Bánh Sự Sống # 57

TÔI QUAN NIỆM ĐI ĐẠO LÀ XIN ƠN

“ TÔI CỨ THIẾU THỐN HOÀI”

* Tôi nhai và nuốt Lời Chúa: “Chúa là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì.” ( Tv 23, 1)

* Chuyện kể: Người Tín hữu hôm nay hay đọc kinh to và hát lớn: “Chúa chăn nuôi tôi, tôi còn là thiếu thốn chi?...”, thế nhưng rất hay than thở, kêu ca về hoàn cảnh của mình. Có một bà kia đi lễ, lần hạt hàng ngày; nhưng lại hay trách móc Chúa và Đức Mẹ khi những điều bà xin chưa được đáp ngay. Vì bà quan niệm đi đạo chỉ để xin ơn, chứ không lo thực hành Lời Chúa và những điều Giáo hội dạy.

Một hôm bà vào thăm cha xứ, ngài rất siêng năng đọc Lời Chúa, thấy bà, ngài vội quay lưng đi, đọc lớn tiếng: “Chúa chăn nuôi tôi, tôi cứ thiếu thốn hoài”. Bà liền nói: “Con vẫn hát là Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi cơ mà !. Cha xứ liền quay lưng lại nói với bà: Người ta cũng một cái miệng lúc hát thì Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi, nhưng khi đi lễ hay rước kiệu thì rất nặng về xin ơn, chứ không lo xin thực hành Lời Chúa và noi gương Đức Mẹ, nên sau đó trở về cuộc sống, đời sống tâm linh họ rât nghèo nàn!!.

* Một phút suy tư: Biết, hát, đọc Lời Chúa vẫn chưa đủ, cần phải thực hành Lời Chúa nữa ! Kinh Thánh sẽ mãi là bản văn chết khô, nếu bạn không đem áp dụng thực hành, bởi quyền năng của Chúa Thánh Linh tác động, thúc đẩy vào đời sống cá nhân của mình.

Nhiều người có quan niệm lợi nhuận, nghĩ đi đạo chỉ để xin ơn, trong các lễ lạy, rước sách,..., mà quên thờ lạy, cảm tạ, sám hối và nói chuyện, tâm sự với Chúa như một người bạn, để thực hành điều Chúa dạy. Đức tin cần phải biểu hiện bằng hành động chứ không bằng lý thuyết. Học, hiểu vá áp dụng Lời Chúa vào những thử thách thường nhật, đó là cách hiểu biết chính xác, và đúng mức nhất.

Nếu tôi là người có trách nhiệm huấn giáo tinh thần cho Tín hữu, tôi cần đầu tư hết lòng và tôi đa thì giờ cho việc nghiên cứu, học tập và chia sẻ cho họ cách sống đạo trưởng thành, đừng để họ “không biết gì, dễ bảo, dễ dạy.” Rồi họ giữ đạo một cách vụ lợi, ấu trĩ, phàn nàn, lẩm bẩm, kêu trách Chúa, thì thật là đáng tiếc biết bao!!!

Phó tế: GB. Maria Định Nguyễn * johndvn@yahoo.com