ĐÀ NẴNG - Hòa Vân thuộc phường Hòa Hiệp Bắc, quận Liên Chiểu, Tp Đà Nẵng. Từ trên lưng đèo Hải Vân phía Đà Nẵng, nhìn xuống bờ biển sát chân núi về hướng đông, lô nhô lác đác những ngôi nhà với những mảnh vườn nho nhỏ, nằm lọt giữa một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ thơ mộng, lưng dựa vào một nhánh của dãy Trường Sơn đâm ra biển, chân ngâm vào biển, sóng rì rào ngày đêm, đó là làng phong Hòa Vân.
Xem hình ảnh
Đường bộ đến với Hòa Vân rất khó khăn hiểm trở, lại còn phải oằn mình gánh nhiều cơn bão dữ, đã làm cho Hòa Vân “ thay da đổi thịt “ chậm, so với tốc độ phát triển thật nhanh của thành phố Đà Nẵng.
Đoàn chúng tôi đi bằng đường thủy để đến với Hòa Vân, có tất cả 13 người kể cả ‘thuyền trưởng’ và cũng nhằm ngày 13 tháng 8 âm lịch ( 20/9/2010 ). Chúng tôi: gồm 2 người khuyết tật, 7 tình nguyện viên, 1 bác sĩ, hai nữ tu dòng MTG/Huế và Cha Phêrô Lê Hưng, quản xứ Nhượng Nghĩa.
Xuất phát từ bờ sông Hàn trước nhà thờ xứ Nhượng Nghĩa, chiếc đò máy chạy băng băng chui qua cầu dây võng Thuận Phước, lướt trên mặt biển thật êm và trong xanh. Hành trình 1 giờ 15 phút. ACE chuyện trò, thư giãn trong gió biển mát rượi, cùng chiêm ngưỡng phố biển Đà Nẵng thật đẹp trong nắng sớm, chạy dọc dài theo dãy Trường Sơn, bên núi, bên biển. Đẹp như một bức tranh thủy mạc lung linh sống động!
Đò cập bến Hòa Vân, anh chị em nhảy tòm xuống biển rồi lội vào bờ, riêng anh Thạch, trưởng nhóm Tông Đồ Khuyết Tật ( TĐKT ) được chú Liêm, Tình nguyện viên cõng xuống. Rồi thì người vác, người ôm khệ nệ: nào sữa, nào bánh Trung Thu, có cả: bông, băng, cồn...cũng đở là ACE có sáng kiến mang theo 3 chiếc xe lăn để ‘thồ’ hàng nên cũng nhẹ tênh! Nhưng có lẻ lòng ‘nặng’ tình thương nên mặc ai ngăn cản: “mùa ni giông tố bất thường…” Đúng là chúng tôi có sợ. Nhưng ‘sợ thì sợ mà thương thì thương’ nên chúng tôi quyết tâm ‘vượt biển’ vì tin có Chúa đồng hành.
Làng phong Hòa Vân vẫn còn nhiều gia đình khó khăn, ta có thể gặp nhiều khuôn mặt hốc hác, đôi tay gầy guộc và dáng đi nặng nề, tuy nhiên bây giờ đã bớt vẻ ãm đạm xưa, một phần đã được “thay da đổi thịt” nhờ sự quan tâm giúp đỡ của các đoàn thể, cá nhân hảo tâm trong cũng như ngoài nước. Nhiều ngôi nhà được xây mới, một trạm y tế, một ngôi trường Tiểu học nhỏ,( các cấp học lớn hơn các em phải đi rất xa trên 20Km, phải vào vào Hòa Khánh hoặc ra Lăng Cô) …Nơi đây đang vang lên tiếng ê a của các trẻ thơ hồn nhiên, trong sáng. Hòa Vân chính là quê hương, là nơi các em được sinh ra và lớn lên; Mặc dầu cha mẹ các em đang phải chịu di chứng của bệnh phong, và tương lai không dễ xóa tan những mặc cảm, tự ti…Nhưng, hãy vui lên đi em! Hãy ca vang lên! Những bài ca của tuổi thơ ngọc ngà, vô tư ‘chắp cánh thiên thần’ cho em bay cao, bay xa, thỏa niềm ước mơ, em nhé!
Sau khi gặp gỡ và chia sẻ một chút quà nhỏ gói trọn tâm tình của chúng tôi với trên 60 bệnh nhân phong và các cháu thiếu nhi tại Hòa Vân, đoàn chúng tôi ra về trong sự quyến luyến của bà con ở đây. Đáp lại tấm chân tình, nhóm đã tặng 1 chiếc xe lăn cho một anh bị bệnh phong đi lại khó khăn. Chiếc xe ở lại phục vụ thay cho người, và cùng song hành đi trọn kiếp nhân sinh...
