BỨC TÂM THƯ, GỬI CÁC CHIẾN SỸ VÌ CÔNG LÝ, SỰ THẬT, HOÀ BÌNH

“Lạy Chúa, con đường nào Chúa đã đi qua, con đường nào Ngài ra pháp trường”.

Kính gửi anh chị em, những người sẽ ra toà vì đã dấn thân cho Công lý, Sự thật và chống tham nhũng

Tôi viết bức thư này gửi tới các anh chị, như một lời tạ ơn và cũng là một lời tạ lỗi, một lời chia sẻ.

Chỉ còn vài ba ngày nữa, các anh chị sẽ bước vào một thử thách mới, một thử thách nặng nề khắc nghiệt với cuộc sống của con người chúng ta. Một phiên toà “lành ít, dữ nhiều” đang chờ đón anh chị trong chưa đầy 72 giờ tới đây.

Ở đó, anh chị em phải đối mặt với những điều đáng sợ với đời sống con người.

Ở đó, anh chị em sẽ bị kết án, mà lẽ ra là phải được tuyên dương.

Ở đó, anh chị em sẽ bị tù tội, mà lẽ ra phải được khen thưởng.

Ở đó, anh chị em sẽ bị coi như kẻ phạm tội, mà lẽ ra phải được nhà nước coi như những người anh hùng, trước hết là vì công lao trong cuộc đấu tranh chống “Quốc nạn tham nhũng”.

Phía trước sẽ là một quãng đường nặng nề, với thân phận con người hèn mọn, mỏng giòn và yếu đuối sẽ không ít người phải ngại ngần khi dấn bước. Trên quãng đường đó, đã có những người phải trốn chạy, gục ngã, đầu hàng hay thoả hiệp như lệ thường bản năng.

Vì thế, sẽ không có gì lạ, nếu có những khi anh chị em có những nghĩ suy đắn đo, lo lắng và ngại ngần. Đó cũng là lẽ thường.

Những ngày này, rất nhiều người hình dung ra ở anh chị những gương mặt sợ sệt, nhục nhã và hoảng hốt, nhu nhược như thường thấy ở bất cứ vụ án nào.

Nhưng ngược lại, nhìn những hình ảnh tươi cười, bình tĩnh và ý chí của các anh chị trong những ngày này, tôi thấy nao lòng và kiêu hãnh.

Tôi nao lòng khi thấy những con người thân thiết, những tín hữu anh em của tôi chuẩn bị hành trang cho một quãng đời khó khăn nặng nề, đắng cay mà trong lòng nhẹ nhàng, phơi phới.

Tôi nao lòng khi bên cạnh anh chị em, gia đình, những người thân yêu của anh chị em luôn luôn kiên vững sát cánh kề vai các anh chị em, nâng đỡ tâm hồn của anh chị em trong một tinh thần yêu thương.

Tôi nao lòng, khi thấy mỗi người trong tám anh chị em chúng ta, đều có những hoàn cảnh, những khó khăn với trách nhiệm của mình trong cuộc sống. Bình thường, để vượt qua được những khó khăn đó đã cần một sự cố gắng vượt bậc. Để vượt qua thử thách này, sự cố gắng của anh chị em cần lớn lao hơn nhiều lần.

Tôi nao lòng, khi biết có những anh chị còn nặng gánh gia đình trên vai với đàn con thơ dại, với bố mẹ già yếu, ốm đau, bệnh tật. Để vượt qua chặng đường chông gai này, anh chị em phải có một ý chí sắt đá và quyết tâm mãnh liệt, phải nhìn thấy một đích ngắm rõ ràng là Thiên Chúa yêu thương - cội nguồn của Tình yêu, Công lý và Hoà Bình.

Cũng như hàng triệu con tim của giáo dân trong Giáo hội, ở trong nước hay ở nước ngoài và cả những trái tim không cùng tôn giáo nhưng thao thức với Công lý, Sự thật đang hướng về các anh chị, tôi kiêu hãnh, tự hào.

Đàn áp giáo dân trên phố Thái Hà
Tôi kiêu hãnh, tự hào vì trong Giáo hội, nơi bản thân tôi là một thành viên, có những con người sẵn sàng hi sinh, coi nhẹ cuộc sống mình vì những giá trị cần thiết cho Giáo hội, cho mỗi con người và cho đất nước cho dân tộc: Công lý, Sự thật, Hoà bình.

Tôi kiêu hãnh, vì trong Giáo hội, không thiếu những con người sống thực hành lời Chúa: “Hãy làm muối đất, ướp cho mặn cuộc đời. Hãy là nến sáng”. Các anh chị đã thực hiện điều đó bằng ngay cả mạng sống của mình. Đó là những nhân chứng sống động, bước theo con đường Thập giá đức Kitô.

Tôi kiêu hãnh, vì với sự dấn thân của các anh chị đã khẳng định chắc chắn một điều rằng: Cuộc sống thế gian không phải là duy nhất toàn mỹ, với niềm tin sắt đá vào Tình Yêu Thiên Chúa, chúng ta tin vững một cuộc sống đời đời với phần thưởng cao quý nhất.

