Omaha, Nebraska, (CNA).- Không cón gì là đặc biệt, chỉ là một cây Giáng Sinh nhỏ bé có đèn mầu và một vài gói qùa nhỏ.
Nhưng với Dick Jones, 66 tuổi, vào ngày mở quà, ông đã có ngay cảm xúc về tình yêu và sự ấm cúng của gia đình. Ngồi trên giường sắt hai tầng của chiến hạm Hoa Kỳ U.S.S. Jamestown ngoài khơi Việt Nam năm 1967, chàng thủy thủ trẻ tuổi chầm chậm mở từng gói quà nhỏ để thấy cây Giáng Sinh nhỏ, một tập giấy viết, một cây bút và các tặng vật khác vị hôn thê của anh là Judie đã gửi.
Díck nói: "Trái tim tôi bị nung nóng, tôi còn nhớ ngồi nhìn ngắm những món qùa này và cảm xúc với niềm vui mỗi món quà mang lại cho tôi."
Cây Noel cao 12 inches đứng đó như một nhắc nhớ cho Jones về tình yêu đang bao bọc anh cũng như mùi thuốc súng của chiến tranh và và mùi ẩm ướt của rừng nhiệt đới tại Việt Nam anh phải đối diện hàng ngày.
Cây Noel cũng là biểu tượng cho niềm hy vọng được tái sinh mỗi năm khi con người mừng Lễ Chúa Giêsu Giáng Sinh.
Judie, 65 tuổi, nói bà nhớ lại khi bà mua cây Noel đó.
"Tôi rất thích thú. Tôi muốn anh ấy cảm nhận được mái ấm gia đình và biết rằng chúng tôi đang xum họp bằng trái tim và tinh thần."
Judie Jones nói mừng lễ Đấng Cứu Chuộc Giáng Sinh co ý nghĩa sâu xa hơn là các quà tặng và những mua sắm và quảng cáo thương mại đã rầm rộ trong mùa này đối với biết bao nhiêu người.
"Đó là việc trông cậy nơi Chúa hàng ngày để xin cho người thân yêu được trở về nhà bình yên. Đó là sự mong đợi Chúa Giêsu giáng trần và tự hỏi có những điều gì mới lạ sẽ được cảm nghiệm trong năm tới nhờ ân sủng thiêng liêng của Người."
Qua bao nhiêu năm, ông bà Joneses vẫn cố gắng truyền cho bẩy đứa con và 22 đứa cháu tinh thần hy sinh và phục vụ là bảo trợ một gia đình trong mùa Giáng Sinh để mua qùa tặng cho họ hay trợ giúp tài chánh nếu họ cần thiết.
Dick nói: "Chúng tôi cố gắng không coi bất cứ gì là tự nhiên mà có. Chúng tôi thật là có phúc."
Ông nhớ lại những ơn lành khi tầu ông ghé hải cảng Phi Luật Tân và ông trực trong phòng ăn của chiến hạm.
Ông nói: "Chúng tôi được ăn sườn bò nướng một buổi chiều kia, và sau khi các thủy thủ đã vét sạch các điã nhôm, tôi dắt họ ra ngoài thùng rác trên bến tầu. Những người dân điạ phương may mắn được làm việc trong căn cứ Hải Quân đã kéo tới và bắt đầu lục lọi trong đống rác để tìm kiếm những miếng sườn còn sót để mang về cho gia đình, Tôi không bao giờ quên hình ảnh đó."
Những điều như vậy, ông Jones nói, giúp cho chúng tôi biết khiêm nhường, cầu nguyện và biết ơn, nhất là trong những ngày nghỉ lễ.
Bà Julie nói: "Có những năm tôi không dựng cây Noel, nhưng tôi luôn luôn trưng bầy cái cây Giáng Sinh nhỏ bé, và máng cỏ mà tôi đã tặng cho anh ấy ngày nào."
Nhưng với Dick Jones, 66 tuổi, vào ngày mở quà, ông đã có ngay cảm xúc về tình yêu và sự ấm cúng của gia đình. Ngồi trên giường sắt hai tầng của chiến hạm Hoa Kỳ U.S.S. Jamestown ngoài khơi Việt Nam năm 1967, chàng thủy thủ trẻ tuổi chầm chậm mở từng gói quà nhỏ để thấy cây Giáng Sinh nhỏ, một tập giấy viết, một cây bút và các tặng vật khác vị hôn thê của anh là Judie đã gửi.
Díck nói: "Trái tim tôi bị nung nóng, tôi còn nhớ ngồi nhìn ngắm những món qùa này và cảm xúc với niềm vui mỗi món quà mang lại cho tôi."
Cây Noel cao 12 inches đứng đó như một nhắc nhớ cho Jones về tình yêu đang bao bọc anh cũng như mùi thuốc súng của chiến tranh và và mùi ẩm ướt của rừng nhiệt đới tại Việt Nam anh phải đối diện hàng ngày.
Cây Noel cũng là biểu tượng cho niềm hy vọng được tái sinh mỗi năm khi con người mừng Lễ Chúa Giêsu Giáng Sinh.
Judie, 65 tuổi, nói bà nhớ lại khi bà mua cây Noel đó.
"Tôi rất thích thú. Tôi muốn anh ấy cảm nhận được mái ấm gia đình và biết rằng chúng tôi đang xum họp bằng trái tim và tinh thần."
Judie Jones nói mừng lễ Đấng Cứu Chuộc Giáng Sinh co ý nghĩa sâu xa hơn là các quà tặng và những mua sắm và quảng cáo thương mại đã rầm rộ trong mùa này đối với biết bao nhiêu người.
"Đó là việc trông cậy nơi Chúa hàng ngày để xin cho người thân yêu được trở về nhà bình yên. Đó là sự mong đợi Chúa Giêsu giáng trần và tự hỏi có những điều gì mới lạ sẽ được cảm nghiệm trong năm tới nhờ ân sủng thiêng liêng của Người."
Qua bao nhiêu năm, ông bà Joneses vẫn cố gắng truyền cho bẩy đứa con và 22 đứa cháu tinh thần hy sinh và phục vụ là bảo trợ một gia đình trong mùa Giáng Sinh để mua qùa tặng cho họ hay trợ giúp tài chánh nếu họ cần thiết.
Dick nói: "Chúng tôi cố gắng không coi bất cứ gì là tự nhiên mà có. Chúng tôi thật là có phúc."
Ông nhớ lại những ơn lành khi tầu ông ghé hải cảng Phi Luật Tân và ông trực trong phòng ăn của chiến hạm.
Ông nói: "Chúng tôi được ăn sườn bò nướng một buổi chiều kia, và sau khi các thủy thủ đã vét sạch các điã nhôm, tôi dắt họ ra ngoài thùng rác trên bến tầu. Những người dân điạ phương may mắn được làm việc trong căn cứ Hải Quân đã kéo tới và bắt đầu lục lọi trong đống rác để tìm kiếm những miếng sườn còn sót để mang về cho gia đình, Tôi không bao giờ quên hình ảnh đó."
Những điều như vậy, ông Jones nói, giúp cho chúng tôi biết khiêm nhường, cầu nguyện và biết ơn, nhất là trong những ngày nghỉ lễ.
Bà Julie nói: "Có những năm tôi không dựng cây Noel, nhưng tôi luôn luôn trưng bầy cái cây Giáng Sinh nhỏ bé, và máng cỏ mà tôi đã tặng cho anh ấy ngày nào."