Hai Đám Tang Cho Những Người Đã Chết

— Tâm! Tâm! Mày làm sao vậy?

Tâm mở mắt ra, ngồi bật dậy. Cổ họng khô ran. Nàng lần bước đi xuống nhà bếp. Mở cửa tủ lạnh, Tâm rót ly nước. Hoa đi tới ngồi cạnh, khuôn mặt ngái ngủ, tóc dài quấn rối tung. Hoa hỏi, giọng e dè,

— Nó…nó lại hiện ra hả?

Tâm thở dài nhìn đồng hồ, 2:30 sáng. Tâm nhìn chị. Hoa ngái ngủ, ngáp ngắn ngáp dài.

— Chị đi ngủ đi.

Hoa đứng dậy, che miệng ngáp,

— Tao vô phòng trước. Mày ngồi đó rồi cũng đi ngủ đi.

Còn lại một mình, Tâm tỉnh ngủ. Nàng nhớ lại khuôn mặt của đứa bé trong giấc mơ, khuôn mặt đó hình như của Dave, bố đứa nhỏ…

…Tâm quen Dave gần hai năm. Dave, ba mươi tuổi, Mỹ gốc Do Thái, tóc đen mắt nâu, thấp, mặt xương, miệng móm xọm, khuôn mặt nghiêng về nét Á Đông. Ông bà nội Dave chết mất xác trong trại tập trung của Phát-Xít Đức trong Thế Chiến thứ Hai. Bố Dave kể lại, khi đó ông hơn mười tuổi đang ngáp dài đợi chờ thần chết. Nếu quân đội Hoa Kỳ tới trễ, có lẽ Dave đã không xuất hiện góp mặt với cuộc đời. Cô ruột của bố Dave, sau khi nhận được mảnh giấy nhầu nát từ bên Đức, làm giấy bảo lãnh thằng cháu qua Hoa Kỳ. Nạn nhân Phát Xít Đức lê những bước chân về khu Do Thái của thành phố New York. Bà cô góa phụ gầy đét như chổi quét nhà nuôi thằng cháu mồ côi lên người. Bố Dave lấy vợ. Bố, Do Thái, gần chết đói trong trại tập trung; mẹ, Trung Hoa, con cái dân làm đường rầy xe lửa. Dave sinh ra, lớn lên trong khu Do Thái ẩm thấp nghèo nàn. Mười tám tuổi Mỹ con dọn nhà lên Boston, ở riêng một mình. Dave gặp Tâm trong chương trình văn nghệ Tết do sinh viên Việt Nam đại học MIT tổ chức. Dave mặc khăn đống áo dài Việt Nam. Dave khéo nói, ngọt ngào, cười tươi, tán nàng. Tâm thoạt tiên khó chịu, nhưng cuối cùng mềm lòng.

Dave thông minh nhưng lười. Lương ba cọc ba đồng. Khi làm ở Best Buy. Có lúc chạy bàn trong tiệm McDonald. Một năm nhảy hai ba hãng. Thay đổi công việc như thay áo. Tâm mang Dave vào trong hãng làm Tester cho phân khu của nàng, sau khi bắt Dave ghi danh đi học một lớp điện. Dave thông minh. Chỉ đâu biết đấy. Nhưng lười biếng. Hứng lên là nghỉ. Tối, thức khuya coi football, nhậu nhẹt với bạn bè. Xỉn, ngủ trễ. Sáng hôm sau gọi vào, đau. Trời mùa thu, buồn, gọi vào báo xếp Tammy, cúm, cảm. Cuối cùng chính tay Tâm phải sa thải nhân viên Dave. Mất việc, Dave không buồn cũng không giận xếp Tammy. Dave xin vô làm trong tiệm xăng Amaco, ca chiều, sáng đi học. Dave sống nhởn nhơ vô tư, nhún vai, bĩu môi nói,

