Làm người, ai cũng có tham vọng tên tuổi được trổi trang. Nhu cầu được mọi người biết đến là một trong những ham muốn bậc nhất của con người. Người ta thích được trọng vọng, nguyên nhân tiềm ẩn vẫn chính là muốn khoe mình, muốn thể hiện bản thân để được ca tụng. Âu cũng là chuyện thường tình của nhân loại. Nhiều khi chỉ vì một chút danh vọng mà tổn thương xúc phạm đến người khác, bất chấp nhân nghĩa, có người cũng chả từ.
Đức Giêsu đến, khai mở đường sống mới, con đường từ khước bản thân, danh vọng, địa vị, những thứ thuộc về thế giới vật chất và quyền lực để đưa nhân loại vươn tới thực tại thần thiêng, những thực tại thuộc về ánh sáng và sự sống. Thế nhưng, điều quan trọng, nhân loại có biết nhận ra Ngài là chân lý, là đường sáng, là ơn cứu độ để mà tin tưởng bước theo hay không.
Để hiểu biết, yêu mến và bước theo một ai đó không dễ. Dần dần, nhân loại tự mình đánh mất niềm tin vào nhau khi nào không biết. Những danh tiếng hào nhoáng bên ngoài không còn đủ mạnh để tạo niềm tin. Hơn bao giờ hết, ngày nay người ta cần tên thật, cái tên được gắn với con người, cái tên nói lên bản chất chính họ, chứ không phải cái vỏ bên ngoài. Nhưng thử hỏi, giả như không có chiều sâu đời sống nội tâm, nếu như không biết khao khát kiếm tìm ơn cứu độ, lấy đâu ra được tên thật, tên gọi Con Thiên Chúa mà nhân loại đã để cho tội lỗi và sự chết tước đoạt.
Hôm nay, Đức Giêsu gạn hỏi đồ đệ về bản thân Ngài chắc hẳn chẳng phải hiếu kỳ muốn tìm hiểu người khác nghĩ về mình thế nào, xem mình là ai, nhưng hơn cả, Ngài muốn vén mở bức màn bí mật về chính Ngài cho họ, hầu tăng thêm niềm tin mà đón nhận ơn cứu độ. Quả thật, một khi không hiểu rõ về Đức Giêsu, làm sao ta dám sống cho Ngài. Chỉ những ai cảm nghiệm ở tận cõi lòng sự thật về Thiên Chúa, người ấy mới có thể từ khước chính mình, chết đi cho Ngài.
Sự thật về Đức Giêsu là gì, nếu không phải là cội nguồn cứu độ, sự thật ấy là gì nếu như không phải Ngài là Đấng phải đến cho để nhân loại được sống, là Đấng đã yêu thương đến cùng, đã dùng cả cuộc đời thí mạng chứng nhân cho tình yêu Thiên Chúa. Nếu quả thật, bạn biết Thiên Chúa, bạn tin và yêu Ngài, chắc chắn bạn cũng dám sống cho Ngài như vậy.
Con đường Đức Giêsu đã đến và đã sống cũng chính là con đường mà bất cứ ai muốn nên nghĩa thiết với Ngài đều phải bước qua. Không thể nói yêu Thiên Chúa nếu như bạn không bước trên con đường Ngài đã đi, đó chính là đường thập giá, đường tử nạn, đường chân lý và phục sinh vinh quang. Điều quan trọng không phải đường tử nạn dài hay ngắn, hạnh phúc hay đau khổ, nhưng chính là niềm tin cần phải có cho bất kỳ ai dám dấn bước trên đó. Do vậy, điều kiện duy nhất với những ai muốn bước lên con đường của Thiên Chúa là sự từ bỏ chính mình, sự từ khước chính mình và cũng chính là sự chiến thắng chính mình. Không đường nào khó hơn đường của cõi lòng. Vượt thắng bản thân là chiến thắng hào hùng nhất, vì chưng tội phúc cũng hệ tại ở bản thân mình. Giả như, nhân loại bất toàn mà tôi công chính thì tôi vẫn tồn tại chứ. Ví như, thế giới đui mù mà tôi vẫn bước đi trong ánh sáng, thử hỏi ai có thể huỷ diệt được tôi? Kẻ thù đầu tiên mà tôi phải huỷ diệt hơn cả là chính bản thân, chứ không phải kẻ ác bên cạnh hay người dữ xung quanh. Đức Giêsu đã phán: “Ai muốn theo tôi phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo” (Lc 9,23) là như vậy đó.
