Có hay không Mùa Xuân ?

Chút cảm nhận về chuyến du xuân thăm các gia đình nghèo


Xuân về tết đến, chúng tôi lại có dịp được đi thăm viếng và chúc tết những người già yếu ở vùng xa, không chỉ thăm viếng và chúc tết mà còn là chia sẻ phần vốn làm người của họ mà chính họ đã hình thành nơi chúng tôi khi chúng tôi sinh ra trong ĐỨC TIN, được làm con cái Chúa. Chia lại cho họ chút nắng xuân, chút nồng ấm của cõi lòng vốn dường như bị đánh mất lâu nay.

Cảnh quê vẫn nghèo, vẫn sỏi đá cằn khô, vẫn những căn nhà mái tranh nền đất, vẫn còn những túp lều chỉ đủ sức chống chọi bởi chút giận hờn nhè nhẹ của gió mưa. Chỉ một thứ không chịu VẪN chính là sức dẻo dai của lòng trung tín, luôn chạy tới theo tuổi đời năm tháng.

Vâng ! Cũng một kiếp con người nhưng có người thật phúc lúc tuổi già, được con cháu chăm sóc, yêu thương, kính trọng. một gia đình đầm ấm vui vẻ.
Cũng một kiếp con người nhưng có người sống cuộc đời cô đơn chỉ vì con cái bỏ đi làm ăn, tha phương cầu thực, lo chưa xong cái thân thì nói gì đến cha mẹ già nơi quê nhà.
Cũng một kiếp con người nhưng có người vất vả khổ cực sáng làm tối ăn, gia tài vỏn vẹn là một cái chòi tranh nằm kề vách đá hay đứng trên nền đất bạc màu nào đủ để che mưa đậy nắng. Đúng như tâm tình của một lời ca:
Cũng một kiếp người có người đi tìm chân lý
Cũng một kiếp người có người hoang phí thời gian
Cũng một kiếp người có người nghèo khó gian nan
Cũng một kiếp người có người quyền thế cao sang
Cũng một kiếp người có người ngay chính bình an
Cũng một kiếp người có người hạnh phúc an vui
Cũng một kiếp người có người buồn chán than van
Cũng một kiếp người có người đời sống cô đơn…

(Nhạc sĩ Phạm Quang)

Con đường mòn đầy bụi, con đường lởm chởm đá lớn đá nhỏ, con đường ghồ ghề men theo núi đã đưa chúng tôi đến với những người già yếu. họ cảm động vì vẫn còn ai đó quan tâm đến, trao gởi một chút tình yêu đồng loại. Niềm vui nhỏ bé này đã làm cho họ phải thốt lên rằng: “Bởi đâu tôi được Mẹ Chúa đến viếng thăm tôi”

Trong số những người già yếu mà chúng tôi đến thăm, hình ảnh cụ ông 87 tuổi chăm sóc cho cụ bà 83 tuổi sống trong bóng tối đã 18 năm. Thật không dễ dàng với một lão già bước đi run rẩy, mặt mũi bèm hem, bám đầy bụi khói. Ông chỉ nhận biết tất cả mọi thứ với chút ánh sáng lờ mờ của một con mắt còn lại. Hằng ngày, hai ông bà dìu nhau đi kiếm ăn nhờ vào những vòng tay lúc mở lúc khép, lúc hững hờ của những người họ gặp, cho đến lúc không còn dìu nhau được nữa, chỉ còn mình ông với chút sức lực cạn dần trở nên điểm tựa cho việc kéo dài sự sống mà họ đã đi qua trên 170 năm khi tính tuổi của cả hai người. Nơi hai người sống là một cái kho của một hiệp hội từ thiện nào đó tặng cho. Có phải đây là điều bất hạnh nhất trong những nỗi bất hạnh không? cho dù họ bất hạnh, cho dù họ đau khổ, cho dù họ mù lòa nhưng trong họ tình thương yêu nhau vẫn sáng mãi, một nghị lực mạnh mẽ để họ luôn chấp nhận và vượt qua cuộc sống trên trần gian này. Có hay Mùa Xuân nơi đây ? Trong ý nghĩa của yêu thương, của tình người, của tình yêu gia đình, quả thật Mùa Xuân đang đầy ắp nơi đây.

Ước mong tất cả những ai có đôi mắt sáng biết nhìn thấy những cảnh đời đau thương, nghèo đói, túng thiếu để chia sẻ với họ và nhận lại nơi họ lòng can đảm phi thường, họ đã nói với nhau rằng: Có thập giá nào nhẹ tênh đâu ! và trong phó thác, họ cũng đã nói: Thiên Chúa không bao giờ trao cho con người Thập giá quá sức con người.

Xin cho con sống trọn kiếp người giữa cuộc đời nổi trôi và yếu đuối.
Xin cho con yêu thương mọi người biết quên mình phục vụ anh em….