Hằng ngày, nếu ngồi vệ đường nhìn bao người qua lại, ta sẽ rất ngạc nhiên bởi nhiều khuôn mặt khác nhau. Những khuôn mặt khác nhau diễn tả sự bộn bề của cuộc sống. Cũng với cách nhìn ấy, nếu ngồi tại Thánh Đường, nhìn nhiều khuôn mặt khác nhau, lại thấy nhiều khuôn mặt chung một nét, vứt bỏ mọi lo âu phiền muộn, để sống niềm tin yêu xây lại hạnh phúc đời.
Bên dòng đời. Nếu có một lần ta tự hỏi, giữa dòng đời xuôi ngược quanh năm suốt tháng, ta đi tìm gì, những con người qua lại, những đồng tiền phiêu bạt, những của cải phù vân, những lúc rong chơi vui thỏa. Ra đường, ai cũng có một mục đích để chạy tới chạy lui, có những kiếm tìm khắc khoải; thế nhưng, có biết bao điều tìm kiếm vô ích, có bao điều thấy được để rồi nhàm chán, có bao điều tìm ra lại thất vọng. Ta vẫn tự hỏi, giữa dòng đời ta đang tìm gì mà ý nghĩa cuộc đời vẫn xa. Giống như người hành khất bên vệ đường những gì kiếm được tưởng rằng vô giá, nhưng chiều đến nhìn lại những thứ kiếm được ấy lại thấy nỗi buồn xâm chiếm. Ta mất thời gian, lỡ bao niềm vui vì những cái ta kiếm được chẳng khỏa lấp được nỗi buồn trong tâm. Thương vay cho một phận người rồi cứ long đong, lo buồn được mất, rồi cứ lận đận giữa đau khổ tìm kiếm.
Bờ ảo vọng, như người hành khất ngồi mơ giữa ảo vọng, tìm những bóng chẳng có hình, tìm những thật mà giả. Bởi mắt chưa trong để nhìn cho rõ sự vật, bởi cái đà của đam mê dục vọng vẫn phủ mờ đôi mắt. Tìm lợi nhuận để rồi mất cái tâm, tìm danh vọng để rồi mất nhân, tìm yêu thương để rồi mất tình yêu. Cái tìm được chẳng bù cho được cái mất đi, đời lữ khách bên bờ ảo vọng, buồn như người hành khất, chẳng kiếm được gì dù đã rong ruổi.
Vệ đường hành khất. Cuộc đời mỗi người giống như người hành khất, chờ đợi những con người mang đến lợi lộc hay mất mát cho mình, mang đến hay lấy đi niềm vui, trao tình yêu hay giận ghét. Thương cảm cho nhau những phận người hành khất, ai cũng nghèo như ai, trong hành trang người hành khất chẳng có gì là quý giá, chỉ có kẻ vác nặng người nhẹ vác. Của cải, vinh hoa, phú quý, bần cùng, tả tơi, cũng một phận hành khất, một sớm một chiều rồi để lại tất cả ra đi. Người hành khất buồn như chiều buồn không tên gọi.
Con đường đi đến Giêrikhô cũng vậy, bao nhiêu người mang phận hành khất theo Chúa, bên vệ đường hay trên đường đi. Bao nhiêu hoàn cảnh, bao nhiêu thương tật của những người hành khất. Tìm gì giữa phố đông chen chúc, người qua kẻ lại, nghe gì những tiếng giữa ồn ào huyên náo, thấy gì qua những đôi mắt mở to tìm kiếm. Cái trớ trêu thay người nhìn thấy là kẻ đui mù, kẻ lớn tiếng kêu đích danh lại là kẻ thường ngọng ngịu van xin người qua lại. Kẻ được nhiều nhất lại là kẻ chẳng có gì trong tay ngoài chiếc áo tả tơi. Cái bất ngờ này làm cho chúng ta tỉnh thức, giữa dòng đời hành khất.
Đôi mắt người mù.
Người mù chẳng ai có mắt sáng. Mù lòa là tình trạng rửa tâm, bởi chẳng còn bị nhiễu nhương bởi nhiều hình ảnh mờ ảo của bờ ảo vọng, là lúc ta nhìn thấy rõ nhất. Mù lòa giữa những cảnh đen tối dục vọng để nhìn rõ sự vật và con người trong ánh sáng chân lý. Sự mù tối cần thiết của con đường có được tấm lòng thanh. Lòng thanh tịnh, nhìn thấy Thiên Chúa. Người hành khất mù đã thực sự diễm phúc sống trong mối phúc. Thanh tịnh để nhìn thấy những gì cần thiết cho ý nghĩa cuộc đời, sẽ tìm điều đáng tìm cho phận hành khất thôi hết khất hành. Xin cho con đôi mắt của người hành khất mù để nhìn thấy Chúa.
