Chính quyền VN tiếp tục cấm đoán tôn giáo tham gia vào cuộc chiến chống AIDS.
Sài Sòn (AsiaNews) – Con số bệnh nhân HIV/AIDS tăng dần theo đường xoắn ốc ở Việt Nam đang làm xói mòn uy tín của chính quyền. Cho đến nay, đã có trên 300 ngàn người bị nhiễm bệnh trong cả nước và ước tính mỗi năm có 24 ngàn người chết vì căn bệnh này. Không thể giải quyết vấn đề, gần đây chính quyền đã tìm sự giúp đỡ từ các tổ chức viện trợ nước ngoài, tuy nhiên, lại cấm đoán sự tham gia của bất kỳ tổ chức tôn giáo nào.
Mặc dù những cơ hội đã đạt được trong sự tăng trưởng kinh tế liên tục, nhà cầm quyền Việt Nam đã thất bại trong việc phát triển các cơ sở giáo dục hoặc các bệnh viện cho tương xứng. Trong thực tế, việc đề phòng dịch bệnh, cũng như công nhận các cách thức và các tiêu chuẩn thích hợp để điều trị bệnh lại không có, nên những người nhiễm HIV/AIDS liên tục bị phân biệt đối xử. Theo một nghiên cứu năm 2008 về hoạt động xã hội trong nước, chính quyền đã đạt được tiến bộ rất ít trong những năm gần đây, chỉ phát triển có một vài dự án dịch vụ xã hội. Tuy nhiên, vẫn còn đó lệnh cấm các tổ chức tôn giáo góp phần chính thức vào các chương trình hỗ trợ chuyên nghiệp của họ, dù rằng đã có một số chương trình không chính thức được thực hiện bởi các giáo xứ và các tổ chức tôn giáo trong nước.
Phát biểu với Tin Tức Á Châu, Thảo, một Kitô hữu và một nhà hoạt động xã hội tại Sài Gòn cho hay những người nhiễm AIDS không được điều trị đầy đủ tại các bệnh viện và trường học, vì nền văn hóa quá thiên về vật chất nên họ bị gạt ra bên lề của xã hội. Cô cho hay: "Ở đất nước này, họ chỉ nói về căn bệnh, nhưng thực tế những người nhiễm HIV/AIDS không thể làm việc và không thể cho con đến trường". Cô nói thêm rằng thái độ này gây nguy hiểm cho cuộc sống của hơn 70.000 trẻ mồ côi bị nhiễm bệnh từ cha mẹ. Theo cô Thảo, hầu như chúng bị bỏ mặc cho số phận
Cô cho hay thêm: "Chính quyền độc quyền mọi dự án hỗ trợ. Chính quyền tiếp tục đòi hỏi tiền bạc, nhưng họ không thể hiện lòng thương dành cho các nạn nhân. Họ không cho phép bất kỳ tổ chức tôn giáo nào phát triển các chương trình để giúp đỡ, ngay cả khi các tổ chức này được biết đến vì tính nghiêm túc mà họ chữa trị cho các bệnh nhân".
Sài Sòn (AsiaNews) – Con số bệnh nhân HIV/AIDS tăng dần theo đường xoắn ốc ở Việt Nam đang làm xói mòn uy tín của chính quyền. Cho đến nay, đã có trên 300 ngàn người bị nhiễm bệnh trong cả nước và ước tính mỗi năm có 24 ngàn người chết vì căn bệnh này. Không thể giải quyết vấn đề, gần đây chính quyền đã tìm sự giúp đỡ từ các tổ chức viện trợ nước ngoài, tuy nhiên, lại cấm đoán sự tham gia của bất kỳ tổ chức tôn giáo nào.
Mặc dù những cơ hội đã đạt được trong sự tăng trưởng kinh tế liên tục, nhà cầm quyền Việt Nam đã thất bại trong việc phát triển các cơ sở giáo dục hoặc các bệnh viện cho tương xứng. Trong thực tế, việc đề phòng dịch bệnh, cũng như công nhận các cách thức và các tiêu chuẩn thích hợp để điều trị bệnh lại không có, nên những người nhiễm HIV/AIDS liên tục bị phân biệt đối xử. Theo một nghiên cứu năm 2008 về hoạt động xã hội trong nước, chính quyền đã đạt được tiến bộ rất ít trong những năm gần đây, chỉ phát triển có một vài dự án dịch vụ xã hội. Tuy nhiên, vẫn còn đó lệnh cấm các tổ chức tôn giáo góp phần chính thức vào các chương trình hỗ trợ chuyên nghiệp của họ, dù rằng đã có một số chương trình không chính thức được thực hiện bởi các giáo xứ và các tổ chức tôn giáo trong nước.
Phát biểu với Tin Tức Á Châu, Thảo, một Kitô hữu và một nhà hoạt động xã hội tại Sài Gòn cho hay những người nhiễm AIDS không được điều trị đầy đủ tại các bệnh viện và trường học, vì nền văn hóa quá thiên về vật chất nên họ bị gạt ra bên lề của xã hội. Cô cho hay: "Ở đất nước này, họ chỉ nói về căn bệnh, nhưng thực tế những người nhiễm HIV/AIDS không thể làm việc và không thể cho con đến trường". Cô nói thêm rằng thái độ này gây nguy hiểm cho cuộc sống của hơn 70.000 trẻ mồ côi bị nhiễm bệnh từ cha mẹ. Theo cô Thảo, hầu như chúng bị bỏ mặc cho số phận
Cô cho hay thêm: "Chính quyền độc quyền mọi dự án hỗ trợ. Chính quyền tiếp tục đòi hỏi tiền bạc, nhưng họ không thể hiện lòng thương dành cho các nạn nhân. Họ không cho phép bất kỳ tổ chức tôn giáo nào phát triển các chương trình để giúp đỡ, ngay cả khi các tổ chức này được biết đến vì tính nghiêm túc mà họ chữa trị cho các bệnh nhân".