Chúa Trong Lòng Ta

Cả tháng nay tôi có cảm tưởng như người bị bệnh. Không biết có phải Chúa ban cho tôi một bài học mới chăng?. Một bài học mà có thể được gọi là bài học thử thách ở cấp độ cao hơn?. Để qua đó mà nhận biết thế nào là chia sẻ và cảm thông cho người đang có bệnh?. Chẳng phải cái bệnh xoàng xoàng như ông xã nhà tôi đâu. Đã rất lâu tôi rất cảm phục những nữ tu, thường xuyên chăm sóc bệnh tật cho những con người nghèo khổ, mà xã hội ruồng bỏ, hay không đếm xỉa tới họ. Để cho ai chết thì chết, ai thất tha thất thểu thì mặc kệ, bữa no bữa đói, khùng khùng vất vưởng ngoài chợ đời. Các sơ và các nữ tu, đã tìm thấy họ mà đem lòng thương, mời họ về nhà tình thương để chăm sóc và lo lắng cho họ, ngày cũng như đêm.

Cảm nhận được như thế mà sao gia đình tôi, tôi không thể có được tấm lòng bác ái và độ lương như các sơ hay các nữ tu?. Tôi dằn vặt ông nhà tôi, để được điều gì hay được lợi điều chi?. Hiện giờ chẳng lẽ trong tôi đã dần thiếu bóng Thiên Chúa?. Trái tim tôi như đã ra chai lì?. Mà tôi rất thường tự hào được Người ban cho những Hồng Ân từ trên. Sao giờ tôi không còn cảm nhận được những Hồng Ân (energy) Chúa ban cho như trước nữa?. Mà có cảm tưởng như là Người đã rời xa tôi, để cho tự tôi phải chống đỡ. Mà nghĩ là chống đỡ thì có phải quá đáng hay không?. Hiện nay tôi chỉ còn trông nom có một người bệnh, mà đó là chồng của tôi, người chồng đã yêu thương tôi suốt mấy chục năm qua. Ông nhà tôi đã làm gì thái quá, để cho tôi phải hất hủi ổng chứ?. Để cho tôi muốn xa lánh ổng?. Để cho tôi có những suy nghĩ thật tiêu cực và thật thiếu lạc quan, chứ chưa đến nỗi phải dùng chữ bi quan.

Phải nói thật sự đau đớn con mắt của ông nhà tôi đã làm cho tôi phải rạc cả người, may mà so với các sơ và các nữ tu, tôi không bằng một góc của họ. Có thể trong tôi nghĩ rằng ông nhà tôi đã quá mức nhõng nhẽo, như nhà giầu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột. Tôi không cảm được cái đau nhức của chồng tôi. Làm sao tôi có thể cảm được?. Vì có sai lắm không khi tôi đem ông ra so sánh với những con người thật đau khổ, như những con người sắp chết ngoài kia mà mẹ Têrêsa đã không ngần ngại mà đem họ về để chăm sóc?. Và so thế nào được cơ chứ khi tôi chẳng phải là mẹ Têrêsa thật dũng cảm kia, và tràn đầy tình yêu thương của Chúa luôn rực lửa trong trái tim yêu của mẹ. Chắc hay là thà mình được chăm sóc cho những con người ngoài đường để chúng ta có thể đem hết tình yêu thương để bù đắp cho đầy những gì họ cả đời bị túng thiếu, bị khinh chê, bị ruồng bỏ?. Còn người trong gia đình của chúng ta thì không thể nào so sánh bằng, để có thể đáng được chúng ta chăm sóc kỹ càng như mẹ Têrêsa từng chăm sóc cho bệnh nhân của mẹ?.

Chúng ta có nên suy nghĩ lại mà xem chúng ta có thực tế lắm không?. Ngay trong gia đình mà chúng ta từng sống với nhau chung một mái nhà, ngủ cùng giường, ăn cùng bàn, lại rất sạch sẽ, mà chúng ta còn không có trái tim yêu thương; thì thử hỏi ai (hình ảnh của Chúa) chúng ta có thể chăm sóc trong tình yêu thương chân thật cho được chứ!?. Có phải chúng ta là những con người sống đạo đức giả hay không?. Đạo đức giả ngay chính mình, thì ai sẽ thực sự để cho chúng ta chăm sóc?. Sao chúng ta có thể nhìn thấy ai dơ bẩn ngoài kia, bệnh hoạn, những bệnh rất lây, mà mời họ về nhà để chúng ta chăm sóc cho ư!?. Thật quả cảm và thật đáng ca ngợi thay những sơ và nữ tu đã có thể thấy được họ là hình ảnh của Chúa Giêsu, mà hết lòng cho họ tình thương mà họ một đời chẳng bao giờ biết cảm nhận tình thương là gì.

