Trên đường đời có phải tất cả chúng ta cùng gặp nhau ít nhất là một lần trên một con đường nào đó? Hay một đoạn đường nào đó chăng?. Nhưng không ai trong chúng ta lại có thời giờ để muốn tìm hiểu và muốn biết anh là ai?. Có thể anh và tôi chúng ta cùng chung nhau một con đường mà hằng ngày chúng ta cần dùng để đi qua. Nhưng hai ta vẫn coi nhau như người xa lạ.
Có phải Chúa đã chết và đã Sống Lại trên 2000 năm và con đường Emmaus vẫn còn đó?. Nhưng ai trong chúng ta đã có dịp gặp gỡ được Chúa như hai Tông Đồ may mắn đã được Chúa Giêsu Hiện Ra và Đồng Hành với hai ông cùng đi với nhau trên suốt một đoạn đường thật dài của Emmaus?. May mắn hơn nữa là hai ông đã được nhận ra Thầy của mình khi chính mắt được thấy Thầy lúc Bẻ Bánh. Khi hai ông nhận diện ra được Thầy của mình thì cũng là lúc Thầy Biến Mất.
Trên suốt một đoạn đường thật dài hai ông đã không nhận diện ra Thầy Giêsu của mình. Có phải vì hai ông đã quá Tuyệt Vọng vì Thầy đã bỏ mình mà ra đi Vĩnh Viễn sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại như chuyện thường tình của bao nhiêu người cũng ra đi y như thế?. Vì tuyệt vọng, buồn phiền, và chán nản, nên đã làm cho tâm trí hai ông nên tối tăm và không còn biết hay nhớ những điều Thầy mình đã dậy và đã nói trước đây.
Cuộc đời của chúng ta rất nhiều khi vì quá bận rộn và tất bật vất vả lo cho cuộc sống đủ ăn đủ mặc nên đã không nhìn thấy Chúa, tuy dù Chúa đã Chết và đã Phục Sinh. Có phải đối với nhiều người chúng ta cũng đã coi như Ngài đã chết thật rồi? Vì tâm trí và tâm hồn chúng ta thật trống vắng, bất an, và buồn sầu vì thiếu vắng Chúa trong cuộc đời và trong Trái Tim của chúng ta.
Có phải thời nay và thời xưa chúng ta cũng phải đòi hỏi là được Chúa hiện ra và đồng hành cùng trên con đường chúng ta đi mỗi ngày thì mới tin là Chúa Phục Sinh, Hiện Diện, và Đồng Hành với ta hay không?. Như tôi đây đã sống và đã cùng với tất cả anh chị em trên con đường Emmaus nhưng tôi chẳng có được cái may mắn như hai Tông Đồ là được thấy Thầy Giêsu của mình tận mắt. Tôi đã được sinh ra và lớn lên trong muôn ngàn thiếu thốn. Thiếu thốn tình Cha. Thiếu thốn tình Mẹ. Thiếu thốn tình người. Thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu ăn học, thiếu mái ấm, và còn thiếu bao nhiêu thứ nhu cầu sống khác. Do đó tôi đã quá bận rộn để tìm miếng ăn để dằn bụng mỗi ngày. Tôi đã đi tìm tình yêu nơi không đúng. Tôi đã cố gắng trở thành con người tốt nhưng tôi không có cơ hội. Tôi cũng có cố gắng đi tìm Chúa một thời gian nhưng vì tâm tư tôi luôn tìm kiếm những thứ và những điều không giúp gì được cho tâm linh và sự bình an của tôi.
Ôi thôi tôi bận rộn lắm làm gì mà tôi có thời giờ để đến với Chúa tôi ở Nhà Thờ, ở Tòa Giải Tội, ở tất cả những nơi mà Chúa đang hiện diện và đang cần sự giúp đỡ của tôi. Tôi bận rộn đi học, đi kiếm công ăn việc làm. Khi có công ăn việc làm thì tôi cần phải kiếm xe, mà phải xe tên hiệu mới được, ít nhất là phải sắm cho được chiếc Toyota Camry chứ không thấp hơn được. Mercedes thì là điều tôi mơ ước. Rồi thì phải sắm sửa quần áo tên hiệu mới gọi là biết chưng diện với người ta. Cuối tuần phải bắt kép chở đi vũ trường mới là con người sành điệu và biết cách sống chứ không người đời cho là mình nhà quê chẳng biết gì, và rồi cuộc sống cứ thế, tôi làm sao gặp được Chúa của tôi chứ? Chúa làm gì mà đến những nơi phồn hoa đô thị ấy?.
