Nguyễn Trung Tây, SVD
Rạng Rỡ Nụ Cười


...Về Anh Phạm Văn Hiệp, người vừa nằm xuống, nghỉ yên ở một cái tuổi giữa dòng đời 50 (10/9/1957-27/4/2014).

Trời ban tặng cho tôi một ân sủng (ngôn từ niềm tin) hay may mắn (ngôn từ đời thường), bởi tôi thường vẫn gặp nhiều nhân vật khá đặc biệt. Những nhân vật này, dù ngày nắng hay mưa, dù nóng hay dịu, dù buồn hay vui, qua một chặng đường dài làm việc chung với nhau, họ vẫn nằm trong một khoảng không gian của tâm hồn, để mỗi khi nghĩ về họ, nhớ về một khoảng thời gian đã trôi qua, họ xuất hiện trong tâm trí như một điều bình thường, hình ảnh của họ làm tôi vui bởi đã biết họ, làm bạn với họ, và đi chung một chặng đường với họ. Một trong những người thân đó là anh Phạm Văn Hiệp, người vừa nằm xuống, nghỉ yên ở một cái tuổi giữa dòng đời 50.

Năm 2006, tôi đặt chân tới Úc. Hơn ba năm dài tôi làm việc cho Nguyệt san Dân Chúa Úc Châu, cơ quan thông tin duy nhất của Cộng đồng Công Giáo Việt Nam tại Úc Châu. Anh Hiệp thì lâu hơn. Ngoài cuộc họp với toàn Ban Biên Tập tháng một lần (thông thường tại nhà xứ của LM Chủ Nhiệm), nhiệm vụ của riêng anh Hiệp và tôi là gặp nhau để hoàn chỉnh bản layout của số báo trong tháng, rồi gửi tới nhà in. Nơi chúng tôi gặp là nhà của vợ chồng anh Hiệp. Thường tôi tới nhà anh chị Hiệp Hạnh khoảng 5 giờ chiều, ăn cơm, rồi ngồi sửa bản layout với anh Hiệp.

Trong khi làm việc cho một bản layout, anh Hiệp và tôi thường ngồi cạnh nhau. Tôi nói và chỉ vào trang layout đang mở rộng trước mặt, xăm xoi từng chỗ,

— Chữ này thiếu dấu rồi,

— Dấu đó hả? Sai bét!…,

— Chỗ này mình quên không xuống hàng, đúng không?

— Hình này nằm sai chỗ rồi, anh Hiệp ơi…

Cứ thế, anh Hiệp và tôi loay hoay với từng trang layout, từng hàng chữ, từng nét chữ. Cuối cùng, khi chúng tôi đứng lên, đồng hồ thông thường chỉ đã hơn nửa đêm, khi đó là gần sáng. Anh Hiệp hay nói giỡn, “Coi chừng về tới nhà Dòng, cha Bề Trên bắt quả tang về trễ nhé…!”.

Hoàn thành bản layout xong, tôi xong nhiệm vụ trong tháng, về ngủ. Anh Hiệp thì khác, anh còn phải liên lạc với một cộng tác viên khác của Nguyệt San để gửi bản layout đã hoàn chỉnh tới nhà in… Tháng một lần, mỗi lần từ chiều tới hơn nửa đêm… Hơn ba năm, tôi gặp gỡ, làm việc với anh Hiệp cho tờ Nguyệt san Dân Chúa Úc Châu. Có nhiều giây phút hoặc anh Hiệp mệt, hoặc tôi mệt, hoặc cả hai, khuôn mặt của anh hoặc của tôi hoặc cả hai cùng chùng xuống, nhưng tôi luôn mến anh, đặc biệt nụ cười. Nụ cười (móm) thật tươi khiến những vết nhăn của tôi dịu xuống ngay. Những giây phút tôi nhắc đến nụ cười của anh, anh Hiệp cũng chọc lại tôi, “Móm cũng giống NTT vậy thôi…”

Thân với anh Hiệp, tôi mới biết chuyện anh chị Hạnh có cô con gái duy nhất, đã về thiên đàng ở tuổi thanh xuân. Lễ giỗ cháu được tổ chức tại gia đình của anh chị hằng năm, LM Chủ Nhiệm và tôi luôn cố gắng có mặt, điều mà riêng cá nhân tôi có thể làm được để an ủi vợ chồng anh Hiệp. Họp truyền thông, Đại Hội Giới Trẻ Thế Giới Sydney, sinh hoạt Cộng đoàn Dân Chúa, anh Hiệp luôn có mặt, vẫn với nụ cười tươi, máy ảnh trên tay.