Thật ra, để giữ được cõi lòng trung trinh giữa một thế giới ngập tràn sự ác không phải đơn giản. Tìm kiếm một tâm hồn công chính, một đức tin tinh ròng và thực thụ không phải ngày một ngày hai, nhưng còn cả cuộc đời. Và giả như, nếu không có ơn thánh sủng trao ban từ Thiên Chúa, chả bao giờ bạn có thể đạt được. Cho nên, điều thiết thực nhất hệ tại ở việc tín thác tuyệt đối vào Thiên Chúa để mà dám sống cho Ngài.
Hơn tất cả, ngày nay thế giới cần những tên tuổi, những con người của Thiên Chúa và sống cho Thiên Chúa. Những con người không chỉ có danh, có tiếng mà còn có cả tấm lòng, cả trái tim và khối óc biết sống cho chân lý và tình thương. Hơn bao giờ hết, thế giới đói những con người mang tên “Giêsu”, sống như “Giêsu” và chết như “Giêsu”. Chỉ những ai biết lấy sự sống của Thiên Chúa làm sự sống của mình, người ấy mới có thể sống cho tha nhân và vì tha nhân được.
Và thực sự, ví như bạn đạt niềm tin thực thụ, tuyệt đối vào Thiên Chúa, thì làm gì còn có chuyện đắn đo hơn thiệt với Ngài. Chỉ nhân loại với nhau mới có chuyện thắng thiệt, còn với Thiên Chúa, chúng ta có gì cho mình, làm được gì cho mình để mà được hay mất, hơn hay thiệt. Chúng ta không có gì để được mà cũng chẳng có gì để mất, mọi sự ta có đều do Thiên Chúa, phát xuất từ Ngài và cũng thuộc về Ngài. Thế nên, tại sao ta lại không dám liều cho đi những gì không thuộc về mình để sống cho Đấng là của mình cơ chứ? Mạng sống mà ta đang có đều là của Chúa, thì tại sao ta lại cứ bo bo nắm giữ riêng mình, để mà tước đoạt sự sống của người khác bằng hành vi gian dối, bất công.
Lạy Chúa, con xin lỗi, thật ra từ bấy lâu nay con đâu hiểu rằng Ngài là mạng sống của con. Con cứ ngỡ con làm chủ sự sống đời mình, cho nên con ra sức nắm giữ vận mạng, để rồi hơn nửa cuộc đời con chỉ mải miết lụi cụi, loay hoay với mớ tham vọng bòng bong rồi nhùi. Giờ thì con đã hiểu, đâu là đường đưa con đến hạnh phúc thật, con đường chiến thắng bản thân. Chỉ khi nào con biết để Chúa làm chủ, chỉ khi nào con biết để cho Chúa lớn lên, khi ấy con mới biết sống cho Thiên Chúa. Con không có gì để mà mất đâu, nhưng ngược lại chính Ngài mới cho con tất cả. Thật ra, con không mất gì cả, trái lại con lại được nhưng không: tình yêu, sự sống và ơn cứu độ của Thiên Chúa. Chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng là đủ, là tất cả cho con rồi vì con được chính Thiên Chúa làm gia nghiệp. Xin giúp con thật kiên cường trong cảm nghiệm sâu thẳm ấy, để mà mạnh mẽ sống chứng nhân tình yêu Ngài giữa lòng thế giới. Xin giúp con biết từ khước mọi lời mời mọc quyến rũ của thế trần, lặng lẽ, an bình bước vào con đường duy nhất, đường đưa vào cõi lòng Thiên Chúa chứ không phải cõi lòng con.