— Anh người Do Thái. Em có biết đoạn văn trong sách Giảng Viên hay không? “Mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời. Một thời để sinh ra và một thời để chết đi”. Ai cũng chỉ sinh ra một lần, rồi chết. Anh đâu phải tín hữu Phật tử như em để mà tin vào thuyết Luân Hồi. Anh là con cháu của Sadducee. Cưng biết người Do Thái Sadducee không? Họ không tin vào hỏa ngục hay thiên đàng. Họ cũng chẳng tin tưởng vào những cái ý nghĩa cao đẹp của cuộc sống. Họ tin vào Chúa, nhưng Chúa không có dính dáng dự phần vào đời sống của con người. Chúa sinh ra mình để mình ăn chơi sung sướng, hưởng thụ cuộc đời. Tội chi phải hành hạ thân xác giống như mấy người đồng hương Do Thái của anh. Cả đời chắt bóp tiền bạc, ăn chẳng dám ăn, xài không dám xài, cho vay cắt cổ, cuối cùng giống như ông nội của anh đó, chết mất xác trong lò thiêu.

Tâm nhìn Dave muốn nói không tính toán rồi lấy tiền đâu mà trả tiền nhà. Lần sau có kẹt tiền, đừng chạy tới mượn em. Tâm muốn nói anh tán phét như một tên luật sư Harvard thứ thật. Trường Harvard gần nhà đó, cách đây mấy con phố thôi, sao không ghi danh học luật sư đi? Nhưng nhìn khuôn mặt với nụ cười móm xọm của Dave, Tâm yên lặng. Nàng đứng dậy, ngồi sát cạnh Dave,

— Em gặp bác sỹ ngày hôm qua. Bà ta nói em có thai, hơn một tháng rồi.

Dave khựng lại, nhìn Tâm nghi ngờ,

— Em giỡn chơi với anh, phải không?

Tâm lắc đầu,

— Không, em không nói giỡn.

Mồ hôi toát ra trên khuôn mặt xanh lét của Dave,

— Mấy tháng rồi?

— Hơn một tháng.

— Giờ…giờ tính sao? Giờ em tính sao?

Tâm cười,

— Còn tính gì nữa. Anh nói rồi đó. Mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời. Một thời để sinh ra, và một thời để chết đi. Một thời để…để bồ bịch với nhau, và một thời để lấy nhau. Chắc hai đứa mình phải làm đám cưới rồi. Em tính làm một đám cưới đơn giản thôi...

Dave ơ hờ nghe người tình tính toán cho đám cưới tương lai. Gãi gãi tóc, chàng thanh niên nói,

— Anh không biết. Nhưng…nhưng…cưng biết rồi đó, anh không có tiền. Anh vẫn còn đang đi học, phải tới sang năm mới ra trường. Anh nghĩ khi có việc, đi làm, mình mới làm đám cưới. Như vậy tiện hơn. Cưng nghĩ coi bây giờ làm đám cưới, cưng phải bỏ tiền ra. Một mình em chịu hết.

Tâm tái mặt,

— Anh không nghe em nói gì sao? Em đã nói tiền bạc cho đám cưới không phải là một vấn đề đối với em. Một mình em chịu. Anh chỉ việc đi tới tòa ký giấy với em. Hôm đám cưới, hai đứa mời họ hàng bạn bè ra nhà hàng Tàu... Em đâu có đòi anh phải đóng góp tiền bạc gì đâu. Sau đám cưới, anh bỏ căn chung cư của anh đi. Hai vợ chồng mình sống ở căn nhà của em. Nhà này cũng là nhà của anh vậy.

Nhìn Dave, Tâm nổi nóng, nhưng kềm lại, chờ đợi. Dave vẫn không nói gì cũng không phản ứng. Nuốt nước miếng, ngăn lại giọt nước mắt, người con gái đứng dậy, quay đi,

— Em hẹn cho anh ba ngày. Anh về nhà suy nghĩ kỹ đi.

