XÂY NHÀ TRÊN ĐÁ

Người ta nói: “Con đường xa nhất là con đường từ trán tới lòng bàn tay”. Nghĩa là con đường từ lý thuyết tới thực hành là con đường xa vời vợi. Vì không phải cứ lý thuyết là thực hành được ngay. Đây là điều mà Chúa Giêsu đã từng nói với dân Do Thái rằng: “Những luật sĩ và Pharisiêu họ ngồi trên tòa Môisê, giảng luật của Môisê thì các ngươi nghe nhưng đừng noi theo hành vi của họ vì họ nói mà không làm. Họ bó những gánh nặng mà chất lên vai người ta, nhưng chính họ không hề lúc lắc ngón tay lay thử”(Mt 23, 1-4).
Rõ ràng rằng sự so sánh giữa những lãnh đạo Do Thái với Chúa Giêsu, chúng ta thấy khác hẳn nhau. Chúa Giêsu dạy và làm. Còn những người dạy luật của Môisê nhưng không hề lúc lắc ngón tay lay thử. Xét về phương diện bên ngoài thì giống như hai tòa nhà, mà Chúa Giêsu đã đưa ra hình ảnh, giống nhau từ mặt đất trở lên không có gì khác biệt. Cái khác biệt là ở nền móng và nền móng này bình thường cũng không có gì khác nhau, khi mưa sa nước lũ tràn vào, lúc đó người ta mới thấy hai hậu quả khác nhau. Nhà xây trên cát thì đổ sập, còn nhà xây trên móng đá thì an toàn. Chính vì thế mà người ta nói “Lửa thử vàng, gian nan thử đức”. Có phải trải qua những sóng gió ba đào của cuộc đời, có phải qua những thử thách thì mới biết được người ta có thực sự là có đức hay không. Chúa Giêsu dạy chúng ta những điều chân lý và thực hành làm gương cho chúng ta. Ngài, tiên liệu, và mạc khải cho chúng ta những điều để cho chúng ta được sống. Nói tóm lại, Chúa Giêsu tuyên bố “Ta là đường, là sự thật và là sự sống”(Ga 14,6). Là con đường của sự thực tế, là đường hướng để chúng ta bước tới, là sự thật, là chân lý để giải thoát chúng ta khỏi những lầm đường lạc lối và là sự sống cho chúng ta được hạnh phúc. Chính vì vậy, những người chỉ có lý thuyết “không phải những người nào chỉ có 'Lạy Chúa, lạy Chúa' là được vào Nước Trời”(Mt 7, 21). Người Tôi Tớ Chúa - Đức Cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận nói;

-Có thứ Công giáo vụ lợi,
-Có thứ Công Giáo lý lịch,
- Có thứ Công giáo xu thời,
- Có thứ Công giáo danh dự.

Chúa chỉ chấp nhận hạng Công giáo trăm phần trăm, Công giáo vô điều kiện: “Họ đã bỏ mọi sự mà theo Ngài” (Lc 5,11)”. (ĐHV 261)
Công giáo lý lịch là chỉ có tên mà không có đời sống đức tin; Công giáo xu thời đó là lúc mà gặp khó khăn thì bỏ, còn lúc thấy vui thì đi; Công giáo danh dự là những người chỉ biết đến địa vị còn không phải là người sống thực hành đức tin để đạt tới ơn cứu độ. Thậm chí danh xưng là người Công giáo nhưng đời sống của họ lại không giống Chúa. Như Mahatma Gandi nói: “Tôi mến Chúa Kitô nhưng mà tôi ghét người Kitô hữu vì họ không giống Chúa Kitô. Vì nếu họ nên giống Chúa Kitô thì người dân Ấn Độ chúng tôi đã trở lại đạo từ lâu rồi”. Vậy là người Kitô hữu của chúng ta là những người mà nếu không sống Kitô hữu 100% chỉ có là Kitô hữu lý lịch, xu thời và danh dự như Đức Cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận đã nói thì, chúng ta đâu có được vào Nước Trời.

Không phải những người nói “Lạy Chúa, lạy Chúa là được vào Nước Trời” nhưng là những người “thực hành theo ý của Cha Ta”. Với điều này, Chúa Giêsu nhắc chúng ta phải thực hành trong đời sống. Bởi vì mang danh là người Kitô hữu, nếu chúng ta không thực sự sống xứng đáng thì Kitô hữu danh dự ấy không cứu nổi mình, đã vậy, chúng ta còn khép Chúa Kitô lại. Như Công đồng Vaticano II nói: “Lắm lúc người Kitô hữu phải chịu trách nhiệm về sự phát sinh vô thần. Vì thay vì làm chứng về đời sống làm chứng nhân cho Chúa Kitô thì họ lại khép lại”. Như vậy, chúng ta được mang danh là người Kitô hữu thì phải sống 100% giống Chúa Kitô. Nói như vậy thì đòi hỏi quá cao. Nhưng mức của chúng ta được ở mức nào thì hãy thực hành như Đức Giêsu đã đòi hỏi. “Hãy yêu Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, hết trí khôn và yêu anh em như chính mình” (Lc 10,27). Đó là những việc thực hành trong đời sống hàng ngày. Đức tin dạy chúng ta yêu thương mọi người và dành tâm lực vì Nước Chúa. Còn khi nào người ta chỉ sống trong khái niệm về lý thuyết, chỉ thuộc lòng định nghĩa về Nước Trời thì chưa đủ. Để vào được Nước Trời, người ta phải theo sát dấu chân của Đức Kitô và nhờ Đức Giêsu Kitô, chúng ta mới đạt tới hạnh phúc Nước Trời. Cho nên, nếu người ta chỉ danh xưng mình là Kitô hữu nhưng người ta lại sống lý thuyết mà không thực hành thì hình ảnh mà Chúa đưa ra “Ngôi nhà xây trên cát” thật là thực tế, đơn sơ mà thật sâu sắc. Bởi vì nhà xây là nhà không có nền móng, nó sẽ sụp đổ khi bão táp phong ba ập tới. Thế nên nền tảng đức tin vững chắc chính là những gì mà chúng ta phải cầu xin hàng ngày. “Lạy Thày xin ban thêm đức tin cho chúng con”(Lc 17,5). Là bởi vì, con nói con tin, nhưng con đã không thực sự thấy Chúa hiện diện. Con nói con sẵn sàng, nhưng khi Chúa đòi hỏi con đâu đáp ứng. Giống như câu chuyện sau:

Một người kia ngã từ trên triền núi xuống, may thay anh ta vớ được cành cây chìa ra ngoài. Nhưng anh ta biết rằng không thể bám như thế suốt đêm được, cho nên anh ngửa mặt lên trời cầu nguyện “Chúa ơi, xin cứu con với!”. Tiếng từ trời vọng xuống: “Ta cứu con, nhưng con có tin là Ta cứu được con không?” Anh khẩn khoản: “Thưa Chúa, con tin chứ. Con tin con mới kêu cầu Chúa”. Tiếng từ trời lại vọng xuống: “Vậy nếu con tin Ta cứu được con thì hãy buông tay ra”. Anh ta buông tay phải, anh lại nắm cành cây bằng tay trái. Anh ta buông tay trái, anh ta lại nắm lấy cành cây bằng tay phải. Anh ta nghĩ rằng bỏ ra thì chết. Cho nên cuối cùng anh ta cứ nắm giữ khư khư cành cây đó. Tin, nhưng khi Thiên Chúa bảo bỏ tay ra thì anh ta không dám bỏ. Sáng hôm sau người ta thấy một người chết vì lạnh cứng, tay nắm chặt cành cây, chân chỉ cánh mặt đất nửa mét.
Đêm tối anh ta không nhìn thấy gì, giá anh ta nghe lời Chúa thì anh ta sống. Nhưng anh ta tin cành cây, anh ta chết. Đức tin của anh ta yếu kém.

Thực hành là một chuyện, lý thuyết là chuyện khác. Nếu người ta không nắm được lý thuyết, nhưng người ta biết lắng nghe và thực hành thì còn tốt hơn là người giỏi lý thuyết mà chẳng thực hành. Người Việt Nam nói: “Nói một trăm thước không bằng bước một gang”. Vì bước một gang còn có thực tế, còn nói một trăm thước thì mới chỉ là trên đầu lưỡi. Đời sống đức tin của chúng ta thực sự là một cuộc thách đố. Chỉ có khái niệm thì không làm được gì. Một cuộc ra đi như Abraham là đức tin thực hành. Một cuộc đánh đổi như Phaolô: “Tôi coi tất cả mọi sự là thiệt thòi, so với mối lợi tuyệt vời, là được biết Đức Kitô Giêsu, Chúa của tôi. Vì Người, tôi đành mất hết, và tôi coi tất cả như rác, để được Đức Kitô và được kết hợp với Người”(Pl 3,8-9); Một cuộc lột xác như Phêrô bỏ chài bỏ lưới, bỏ cha mình ở đó để đi theo Đức Kitô biến từ lưới cá lên lưới người và từ Phêrô là đá trở nên nền tảng vững chắc đến nỗi cửa hỏa ngục mở ra cũng không thể làm gì được Hội Thánh của Thầy trên đá này. Đó là những bước đi thực hành của Giáo Hội, của các thánh.

Lạy Chúa Giê su Kitô,
Chúng con vẫn đọc Kinh Tin Kính hàng tuần.
Chúng con vẫn mang danh Kitô hữu suốt đời.
Nhưng chúng con có thực hành
theo lời tuyên xưng của Kinh Tin Kính hay không?
có thực hành xứng đáng làm người Ki tô hữu hay không?
Điều đó còn đòi hỏi chúng con
cần thực hành trong đời sống.
Chừng nào, chúng con còn sợ hãi vác Thánh Giá hàng ngày theo Chúa.
Chừng nào, chúng con chưa dám hiến mạng sống mình vì Thầy,
chưa dám hiến mạng sống mình vì Phúc Âm
thì chúng con chưa thể được vào Nước Trời.
Chừng nào, chúng con chưa bán hết tất cả những gì mình có
để đổi lấy đức bác ái yêu thương người anh em.
Chừng đó,chân chúng con còn bám mặt đất
và miệng lưỡi chúng con còn ăn mầu đất.
Xin cho chúng con biết ngước nhìn lên trời cao
và sống đức tin thực hành mỗi ngày. Amen.