Đức Giêsu đến, khai mở đường sống mới, con đường từ khước bản thân, danh vọng, địa vị, những thứ thuộc về thế giới vật chất và quyền lực để đưa nhân loại vươn tới thực tại thần thiêng, những thực tại thuộc về ánh sáng và sự sống. Thế nhưng, điều quan trọng, nhân loại có biết nhận ra Ngài là chân lý, là đường sáng, là ơn cứu độ để mà tin tưởng bước theo hay không.
Để hiểu biết, yêu mến và bước theo một ai đó không dễ. Dần dần, nhân loại tự mình đánh mất niềm tin vào nhau khi nào không biết. Những danh tiếng hào nhoáng bên ngoài không còn đủ mạnh để tạo niềm tin. Hơn bao giờ hết, ngày nay người ta cần tên thật, cái tên được gắn với con người, cái tên nói lên bản chất chính họ, chứ không phải cái vỏ bên ngoài. Nhưng thử hỏi, giả như không có chiều sâu đời sống nội tâm, nếu như không biết khao khát kiếm tìm ơn cứu độ, lấy đâu ra được tên thật, tên gọi Con Thiên Chúa mà nhân loại đã để cho tội lỗi và sự chết tước đoạt.
Hôm nay, Đức Giêsu gạn hỏi đồ đệ về bản thân Ngài chắc hẳn chẳng phải hiếu kỳ muốn tìm hiểu người khác nghĩ về mình thế nào, xem mình là ai, nhưng hơn cả, Ngài muốn vén mở bức màn bí mật về chính Ngài cho họ, hầu tăng thêm niềm tin mà đón nhận ơn cứu độ. Quả thật, một khi không hiểu rõ về Đức Giêsu, làm sao ta dám sống cho Ngài. Chỉ những ai cảm nghiệm ở tận cõi lòng sự thật về Thiên Chúa, người ấy mới có thể từ khước chính mình, chết đi cho Ngài.
Sự thật về Đức Giêsu là gì, nếu không phải là cội nguồn cứu độ, sự thật ấy là gì nếu như không phải Ngài là Đấng phải đến cho để nhân loại được sống, là Đấng đã yêu thương đến cùng, đã dùng cả cuộc đời thí mạng chứng nhân cho tình yêu Thiên Chúa. Nếu quả thật, bạn biết Thiên Chúa, bạn tin và yêu Ngài, chắc chắn bạn cũng dám sống cho Ngài như vậy.
Con đường Đức Giêsu đã đến và đã sống cũng chính là con đường mà bất cứ ai muốn nên nghĩa thiết với Ngài đều phải bước qua. Không thể nói yêu Thiên Chúa nếu như bạn không bước trên con đường Ngài đã đi, đó chính là đường thập giá, đường tử nạn, đường chân lý và phục sinh vinh quang. Điều quan trọng không phải đường tử nạn dài hay ngắn, hạnh phúc hay đau khổ, nhưng chính là niềm tin cần phải có cho bất kỳ ai dám dấn bước trên đó. Do vậy, điều kiện duy nhất với những ai muốn bước lên con đường của Thiên Chúa là sự từ bỏ chính mình, sự từ khước chính mình và cũng chính là sự chiến thắng chính mình. Không đường nào khó hơn đường của cõi lòng. Vượt thắng bản thân là chiến thắng hào hùng nhất, vì chưng tội phúc cũng hệ tại ở bản thân mình. Giả như, nhân loại bất toàn mà tôi công chính thì tôi vẫn tồn tại chứ. Ví như, thế giới đui mù mà tôi vẫn bước đi trong ánh sáng, thử hỏi ai có thể huỷ diệt được tôi? Kẻ thù đầu tiên mà tôi phải huỷ diệt hơn cả là chính bản thân, chứ không phải kẻ ác bên cạnh hay người dữ xung quanh. Đức Giêsu đã phán: “Ai muốn theo tôi phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo” (Lc 9,23) là như vậy đó.