Đôi tai người mù.
“Khi Thiên Chúa đóng các cửa ra vào, Chúa mở cho cánh cửa sổ trên cao”. Kinh nghiệm đời sống chiêm niệm của thánh nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu cho thấy hiệu quả của việc Thiên chúa thực hiện. Khi Thiên Chúa đóng đôi mắt kẻ mù, Chúa mở cho anh đôi tai để lắng nghe. Giữa những ồn ào huyên náo, nghe điều đáng nghe là một quá trình đã tập nghe. Nghe thấy tiếng Chúa mặc dầu Chúa chưa lên tiếng, tiếng nghe được ấy phải chăng là tiếng nói từ trái tim, một tiếng nói không lời từ những tâm hồn gặp gỡ. Xin Chúa cho con đôi tai người mù để nghe tiếng Chúa từ tận đáy trái tim, tình yêu đáp lại tình yêu.
Đôi chân người mù.
Bỏ lại tất cả để chạy đến Chúa, dù không thấy đường nhưng vẫn chạy đến. Cái vội vã của gặp gỡ giữa những ngày hành khất, rất khác với hình ảnh người hành khất mù trong bài thơ 50 trong tập “Lời Dâng”, chỉ trao hạt thóc nhỏ, người hành khất gặp Chúa bỏ lại tất cả. Có bao nhiêu lần vội vã chạy tới chạy lui trong cuộc đời để tìm kiếm lợi nhuận, danh vọng, địa vị để rồi thấy đời vẫn trống không. Xin Chúa cho con đôi chân người hành khất mù để nhắm đích chạy đến Chúa, bỏ lại tất cả phía sau, dù là chỉ được Ngài một lần gọi để được Ngài mãi mãi.
Xin cho con được thấy. Sự vật là đúng sự vật, người đúng là người, tất cả thấy rõ ràng trong chân lý, sự thiện và tình yêu. Thấy để yêu thương tất cả, làm triển nở phong phú tất cả những gì con thi hành, sử dụng. Yêu thương con người tất cả những con người con gặp gỡ, trong Chúa và vì Chúa.
Bên dòng đời. Nếu có một lần ta tự hỏi, giữa dòng đời xuôi ngược quanh năm suốt tháng, ta đi tìm gì, những con người qua lại, những đồng tiền phiêu bạt, những của cải phù vân, những lúc rong chơi vui thỏa. Ra đường, ai cũng có một mục đích để chạy tới chạy lui, có những kiếm tìm khắc khoải; thế nhưng, có biết bao điều tìm kiếm vô ích, có bao điều thấy được để rồi nhàm chán, có bao điều tìm ra lại thất vọng. Ta vẫn tự hỏi, giữa dòng đời ta đang tìm gì mà ý nghĩa cuộc đời vẫn xa. Giống như người hành khất bên vệ đường những gì kiếm được tưởng rằng vô giá, nhưng chiều đến nhìn lại những thứ kiếm được ấy lại thấy nỗi buồn xâm chiếm. Ta mất thời gian, lỡ bao niềm vui vì những cái ta kiếm được chẳng khỏa lấp được nỗi buồn trong tâm. Thương vay cho một phận người rồi cứ long đong, lo buồn được mất, rồi cứ lận đận giữa đau khổ tìm kiếm.
Bờ ảo vọng, như người hành khất ngồi mơ giữa ảo vọng, tìm những bóng chẳng có hình, tìm những thật mà giả. Bởi mắt chưa trong để nhìn cho rõ sự vật, bởi cái đà của đam mê dục vọng vẫn phủ mờ đôi mắt. Tìm lợi nhuận để rồi mất cái tâm, tìm danh vọng để rồi mất nhân, tìm yêu thương để rồi mất tình yêu. Cái tìm được chẳng bù cho được cái mất đi, đời lữ khách bên bờ ảo vọng, buồn như người hành khất, chẳng kiếm được gì dù đã rong ruổi.
