Bánh Sự Sống # 51:

ĐỨC GIÊSU KHÔNG GIỮ LUẬT HÌNH THỨC

Tôi nhai và nuốt Lời Chúa: “Tôi muốn anh hãy được sạch.”

(Mc 1, 41)

Câu chuyện Tin Mừng: Khi ấy có người mắc bệnh phong đến gặp Đức Giêsu, anh ta qùy xuống van xin rằng: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch.” Đức Giêsu động lòng thương giơ tay đụng vào anh và bảo: “Tôi muốn, anh hãy được sạch !”. Lập tức, bệnh phong biến khỏi anh, và anh được sạch.

Nhưng Người nghiêm giọng đuổi anh đi ngay, và bảo anh: “Coi chừng đừng nói gì với ai cả, nhưng hãy đi trình diện tư tế, và vì anh được lành sạch, thì hãy dâng những gì ông Mo-sê đã truyền, để làm chứng cho người ta biết.”

Nhưng vừa đi khỏi, anh đã bắt đầu rao truyền và loan tin ấy khắp nơi, đến nỗi Đức Giêsu không thể vào thành nào được, mà phải ở lại những nơi hoang vắng ngoài thành. Và dân chúng từ khắp nơi kéo đến với Người. (Mc 1, 40-45)

* Một phút suy tư: Đã bị đau khổ vì bệnh phong, anh này lại bị xã hội ruồng bỏ, nhưng anh đã bất chấp luật lệ đến gặp Chúa Giêsu xin chữa mình khỏi bệnh, vì Người là Thiên Chúa giầu tình thương.

Anh đã nói với Chúa: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch. Chúa liền nói: “Tôi muốn anh sạch đi!”. Như thế, với Chúa Giêsu chẳng ai bị ô uế cả. Chúa đã vượt qua khỏi luật lệ để chữa lành thể xác và nhất là tâm hồn cho những ai khao khát tìm Ngài. Ngài muốn để cho bạn và tôi một tấm gương đạo đức nhân bản và lòng bác ái tuyệt vời giữa con người với nhau trong xã hội.

Anh là người bị người đời theo luật mà từ bỏ, xua đuổi anh; nhưng chỉ mới nghe tiếng Chúa, anh đã mạnh dạn, tin tưởng quì xuống van xin: “Nếu Ngài muốn”. Chúa đã chữa lành và đưa anh về sống cùng với mọi người, không còn sống vất vưởng bên lề xã hội nữa.

Điều quan trọng mà người Tín hữu hôm nay cần bắt chước anh là mạnh dạn đi loan truyền Tin Mừng giải phóng của Chúa Giêsu, đã chữa anh khỏi cái lề luật lỗi thời. Vì tình nghiã con người, chứ đừng vì luật lệ con người đặt ra để đàn áp niềm tin của con người.

Lời Chúa tôi ghi nhớ: “Coi chừng, đừng nói gì với ai cả” (câu 44)

Phó tế: GB Nguyễn văn Định