ mi néc’. Tôi bò ra cười: Nó cho cậu cổ gà là đúng rồi. Đùi gà là lec (leg) còn cổ gà là néc ( neck). Nếu cậu nói ‘Gi vơ mi lec’ thì nó đã múc cho cậu đùi gà rồi.
Cả làng vỗ tay khen chuyện hay. Nói ‘Léc’ thì Mỹ mới cho ăn đùi gà. Nghe đến đây thì Chị Ba Biên Hòa giơ tay xin góp chuyện:
Tôi xin nói việc ăn thịt gà. Theo đa số người VN thì trong con gà, cái đùi gà là ngon nhất, nhưng đối với cái miệng người da trắng, phần ngon nhất trong con gà là cái ức của con gà. Đúng như bác ODP đã nói lúc nãy: bếp Đông và bếp Tây khác nhau, cái miệng bên Đông cũng khác cái miệng bên Tây.
Cụ Chánh nghe xong chuyện này liền hỏi anh John: Bây giờ ăn thịt gà, anh chọn đùi gà hay ức gà?
- Con chọn đùi gà vì vợ con đã dạy con như thế ạ.
Các cụ phương xa đã thấy cái tài dạy chồng của Chị Ba Biên Hoà chưa?
TRÀ LŨ
LTS: Tác gỉả Trà Lũ vừa xuất bản 2 tác phẩm mới: Đât Quê Hương 2 và 600 Chuyện Cười, và tái bản 3 cuốn chuyện cười cũ. Độc giả muốn mua những sách này, xin liên lạc trực tiếp với tác giả: petertralu@gmail.com