Khoảng 11 giờ 30’, chúng tôi từ giả thôn Hòa Vân. Nhưng bác lái đò vui tính đã chìu lòng khách, cho du lịch đường biển thêm 1 vòng quanh bán đảo Sơn Trà – Đà Nẵng, khu du lịch sinh thái tuyệt đẹp, như lời một bài hát “ núi trong lòng thành phố, phố trong lòng biển khơi “ và ghé lại tắm biển ở cạnh bãi tắmTiên Sa. Đúng là non nước hữu tình, 'nhóm mình một cõi' vẫy vùng thỏa thuê ! Thôi thì không bút mực nào tả hết những tràng cười thoải mái của mấy anh chị tình nguyện viên. Anh Thạch 'thương binh 1 giò' cũng được trang bị áo phao, nhảy tỏm xuống biển sau hơn 35 năm chỉ tắm trên cạn.
Một khúc gỗ lớn có hình thù như ‘chú vịt giời’ không biết từ đâu cũng trôi đến góp vui cho ACE; người ôm, người kéo, người cưỡi…tạo dáng để béTrinh và dì Mai ghi hình. Anh Thạch phát biểu: “Mấy khi mới có được niềm vui như hôm nay hí !” Còn cha Hưng nhà mình thì tựa vào mạn thuyền ‘đánh’ một giấc ngon lành, mặc cho anh em cười vang hơn “sóng to gió lớn”. Hình như cha đang học theo gương Thầy Giê-su ! Không biết trong mơ cha có ‘mít ướt’ không ? chứ khi phát quà trung thu cho các cháu ở Hòa Vân, cha thương lắm ! mắt đỏ hoe…
Khoảng 14giờ30, sau khi ai về nhà nấy bình yên, trời nổi cơn giông phong ba sấm sét ầm ầm...Tạ ơn Chúa đã cho chúng con đi và về bình an. “Ai tin số 13 sui ! Tôi xin đính chính: ‘Nhờ ơn Chúa, số 13 hôm nay hên thiệt: vừa đem lại niềm vui và ủi an những người có hoàn cảnh đặc biệt, vừa có dịp cho anh chị em thiện nguyện thư giản và gần gũi thân tình với nhau hơn.”
Tạ ơn Chúa, cám ơn quý ân nhân đã tạo cho nhóm trở nên cánh tay nối dài để chía sẻ và đồng thời được đón nhận tình thương của những anh chị em có hoàn cảnh khó khăn.
Nếu muốn, hãy liên lạc với chúng tôi: Nữ Tu: Matta Võ Thị Mai, email: maihue01@gmail.com.
Xem hình ảnh
Đường bộ đến với Hòa Vân rất khó khăn hiểm trở, lại còn phải oằn mình gánh nhiều cơn bão dữ, đã làm cho Hòa Vân “ thay da đổi thịt “ chậm, so với tốc độ phát triển thật nhanh của thành phố Đà Nẵng.
Đoàn chúng tôi đi bằng đường thủy để đến với Hòa Vân, có tất cả 13 người kể cả ‘thuyền trưởng’ và cũng nhằm ngày 13 tháng 8 âm lịch ( 20/9/2010 ). Chúng tôi: gồm 2 người khuyết tật, 7 tình nguyện viên, 1 bác sĩ, hai nữ tu dòng MTG/Huế và Cha Phêrô Lê Hưng, quản xứ Nhượng Nghĩa.
Xuất phát từ bờ sông Hàn trước nhà thờ xứ Nhượng Nghĩa, chiếc đò máy chạy băng băng chui qua cầu dây võng Thuận Phước, lướt trên mặt biển thật êm và trong xanh. Hành trình 1 giờ 15 phút. ACE chuyện trò, thư giãn trong gió biển mát rượi, cùng chiêm ngưỡng phố biển Đà Nẵng thật đẹp trong nắng sớm, chạy dọc dài theo dãy Trường Sơn, bên núi, bên biển. Đẹp như một bức tranh thủy mạc lung linh sống động!
Đò cập bến Hòa Vân, anh chị em nhảy tòm xuống biển rồi lội vào bờ, riêng anh Thạch, trưởng nhóm Tông Đồ Khuyết Tật ( TĐKT ) được chú Liêm, Tình nguyện viên cõng xuống. Rồi thì người vác, người ôm khệ nệ: nào sữa, nào bánh Trung Thu, có cả: bông, băng, cồn...cũng đở là ACE có sáng kiến mang theo 3 chiếc xe lăn để ‘thồ’ hàng nên cũng nhẹ tênh! Nhưng có lẻ lòng ‘nặng’ tình thương nên mặc ai ngăn cản: “mùa ni giông tố bất thường…” Đúng là chúng tôi có sợ. Nhưng ‘sợ thì sợ mà thương thì thương’ nên chúng tôi quyết tâm ‘vượt biển’ vì tin có Chúa đồng hành.