Nhưng cảm tạ Chúa việc gì đến cũng phải đến và tôi đã phải trả giá cho mọi điều và mọi việc tôi làm. Sau sự việc ấy Chúa đã mở mắt cho tôi thấy rằng mọi thứ trên cõi đời này chỉ là Phù Vân. Nay còn, mai mất là việc tất nhiên. Lên voi xuống chó là chuyện rất thường tình xảy ra trên đời. Hôm nay vui, ngày mai khóc. Hôm nay yêu, ngày mai thù. Hôm nay lầu đài gác tía, ngày mai dưới gầm cầu. Tất tất chỉ là giấc mơ vì ta không giữ được. Còn tiền thì còn vợ còn con, không tiền thì vất vưởng chèo queo ngoài đường. Sự đời là thế. Chỉ có Tình Yêu của Chúa là tồn tại đến muôn ngàn đời. Tình Yêu của Ngài cho ta Hạnh Phúc thật sự. Tình Yêu của Ngài rất nhiệm mầu cho ta biết tìm kiếm một Nơi cao trọng hơn là thế gian này.
Thế mới biết khi ta Tuyệt Vọng vì đã thất bại trên đường đời lại là lúc Chúa Giêsu Hiện Đến, Đồng Hành, và Ở Cùng chúng ta mãi mãi trên con đường Emmaus thân thương, luôn dẫn đưa ta đến một nơi chốn có thật nhiều Hy Vọng và Hạnh Phúc. Emmaus là con đường sẽ dẫn đưa tất cả con cái của Chúa đến Quê Hương Yêu Thương là Quê Trời Nơi có Ba Ngôi Thiên Chúa, Mẹ Maria, các Thiên Thần, các Thánh, cùng cả Triều Thần Thiên Quốc trông đợi và đón chờ.
Tôi cũng như hai ông Tông Đồ là còn nghĩ đến Chúa trong lúc Tuyệt Vọng và sầu khổ không biết nương tựa vào ai? Và kìa Chúa đã không bỏ tôi và thuyết phục cho tôi hiểu là Ngài đã Phục Sinh để tôi được cứu rỗi và Sống Muôn Đời. Trên con đường Emmaus, tôi đã may mắn tìm thấy và gặp được những khuôn mặt dịu dàng của Chúa. Họ đã giúp tôi thấy và nhận ra được Chúa ở trong từng anh chị em. Tốt cũng như xấu. Giầu cũng như nghèo. Và trong những khuôn mặt khả ái của Chúa đó, đã giúp tôi tìm gần tới Chúa của tôi và tôi không còn thấy anh chị em của mình là xa lạ nữa! Để thấy cuộc đời là Hạnh Phúc và là Thiên Đàng nằm rất gần trong tay vói của tôi ngay trên trần gian này.
Có phải Chúa đã chết và đã Sống Lại trên 2000 năm và con đường Emmaus vẫn còn đó?. Nhưng ai trong chúng ta đã có dịp gặp gỡ được Chúa như hai Tông Đồ may mắn đã được Chúa Giêsu Hiện Ra và Đồng Hành với hai ông cùng đi với nhau trên suốt một đoạn đường thật dài của Emmaus?. May mắn hơn nữa là hai ông đã được nhận ra Thầy của mình khi chính mắt được thấy Thầy lúc Bẻ Bánh. Khi hai ông nhận diện ra được Thầy của mình thì cũng là lúc Thầy Biến Mất.
Trên suốt một đoạn đường thật dài hai ông đã không nhận diện ra Thầy Giêsu của mình. Có phải vì hai ông đã quá Tuyệt Vọng vì Thầy đã bỏ mình mà ra đi Vĩnh Viễn sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại như chuyện thường tình của bao nhiêu người cũng ra đi y như thế?. Vì tuyệt vọng, buồn phiền, và chán nản, nên đã làm cho tâm trí hai ông nên tối tăm và không còn biết hay nhớ những điều Thầy mình đã dậy và đã nói trước đây.
Cuộc đời của chúng ta rất nhiều khi vì quá bận rộn và tất bật vất vả lo cho cuộc sống đủ ăn đủ mặc nên đã không nhìn thấy Chúa, tuy dù Chúa đã Chết và đã Phục Sinh. Có phải đối với nhiều người chúng ta cũng đã coi như Ngài đã chết thật rồi? Vì tâm trí và tâm hồn chúng ta thật trống vắng, bất an, và buồn sầu vì thiếu vắng Chúa trong cuộc đời và trong Trái Tim của chúng ta.