Tinh thần của tôi yếu đuối quá!. Tôi còn không thể chìu ông nhà tôi được thêm chút nào nữa!. Tôi đã như đẩy xa ổng ra, khi ổng rất cần đến tôi trong lúc này. Có phải những lúc này tôi mới cần phải trở thành một y tá đúng nghĩa hay không?. Có phải lúc này tôi mới cần phải chứng minh với ông nhà tôi là mình thực sự là một y tá có trái tim giống Chúa. Là hiền từ, nhẹ nhàng, chăm sóc cho bệnh nhân với những lời ăn tiếng nói để họ được cảm thấy an ủi và làm cho họ cảm thấy phấn khởi để bệnh mau lành. Tôi đã không làm được như thế với chồng tôi. Vì con người giả dối ngoài đời đã làm cho tôi trở thành chai nguội. Những năm trước đây khi tôi chưa nhìn thấy những con người giả hình, giả bệnh, để lợi dụng tiền của chính phủ, nên tôi vẫn sống rất đầy tình người. Tôi đã dốc hết nghị lực và thời giờ của tôi, để chăm sóc cho tất cả người già, cần được chăm sóc.

Nhưng những năm sau này, tôi đã có dịp nhìn ra tất cả mọi sự thật, diễn tuồng trước mặt tôi, đã làm cho tôi thất vọng vô cùng. Từ đó họ đã làm cho tôi mất đi thật nhiều tình cảm và sự kính trọng mà tôi đáng lý ra (nếu họ có bệnh thật) không cần mất nhiều thời giờ với họ như thế!. Nói đúng ra những con người này họ đã lợi dụng mọi người quá đáng. Bắt chúng tôi phục vụ cho họ như chúng tôi là người đầy tớ của họ vậy!. Thật đáng tiếc thay những con người này họ đã làm cho tất cả bác sĩ, y tá, hay những người làm công việc bác ái, trở thành những con người được gọi là lương y (thật sự) thành kế mẫu. Bây giờ tôi mới hiểu ra vì sao có rất nhiều bác sĩ không giống như một bác sĩ để bắt tôi phải nể trọng họ. Nhưng vì hầu hết bệnh nhân xem bác sĩ như là cái máy robot để phục vụ theo sự đòi hỏi của bệnh nhân. Học lực của họ bị bệnh nhân coi thường quá!. Hà huống chi là y tá quèn như chúng tôi.

Thất vọng quá tôi đâm ra bất mãn với những con người chỉ biết sống lợi dụng mà không cần biết sự lợi dụng của mình, làm tiêu tan hết cả những gì gọi là niềm hy vọng, liêm chính, công bằng, và bác ái. Họ trơ trẽn quá!. Và họ trở thành là những phạm nhân, gian lận tiền chính phủ, để hưởng mọi quyền lợi, mà chính ra họ chẳng đáng được nhận ngay cả một ngày. Họ làm tai tiếng quá!. Họ là những con sâu làm rầu nồi canh của cả một dân tộc, đang cố gắng sống đàng hoàng, và đang đóng thuế để cho họ hưởng. Sự gian dối của họ đáng ghét lắm!. Họ là những con người thật ích kỷ chẳng cần biết tương lai con cái, cháu chắt của họ, ra sao??. Họ không biết rằng đời cha ăn mặn thì đời con chúng khát nước hay sao?.

Nghĩ suy tôi thấy tội nghiệp cho ông nhà tôi, vì những bất mãn tôi gặp ngoài đời, mà đã đối xử với ông không đẹp tí nào. Tôi đã gán ghép cho ông những gì tôi đã suy nghĩ về ông. Tôi đã sống rất hạn hẹp và không làm gương cho ông thấy rằng tôi đã được Chúa yêu thương và đã được Chúa biến đổi. Quan trọng và thiết yếu lắm thay nếu chúng ta là con cái Chúa mà để tấm gương (tấm kiếng soi) của chúng ta ra mờ mịt và trầy trụa, thì ai có thể dùng được tấm gương soi ấy????. Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng (mea cupa, mea cupa).