Làng phong Hòa Vân vẫn còn nhiều gia đình khó khăn, ta có thể gặp nhiều khuôn mặt hốc hác, đôi tay gầy guộc và dáng đi nặng nề, tuy nhiên bây giờ đã bớt vẻ ãm đạm xưa, một phần đã được “thay da đổi thịt” nhờ sự quan tâm giúp đỡ của các đoàn thể, cá nhân hảo tâm trong cũng như ngoài nước. Nhiều ngôi nhà được xây mới, một trạm y tế, một ngôi trường Tiểu học nhỏ,( các cấp học lớn hơn các em phải đi rất xa trên 20Km, phải vào vào Hòa Khánh hoặc ra Lăng Cô) …Nơi đây đang vang lên tiếng ê a của các trẻ thơ hồn nhiên, trong sáng. Hòa Vân chính là quê hương, là nơi các em được sinh ra và lớn lên; Mặc dầu cha mẹ các em đang phải chịu di chứng của bệnh phong, và tương lai không dễ xóa tan những mặc cảm, tự ti…Nhưng, hãy vui lên đi em! Hãy ca vang lên! Những bài ca của tuổi thơ ngọc ngà, vô tư ‘chắp cánh thiên thần’ cho em bay cao, bay xa, thỏa niềm ước mơ, em nhé!
Sau khi gặp gỡ và chia sẻ một chút quà nhỏ gói trọn tâm tình của chúng tôi với trên 60 bệnh nhân phong và các cháu thiếu nhi tại Hòa Vân, đoàn chúng tôi ra về trong sự quyến luyến của bà con ở đây. Đáp lại tấm chân tình, nhóm đã tặng 1 chiếc xe lăn cho một anh bị bệnh phong đi lại khó khăn. Chiếc xe ở lại phục vụ thay cho người, và cùng song hành đi trọn kiếp nhân sinh...
Khoảng 11 giờ 30’, chúng tôi từ giả thôn Hòa Vân. Nhưng bác lái đò vui tính đã chìu lòng khách, cho du lịch đường biển thêm 1 vòng quanh bán đảo Sơn Trà – Đà Nẵng, khu du lịch sinh thái tuyệt đẹp, như lời một bài hát “ núi trong lòng thành phố, phố trong lòng biển khơi “ và ghé lại tắm biển ở cạnh bãi tắmTiên Sa. Đúng là non nước hữu tình, 'nhóm mình một cõi' vẫy vùng thỏa thuê ! Thôi thì không bút mực nào tả hết những tràng cười thoải mái của mấy anh chị tình nguyện viên. Anh Thạch 'thương binh 1 giò' cũng được trang bị áo phao, nhảy tỏm xuống biển sau hơn 35 năm chỉ tắm trên cạn.
Một khúc gỗ lớn có hình thù như ‘chú vịt giời’ không biết từ đâu cũng trôi đến góp vui cho ACE; người ôm, người kéo, người cưỡi…tạo dáng để béTrinh và dì Mai ghi hình. Anh Thạch phát biểu: “Mấy khi mới có được niềm vui như hôm nay hí !” Còn cha Hưng nhà mình thì tựa vào mạn thuyền ‘đánh’ một giấc ngon lành, mặc cho anh em cười vang hơn “sóng to gió lớn”. Hình như cha đang học theo gương Thầy Giê-su ! Không biết trong mơ cha có ‘mít ướt’ không ? chứ khi phát quà trung thu cho các cháu ở Hòa Vân, cha thương lắm ! mắt đỏ hoe…
Khoảng 14giờ30, sau khi ai về nhà nấy bình yên, trời nổi cơn giông phong ba sấm sét ầm ầm...Tạ ơn Chúa đã cho chúng con đi và về bình an. “Ai tin số 13 sui ! Tôi xin đính chính: ‘Nhờ ơn Chúa, số 13 hôm nay hên thiệt: vừa đem lại niềm vui và ủi an những người có hoàn cảnh đặc biệt, vừa có dịp cho anh chị em thiện nguyện thư giản và gần gũi thân tình với nhau hơn.”
Tạ ơn Chúa, cám ơn quý ân nhân đã tạo cho nhóm trở nên cánh tay nối dài để chía sẻ và đồng thời được đón nhận tình thương của những anh chị em có hoàn cảnh khó khăn.
Nếu muốn, hãy liên lạc với chúng tôi: Nữ Tu: Matta Võ Thị Mai, email: maihue01@gmail.com.