Đầu tháng 12/2009, tôi bỏ thị trấn phố đông Melbourne vô sa mạc phố vắng Alice Springs. Rộn ràng với đời sống truyền giáo sa mạc, anh Hiệp và tôi không còn gặp nhau thường xuyên như trước. Thời gian quay tới những vòng quay thường nhật. Vào một buổi chiều từ vùng sa mạc tôi nhận được tin anh Hiệp mắc bệnh hiểm nghèo…

Tháng 8/2013, tôi chấm dứt công tác bốn năm sa mạc, quay về lại phố đông Melbourne. Một trong những người đầu tiên tôi đi tìm là anh Hiệp. Tôi tưởng là tôi sẽ gặp một anh Hiệp buồn thiu… Nhưng không, trong căn phòng khách của buổi chiều mùa đông lạnh buốt, anh Hiệp ngồi trên ghế, gầy lắm, mặt trắng xanh, nhưng thần sắc vẫn tươi, vẫn nói giỡn, và đặc biệt nhất, vẫn còn đó nụ cười thật tươi. Lần hội ngộ đó cũng là một buổi kinh ngắn, tôi đặt tay lên vầng trán cao của anh Hiệp, cầu xin ơn thiên đàng, ơn chữa lành…

Tháng 3 vừa qua, tôi gặp lại anh Hiệp trước thánh lễ. Anh Hiệp lần này nhìn yếu hơn, gầy hơn nhiều. Tôi vỗ vai thân mật, nhưng anh Hiệp nhăn mặt, kêu đau. Tôi hẹn với anh Hiệp sẽ gặp lại mấy ngày sau, lần họp mặt với toàn thể Ban Biên Tập báo Dân Chúa. Nhưng thật bất ngờ, buổi tối hôm đó, chúng tôi gần như đủ mặt, riêng anh Hiệp vắng bóng. LM Chủ Nhiệm báo với mọi người sức khỏe của anh Hiệp yếu đi nhiều, không tới họp mặt được, như đã dự tính.

Sáng Chúa Nhật 27/4 vừa qua, tôi nhận được tin anh Phạm Văn Hiệp nhắm mắt lại ngủ say giấc ngủ thiên đàng. 27/4, ngày Đại Lễ Lòng Thương Xót Chúa cũng đúng ngày Giáo Hội có thêm hai vị thánh, Gioan XXIII và Gioan Phaolô II. Tôi bồi hồi khi nhận được tin, dù biết rằng chuyện sẽ đến rồi cũng đã đến. Như vậy là trong khoảng một thời gian thật ngắn, anh Hiệp và thân phụ, cả hai xác gửi cõi trần, hồn nhẹ bay cao.

Nhớ tới anh Hiệp, tôi vẫn nhớ một người bạn chưa bao giờ làm tôi phiền hà dù chỉ là một lời nói, một cộng sự viên đắc lực nhiệt thành của Nguyệt san Dân Chúa Úc Châu. Nhớ tới anh Hiệp, tôi vẫn nhớ tới người có nụ cười tươi, nụ cười dễ bật trên môi. Khi anh Hiệp cười, với tôi, dù đang không vui trong lòng, tâm tôi rộn rã.

Thôi nhé anh Phạm Văn Hiệp, ngủ yên giấc ngủ của tuổi trung niên, ngủ yên giấc ngủ thiên đàng. Ở cõi thiên, anh sẽ vẫn cười, lần này tươi mãi. Ở trên cõi thiên, khi nhớ tới nhau, đừng quên một lời kinh cho nhau.

Xin Thiên Chúa đầy lòng thương xót mang Linh Hồn Phạm Văn Hiệp về cõi thiên đàng.

Nguyễn Trung Tây, SVD
www.nguyentrungtay.com