Ngã ba đường

* Xứ Cửa Bắc
* Toà Khâm Sứ
* Xứ Thái Hà

Lạy Chúa, đó là ba ngã đường con đang muốn đi, con muốn đi hết cả ba nơi này, lòng con áy náy khi đứng lặng 1 góc Nhà Thờ Lớn, con đang nhớ tới chỗ đứng quen thuộc của con ở xứ Cửa Bắc và con chạnh lòng khi không đứng 1 góc nhỏ cạnh Đức Mẹ ở Xứ Thái Hà... Một mình con thôi, chỉ 1 mình con thôi, con thấy mình nhỏ bé nhưng hãnh diện thay khi con đứng giữa 1 biển nến giữa những người không quen biết, chưa 1 lần trò chuyện nhưng như có 1 sợi dây vô hình liên kết chúng tôi, thật gần gũi.

Con đã đọc 1 bài viết: Phúc cho ai đến Hà Nội. Đúng thật, cám ơn Chúa, Người đã mang con đến đây làm con dân Hà Nội, làm giáo dân của chốn này, góp thêm 1 ngọn nến vào tâm tình cùng Chúa nơi đây. Con chẳng là gì trong cái thế giới bao la này nhưng với Chúa, Chúa sắp đặt cho con từng việc, từng việc. Con nhớ ngày con đặt chân đến nơi này, xa lạ nhưng con đã chạy đến cùng Người, cũng góc này đây, cũng 1 mình con đây, nhà thờ vắng lặng con nói với Mẹ, nói với Chúa, Ngài đã lắng nghe con, đã an ủi con...

Con không hay văn, cũng không biết diễn tả lòng mình thế nào. Mỗi lần đặt tay lên bàn phiếm con lại ngại ngùng, câu cú sẽ làm người ta cười chê, ngại quá. Nhưng con biết lòng con muốn nói, muốn san sẻ những ưu tư. Mỗi ngày đọc thông tin của xứ con, con xót xa quá đổi, thương quá các đấng đấu tranh cho công lý, con cầu cho các đấng ấy luôn sáng suốt vâng theo ý Chúa.

Con nhớ ngày 23/9 con vào trang tin thấy có Lễ mừng quan thầy của Cha Vũ Khởi Phụng, hôm ấy nhiều việc, đến mãi 12h trưa con mới thu xếp ra ngoài được, con bèn chạy ngay đến hàng hoa, lựa chọn mãi con mới tìm được 1 bó hoa cúc (nhưng cũng không vừa ý lắm), con chọn thêm 1 tấm thiệp đi lời nguyện cầu cho Cha Phụng. Con lên xe máy và phóng thẳng đến xứ Thái Hà, trên đường đi con thầm nghĩ: ngại quá, hay thôi không dâng Cha Phụng nữa, Cha có biết mình đâu cơ chứ, Cha không cười mình nhưng thấy kỳ kỳ sao ý. Dằn do suy nghĩ nhưng con vẫn cứ đi. Vừa đến đầu ngõ, 1 bầu không khí nặng nề đè lên tâm trí con, có cái gì đó vừa yên bình vừa bất ổn, con cảm nhận được. Đưa tay chỉnh lại bó hoa vì đường vòng vèo làm nó lệch qua 1 bên, con chạy vèo vào cổng sau của Nhà Thờ, ở đó con thấy lác đác vài chục giáo dân đang ngồi cầu nguyện, con dừng xe, e dè nhìn một lượt. Có 1 thầy hay 1 cha gì đó đang đứng tiếp chuyện 1 bác, con lặng lẽ tiến đến, chẳng hiểu nên xưng hô thế nào, con đành ấp úng 1 câu không có chủ ngữ: cho con gửi tặng Cha Phụng nhân ngày Lễ quan thầy của Cha. Nói thêm vài câu nữa và nhận lại lời cảm ơn thay Cha Phụng từ thầy ấy, con lên xe phóng thẳng, khi đi rồi con thấy lòng vui vui.

Vậy đó, mỗi ngày con dâng lời cầu nguyện cho 3 nơi: xứ Cửa bắc, Toà Khâm Sứ và xứ Thái Hà. Con ước gì con có thể chia làm 3 để cùng đến 3 nơi này. Cầu xin Chúa nâng đỡ chúng con qua cơn gian nguy, sáng soi lòng trí của con, để mỗi ngày con kính, tin, yêu và phụng sự Chúa giữa dòng đời.