Ba ngày sau Tâm gọi lại lúc khuya. Giờ này Dave chắc đang ngồi coi TV, trận bóng rổ. Điện thoại reng ba tiếng. Không ai trả lời ngoại trừ tiếng nói dịu ngọt của Dave văng vẳng qua lời nhắn. Có lẽ Dave đang mắc kẹt trong nhà tắm. Đợi thêm 15 phút, Tâm gọi lại một lần nữa. Dave vẫn lặng câm im lìm. Thêm 30 phút nữa, Tâm hờ hững gác điện thoại. Nàng vô nhà tắm rửa mặt với nước lạnh. Nhìn khuôn mặt trong gương, Tâm xoa nắn những nét nhăn mờ mờ bắt đầu xuất hiện dưới khóe mắt. Tâm buồn thiu. Nàng khóc. Nước mắt ngắn dài chảy xuống gò má. Nàng xoa nhè nhẹ lên bụng, ba mươi tuổi rồi.

Khi biết mình có thai, nàng lắc đầu không tin. Về tới nhà, Tâm lo lắng, trách mình không cẩn thận. Nàng thẫn thờ suy nghĩ mông lung về tương lai và bào thai đang cuộn tròn trong bụng. Nhấc điện thoại, Tâm muốn gọi Dave, nhưng lắc đầu. Nghĩ tới mấy con nhỏ bạn, nàng thở dài. Nhớ tới Hoa, nàng muốn lái xe sang nhà mẹ. Nghĩ tới mẹ, Tâm ngần ngại.

Nàng không hiểu bà Thế sẽ phản ứng ra sao khi thấy bụng cô con gái út ngày càng to ra. Nhờ Tâm, cả gia đình sang được vùng đất mới. Thấy Tâm tự tin, thành công với đời sống, bà Thế lại càng hãnh diện, thương, và nể cô con út nhiều hơn. Gặp những người bạn, Tâm là nhân vật đầu tiên bà mang ra bắt đầu cho những câu chuyện nhà tôi, ông ấy mất sớm, nhưng nhờ Trời Phật phù hộ, tôi có cháu Tâm làm Kỹ Sư Trưởng trong hãng điện tử đỡ đần lo toan mọi chuyện. Hoa, thoạt đầu khó chịu, buồn, và ghen tị với em. Nhưng thương em xa nhà từ nhỏ, một mình lo toan gánh vác chuyện gia đình, Hoa dần dần bớt đi những mặc cảm thua kém.

Tâm cũng tế nhị và biết. Hồi còn nhỏ, xa nhà, nàng sống với gia đình chú Hòa; tối nào Tâm cũng khóc. Giờ này hạnh phúc có lại trong tay, Tâm thương mẹ, thương chị, trọng anh rể, chiều các cháu. Đời sống hạnh phúc của Tâm chỉ hơi xáo động khi Dave gõ cửa.

Nàng vẫn cứ thắc mắc không hiểu tại sao mình lại yêu Dave. Dave nhìn cũng bình thường như bao nhiêu người thanh niên khác, nhiều khi còn tệ hơn. Nàng biết rõ Dave là một người tin và sống với chủ thuyết lè phè, làm ngày nào xài ngày đó, không lo xa, không tính toán. Nhưng Tâm lại yêu người con trai mê mệt y như bị bỏ bùa. Bỏ bùa? Tâm cười, nói không biết người Do Thái có nuôi ngải như người Miên hay người Việt Nam hay không?

Tâm nhớ lại có một thời gian nàng bị sa sút tinh thần trầm trọng. Sau khi làm trong hãng Intel được hơn một năm, tự nhiên nàng mất ngủ, tối trằn trọc. Không hiểu chuyện gì xảy ra, Tâm gặp bác sỹ gia đình. Người bác sỹ nói nàng bình thường, không có gì. Tuy nhiên bà đề nghị Tâm nên gặp bác sỹ tâm thần.

(còn tiếp)