Vệ đường hành khất. Cuộc đời mỗi người giống như người hành khất, chờ đợi những con người mang đến lợi lộc hay mất mát cho mình, mang đến hay lấy đi niềm vui, trao tình yêu hay giận ghét. Thương cảm cho nhau những phận người hành khất, ai cũng nghèo như ai, trong hành trang người hành khất chẳng có gì là quý giá, chỉ có kẻ vác nặng người nhẹ vác. Của cải, vinh hoa, phú quý, bần cùng, tả tơi, cũng một phận hành khất, một sớm một chiều rồi để lại tất cả ra đi. Người hành khất buồn như chiều buồn không tên gọi.
Con đường đi đến Giêrikhô cũng vậy, bao nhiêu người mang phận hành khất theo Chúa, bên vệ đường hay trên đường đi. Bao nhiêu hoàn cảnh, bao nhiêu thương tật của những người hành khất. Tìm gì giữa phố đông chen chúc, người qua kẻ lại, nghe gì những tiếng giữa ồn ào huyên náo, thấy gì qua những đôi mắt mở to tìm kiếm. Cái trớ trêu thay người nhìn thấy là kẻ đui mù, kẻ lớn tiếng kêu đích danh lại là kẻ thường ngọng ngịu van xin người qua lại. Kẻ được nhiều nhất lại là kẻ chẳng có gì trong tay ngoài chiếc áo tả tơi. Cái bất ngờ này làm cho chúng ta tỉnh thức, giữa dòng đời hành khất.
Đôi mắt người mù.
Người mù chẳng ai có mắt sáng. Mù lòa là tình trạng rửa tâm, bởi chẳng còn bị nhiễu nhương bởi nhiều hình ảnh mờ ảo của bờ ảo vọng, là lúc ta nhìn thấy rõ nhất. Mù lòa giữa những cảnh đen tối dục vọng để nhìn rõ sự vật và con người trong ánh sáng chân lý. Sự mù tối cần thiết của con đường có được tấm lòng thanh. Lòng thanh tịnh, nhìn thấy Thiên Chúa. Người hành khất mù đã thực sự diễm phúc sống trong mối phúc. Thanh tịnh để nhìn thấy những gì cần thiết cho ý nghĩa cuộc đời, sẽ tìm điều đáng tìm cho phận hành khất thôi hết khất hành. Xin cho con đôi mắt của người hành khất mù để nhìn thấy Chúa.
Đôi tai người mù.
“Khi Thiên Chúa đóng các cửa ra vào, Chúa mở cho cánh cửa sổ trên cao”. Kinh nghiệm đời sống chiêm niệm của thánh nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu cho thấy hiệu quả của việc Thiên chúa thực hiện. Khi Thiên Chúa đóng đôi mắt kẻ mù, Chúa mở cho anh đôi tai để lắng nghe. Giữa những ồn ào huyên náo, nghe điều đáng nghe là một quá trình đã tập nghe. Nghe thấy tiếng Chúa mặc dầu Chúa chưa lên tiếng, tiếng nghe được ấy phải chăng là tiếng nói từ trái tim, một tiếng nói không lời từ những tâm hồn gặp gỡ. Xin Chúa cho con đôi tai người mù để nghe tiếng Chúa từ tận đáy trái tim, tình yêu đáp lại tình yêu.
Đôi chân người mù.
Bỏ lại tất cả để chạy đến Chúa, dù không thấy đường nhưng vẫn chạy đến. Cái vội vã của gặp gỡ giữa những ngày hành khất, rất khác với hình ảnh người hành khất mù trong bài thơ 50 trong tập “Lời Dâng”, chỉ trao hạt thóc nhỏ, người hành khất gặp Chúa bỏ lại tất cả. Có bao nhiêu lần vội vã chạy tới chạy lui trong cuộc đời để tìm kiếm lợi nhuận, danh vọng, địa vị để rồi thấy đời vẫn trống không. Xin Chúa cho con đôi chân người hành khất mù để nhắm đích chạy đến Chúa, bỏ lại tất cả phía sau, dù là chỉ được Ngài một lần gọi để được Ngài mãi mãi.
Xin cho con được thấy. Sự vật là đúng sự vật, người đúng là người, tất cả thấy rõ ràng trong chân lý, sự thiện và tình yêu. Thấy để yêu thương tất cả, làm triển nở phong phú tất cả những gì con thi hành, sử dụng. Yêu thương con người tất cả những con người con gặp gỡ, trong Chúa và vì Chúa.