Ừ thì cuộc đời thật đen bạc, ai lại chẳng biết thưa có phải?. Con người ta sống không qua khỏi bốn cái cửa là sinh, bệnh, lão, rồi thì tử. Nhưng chẳng lẽ thế ta cứ ở đó mà than thở à?. Ngày nào thì cũng giống như ngày nấy thôi!. Chúa ban cho tất cả mọi người đều giống nhau là có 24 tiếng để sống, để thở, để ăn, ngủ nghỉ, và thờ phượng Chúa. Làm kiếp người thì ai cũng như ai, chỉ khác nhau ở chỗ ta biết làm sao để sống cho tâm trí và tâm hồn được thoải mái và bình an. Kiếp người thì cũng chẳng khác mấy với loài động vật chỉ trừ Chúa ban cho con người cái trí thông minh hơn chúng, và linh hồn sống đời đời.

Thế thì ta phải làm sao cho khác với loài động vật những gì Chúa ban cho con người nhỉ?. À, khác cái là chúng ta biết có Thiên Chúa. Người là Đấng ban cho chúng ta sự sống và sự sống muôn đời. Người ban cho tất cả nhân loại con người cái quyền tự do để sống và tự do để chọn tôn thờ Người. Quả cái khó là ở chỗ đấy!. Vì Chúa ban cho chúng ta tự do, nên chúng ta đã để Người ở vị trí thấp nhất trong cuộc đời của chúng ta.

Vị trí của Người chúng ta để đằng sau hết thảy những gì chúng ta cảm thấy rất cần trong cuộc sống. Mở mắt bừng thức dậy việc đầu tiên chúng ta liền nghĩ đến là gì?. À có phải là hôm nay chúng ta phải gặp gỡ ai?. Phải làm gì nói gì để được cấp trên để ý?. Dân thương mại thì ôi thôi nghĩ đủ thứ cách để cho công ty ngày được thành công. Nghĩ không chưa đủ, phải thực hành, để có kết quả tốt đẹp. Dù là cho người này nghỉ việc, cắt bớt lương của người kia, và đì ải người nọ, để công ty được lời nhiều hơn. Có nhiều công ty sau khi cắt bớt và sa thải nhân viên thì hàng CEO tự tăng lương cho họ. Đời là buồn cười ra nước mắt thế đấy thưa anh chị em. Cũng như hiện nay bao nhiêu trường học cho thầy cô giáo nghỉ việc và cắt giờ, nhưng ở hạng cấp cao thì vẫn được trả lương hàng năm đến cả triệu đô la.

Cô giáo, học trò, đình công inh ỏi nhưng cũng chẳng làm hay thay đổi gì được họ. Họ có quyền làm vậy!. Ôi, nhân tình thế thái là thế đấy!. Rồi thì chuyện quốc gia cũng không khá gì hơn. Thế giới quay cuồng, nơi nơi nổi lên những sự phản đối của người nắm chính quyền. Nơi đâu chúng ta cũng thấy sự phẫn nộ của con người đối với con người. Và chúng ta đã, đang, hay làm được gì để thay đổi cho bộ mặt thế giới ngày tươi mát và hòa bình hơn?. Quả là khó lắm!. Chẳng những chúng ta chẳng làm được gì, nhưng không hết những lời bàn cãi và góp ý kiến, mà chúng ta nghe thao thao trong những giờ bình luận trên đài của TV hay Radio hằng đêm.

Phải như chúng ta nói ít đi một tí mà ra công sức làm nhiều hơn thì hay biết mấy nhỉ?. Lời bàn nào thì cũng hay. Lời bàn nào thì cũng có nhiều sự chống đối hơn là đồng tình. Lời bàn nào thì cũng có vẻ hợp lý và hợp tình, nhưng sự thật thì chẳng ai dám, muốn làm, có thể, hay có khả năng để làm. Bởi vì chúng ta ai cũng tự cho mình làm vua một cõi. Ý của ta là ý Trời. Việc Làm của ta là Phải. Ý Kiến của Ta phải được mọi người xem là Quan Trọng. Cho nên ai cũng là Quân Sư mà chẳng ai chịu làm lính thì kết quả hẳn ra sao ai ai cũng hiểu rồi!.

Điều tôi muốn nói ở đây là làm thân phận con người thì ai cũng như nhau. Chỉ khác rất nhiều ở chỗ nếu chúng ta biết sống theo Thánh Ý Chúa và để Người ở trong cái đầu, trái tim, và trong dạ của chúng ta, thì dù chúng ta có dở, Người cũng cho chúng ta sự thông minh vừa đủ để sống cùng với anh chị em, hòa thuận một nhà, và mọi sự đều được trở nên tốt lành theo Thánh Ý Chúa. Ai trong chúng ta chưa từng thấy cái chết của anh chị em chúng ta bao giờ? Mà vẫn ham muốn sống đời trên thế gian này?.

Mỗi một lần chúng ta dự một đám tang của ai đấy dù thân hay không thân, có làm cho chúng ta suy nghĩ về thân phận yếu hèn của chúng ta không?. Thưa có chứ, dù ít dù nhiều, cũng làm cho chúng ta khó xua đuổi những sự suy nghĩ ấy ít là vài ngày. Chúng ta sợ gì nhất khi thấy người thân thương của chúng ta bị chôn vùi sâu dưới lòng đất?. Buồn lắm phải không anh chị em?. Nhất là khi anh chị em đó hiện đang có tất cả, nhưng ra đi cách rất đột ngột, không gì báo trước. Lúc ấy chúng ta có cảm thấy rằng chẳng gì còn là quan trọng trong cuộc sống nữa!. Ngoài linh hồn sống đời đời của chúng ta mà thôi!.

Hẳn lúc bấy giờ chúng ta ít nhất cảm thấy rằng cuộc đời của chúng ta rất cần phải có Chúa hiện hữu. Cần phải được trở về. Cần phải được Chúa tha thứ tội, và xin được cho bỏ lối sống tội lỗi và bê tha trước đây. Vì chẳng có ai hay hoặc giỏi mà đoán trước ngày ra đi của chúng ta được. Thường là ra đi bất đắc kỳ tử. Một cơn đau tim, đứt mạch máu não, đụng xe, cháy nhà, và v.v…... Thế thì sự gì trên trần gian này còn có ý nghĩa khi chúng ta ra đi với hai bàn tay trắng?. Một tủ hột soàn có bán hết cũng chẳng mua được sự sống của chúng ta. Vàng ròng chất đầy kho thân thối rữa vẫn hoàn thân thối rữa. Nhà lầu, xe hơi, ruộng đất cũng chẳng làm cho bộ xương của chúng ta đắp bồi thịt để sống lại được. Vâng, từ ngàn xưa đến nay con người chết rồi là hết. Chẳng ai còn nhắc đến và cũng chẳng ai còn muốn chửi rủa hay trù ẻo cho chết nữa được.

Sống trên đời chỉ mong xin Chúa ban cho chúng ta hằng ngày dùng đủ và sự bình an của Người là quá đủ. Để còn có nhiều thời giờ mà chuẩn bị cho Nơi chúng ta sẽ đến. Ôi, còn hạnh phúc nào hơn khi có Chúa ở cùng từ bây giờ cho đến ngày thu …… Amen.