Có phải thời nay và thời xưa chúng ta cũng phải đòi hỏi là được Chúa hiện ra và đồng hành cùng trên con đường chúng ta đi mỗi ngày thì mới tin là Chúa Phục Sinh, Hiện Diện, và Đồng Hành với ta hay không?. Như tôi đây đã sống và đã cùng với tất cả anh chị em trên con đường Emmaus nhưng tôi chẳng có được cái may mắn như hai Tông Đồ là được thấy Thầy Giêsu của mình tận mắt. Tôi đã được sinh ra và lớn lên trong muôn ngàn thiếu thốn. Thiếu thốn tình Cha. Thiếu thốn tình Mẹ. Thiếu thốn tình người. Thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu ăn học, thiếu mái ấm, và còn thiếu bao nhiêu thứ nhu cầu sống khác. Do đó tôi đã quá bận rộn để tìm miếng ăn để dằn bụng mỗi ngày. Tôi đã đi tìm tình yêu nơi không đúng. Tôi đã cố gắng trở thành con người tốt nhưng tôi không có cơ hội. Tôi cũng có cố gắng đi tìm Chúa một thời gian nhưng vì tâm tư tôi luôn tìm kiếm những thứ và những điều không giúp gì được cho tâm linh và sự bình an của tôi.
Ôi thôi tôi bận rộn lắm làm gì mà tôi có thời giờ để đến với Chúa tôi ở Nhà Thờ, ở Tòa Giải Tội, ở tất cả những nơi mà Chúa đang hiện diện và đang cần sự giúp đỡ của tôi. Tôi bận rộn đi học, đi kiếm công ăn việc làm. Khi có công ăn việc làm thì tôi cần phải kiếm xe, mà phải xe tên hiệu mới được, ít nhất là phải sắm cho được chiếc Toyota Camry chứ không thấp hơn được. Mercedes thì là điều tôi mơ ước. Rồi thì phải sắm sửa quần áo tên hiệu mới gọi là biết chưng diện với người ta. Cuối tuần phải bắt kép chở đi vũ trường mới là con người sành điệu và biết cách sống chứ không người đời cho là mình nhà quê chẳng biết gì, và rồi cuộc sống cứ thế, tôi làm sao gặp được Chúa của tôi chứ? Chúa làm gì mà đến những nơi phồn hoa đô thị ấy?.
Nhưng cảm tạ Chúa việc gì đến cũng phải đến và tôi đã phải trả giá cho mọi điều và mọi việc tôi làm. Sau sự việc ấy Chúa đã mở mắt cho tôi thấy rằng mọi thứ trên cõi đời này chỉ là Phù Vân. Nay còn, mai mất là việc tất nhiên. Lên voi xuống chó là chuyện rất thường tình xảy ra trên đời. Hôm nay vui, ngày mai khóc. Hôm nay yêu, ngày mai thù. Hôm nay lầu đài gác tía, ngày mai dưới gầm cầu. Tất tất chỉ là giấc mơ vì ta không giữ được. Còn tiền thì còn vợ còn con, không tiền thì vất vưởng chèo queo ngoài đường. Sự đời là thế. Chỉ có Tình Yêu của Chúa là tồn tại đến muôn ngàn đời. Tình Yêu của Ngài cho ta Hạnh Phúc thật sự. Tình Yêu của Ngài rất nhiệm mầu cho ta biết tìm kiếm một Nơi cao trọng hơn là thế gian này.
Thế mới biết khi ta Tuyệt Vọng vì đã thất bại trên đường đời lại là lúc Chúa Giêsu Hiện Đến, Đồng Hành, và Ở Cùng chúng ta mãi mãi trên con đường Emmaus thân thương, luôn dẫn đưa ta đến một nơi chốn có thật nhiều Hy Vọng và Hạnh Phúc. Emmaus là con đường sẽ dẫn đưa tất cả con cái của Chúa đến Quê Hương Yêu Thương là Quê Trời Nơi có Ba Ngôi Thiên Chúa, Mẹ Maria, các Thiên Thần, các Thánh, cùng cả Triều Thần Thiên Quốc trông đợi và đón chờ.
Tôi cũng như hai ông Tông Đồ là còn nghĩ đến Chúa trong lúc Tuyệt Vọng và sầu khổ không biết nương tựa vào ai? Và kìa Chúa đã không bỏ tôi và thuyết phục cho tôi hiểu là Ngài đã Phục Sinh để tôi được cứu rỗi và Sống Muôn Đời. Trên con đường Emmaus, tôi đã may mắn tìm thấy và gặp được những khuôn mặt dịu dàng của Chúa. Họ đã giúp tôi thấy và nhận ra được Chúa ở trong từng anh chị em. Tốt cũng như xấu. Giầu cũng như nghèo. Và trong những khuôn mặt khả ái của Chúa đó, đã giúp tôi tìm gần tới Chúa của tôi và tôi không còn thấy anh chị em của mình là xa lạ nữa! Để thấy cuộc đời là Hạnh Phúc và là Thiên Đàng nằm rất gần trong tay vói của tôi ngay trên trần gian này.