Thật ra, để giữ được cõi lòng trung trinh giữa một thế giới ngập tràn sự ác không phải đơn giản. Tìm kiếm một tâm hồn công chính, một đức tin tinh ròng và thực thụ không phải ngày một ngày hai, nhưng còn cả cuộc đời. Và giả như, nếu không có ơn thánh sủng trao ban từ Thiên Chúa, chả bao giờ bạn có thể đạt được. Cho nên, điều thiết thực nhất hệ tại ở việc tín thác tuyệt đối vào Thiên Chúa để mà dám sống cho Ngài.
Hơn tất cả, ngày nay thế giới cần những tên tuổi, những con người của Thiên Chúa và sống cho Thiên Chúa. Những con người không chỉ có danh, có tiếng mà còn có cả tấm lòng, cả trái tim và khối óc biết sống cho chân lý và tình thương. Hơn bao giờ hết, thế giới đói những con người mang tên “Giêsu”, sống như “Giêsu” và chết như “Giêsu”. Chỉ những ai biết lấy sự sống của Thiên Chúa làm sự sống của mình, người ấy mới có thể sống cho tha nhân và vì tha nhân được.
Và thực sự, ví như bạn đạt niềm tin thực thụ, tuyệt đối vào Thiên Chúa, thì làm gì còn có chuyện đắn đo hơn thiệt với Ngài. Chỉ nhân loại với nhau mới có chuyện thắng thiệt, còn với Thiên Chúa, chúng ta có gì cho mình, làm được gì cho mình để mà được hay mất, hơn hay thiệt. Chúng ta không có gì để được mà cũng chẳng có gì để mất, mọi sự ta có đều do Thiên Chúa, phát xuất từ Ngài và cũng thuộc về Ngài. Thế nên, tại sao ta lại không dám liều cho đi những gì không thuộc về mình để sống cho Đấng là của mình cơ chứ? Mạng sống mà ta đang có đều là của Chúa, thì tại sao ta lại cứ bo bo nắm giữ riêng mình, để mà tước đoạt sự sống của người khác bằng hành vi gian dối, bất công.
Lạy Chúa, con xin lỗi, thật ra từ bấy lâu nay con đâu hiểu rằng Ngài là mạng sống của con. Con cứ ngỡ con làm chủ sự sống đời mình, cho nên con ra sức nắm giữ vận mạng, để rồi hơn nửa cuộc đời con chỉ mải miết lụi cụi, loay hoay với mớ tham vọng bòng bong rồi nhùi. Giờ thì con đã hiểu, đâu là đường đưa con đến hạnh phúc thật, con đường chiến thắng bản thân. Chỉ khi nào con biết để Chúa làm chủ, chỉ khi nào con biết để cho Chúa lớn lên, khi ấy con mới biết sống cho Thiên Chúa. Con không có gì để mà mất đâu, nhưng ngược lại chính Ngài mới cho con tất cả. Thật ra, con không mất gì cả, trái lại con lại được nhưng không: tình yêu, sự sống và ơn cứu độ của Thiên Chúa. Chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng là đủ, là tất cả cho con rồi vì con được chính Thiên Chúa làm gia nghiệp. Xin giúp con thật kiên cường trong cảm nghiệm sâu thẳm ấy, để mà mạnh mẽ sống chứng nhân tình yêu Ngài giữa lòng thế giới. Xin giúp con biết từ khước mọi lời mời mọc quyến rũ của thế trần, lặng lẽ, an bình bước vào con đường duy nhất, đường đưa vào cõi lòng Thiên Chúa chứ không phải cõi lòng con.