Tôi cũng xin gửi tới các anh chị những lời tạ ơn của tôi cũng như những giáo hữu khác cùng chung với tôi một ý nghĩ:

Xin tạ ơn, bởi những hành động làm chứng cho Chân lý, làm chứng cho sự thật, vì Công lý, Hoà bình bằng chính mạng sống mình hôm nay của các anh chị, là những bằng chứng hùng hồn để chứng minh niềm tin của chúng ta vào Thiên Chúa của Tình yêu và Công lý hết sức mạnh mẽ, vượt qua tất cả những giá trị thường thấy trong cuộc đời. Chỉ riêng điều này, đã chứng minh có một Thiên Chúa hiện hữu giữa chúng ta, liên kết chúng ta nên một.

Xin tạ ơn, bởi như những chiến sỹ, các anh chị đã nhận cho mình phần nặng nề của cây Thánh giá của Giáo hội đang gánh trên vai, các anh chị đã đứng ở phần mũi của con thuyền Giáo hội để chấp nhận sóng gió nhằm đưa con thuyền Giáo hội tới bến vinh quang.

Xin tạ ơn, bởi những khó khăn đau khổ này, lẽ ra những người trí thức của đất nước, của Giáo hội và những thanh niên trai tráng sức dài vai rộng phải gánh lấy. Nhưng các anh chị em đã dũng cảm gánh thay việc đó cho chúng tôi, cho những người khác trên con đường gian nan mưu tìm chân lý, sự thật và hoà bình.

Trước những hành động anh dũng của anh chị em, chúng tôi cảm thấy hổ thẹn với chính lương tâm mình. Trước tinh thần hi sinh tử đạo của anh chị em, chúng tôi tự thấy mình còn quá yếu đuối và bé nhỏ. Qua những hành động này, chúng tôi được thêm một lần thức tỉnh, được một lần kêu gọi đối diện với lương tâm mình trước những nghĩ suy hạn hẹp của chúng tôi.

Xin tạ ơn, bởi những hành động này đã chứng minh được sự vững mạnh trong niềm tin, trong tình mến, tình thương yêu và hợp nhất của Giáo hội công giáo Việt Nam nói riêng và Giáo hội Hoàn vũ nói chung.

Xin tạ ơn, bởi Thiên Chúa đã phán rằng: “Không có máu đổ ra thì không có ơn tha thứ" (Dt 9,22)”. Sự hi sinh chính một phần mạng sống mình hôm nay của anh chị em, sẽ là suối nguồn cho ơn Cứu chuộc đổ xuống từ Thiên Chúa.

Lịch sử giáo hội Công giáo Việt Nam chúng ta, đã có nhiều tấm gương trung trinh, tráng liệt qua nhiều thời kỳ, nhiều giai đoạn bị bách hại. Những giọt máu tử đạo xưa đã đổ xuống, để nảy mầm và sinh sôi một giáo hội kiên vững, kiêu hùng hôm nay.

Những sự hi sinh của anh chị em hôm nay cho Công lý, Sự thật và Hoà bình sẽ làm nảy sinh những mùa hoa quả mới cho Giáo hội và cho đất nước trên con đường tìm kiếm sự công bằng, công lý và sự bình an.

Kính thưa anh chị em

Những ngày này, anh chị em đang đứng trước những thử thách gay go nhất của cuộc đời, một thử thách có ý nghĩa lớn. Tôi nhớ câu nói của Đức Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt kính mến của chúng ta sau những ngày Ngài bị vùi dập một cách hèn hạ không thương tiếc (bằng tất cả những thủ thuật đểu cáng nhất có thể bởi cả hệ thống truyền thông và quan chức nhà nước) rằng: “Những ngày qua, tôi cảm nghiệm được cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu”. Thời gian đó, người ta đã gọi là thời gian của “Cuộc khổ nạn Ngô Quang Kiệt”.

Nhưng, bàn tay sự dữ không thể che lấp ánh sáng mặt trời. Những hành động hèn mạt đó đã làm cho:

Lòng người đều căm giận,

Trời đất chẳng dung tha


(Nguyễn Trãi – Đại cáo bình ngô).

Những sự kiện như vô tình hay hữu ý, của tự nhiên hay con người, đã dần dần để lộ ra sự thật, và trả về nguyên giá trị của Sự thật. Qua đó, ngọc càng sáng nét ngọc, vàng càng giữ giá vàng. Thật đúng như câu nói của cha ông ta: “Người tính không thể bằng Trời tính”.

Những tưởng rằng, đó sẽ là một bài học lớn cho những hành động và bàn tay bạo lực. Nhưng không:

Tưởng chúng biết lẽ ăn năn

nên đã thay lòng đổi dạ

Ngờ đâu vẫn đương mưu tính

lại còn chuốc tội gây oan.

Giữ ý kiến một người,

Gieo vạ cho bao nhiêu kẻ khác,

Tham công danh một lúc,

để cười cho tất cả thế gian.


(Nguyễn Trãi – Đại cáo bình ngô).

Và đây lại cũng là “cuộc khổ nạn vì Công lý, Sự thật và Hoà bình” của các anh chị em. Con đường khổ nạn vì Công lý, Sự thật, Hoà bình, con đường làm chứng cho nước Trời, làm muối đất của anh chị em lại đang rộng mở chào đón anh chị em bằng những gì đắng cay và đau khổ.

Tôi vẫn tin rằng, anh chị em sẽ vững vàng đối mặt với sự dữ thế gian, để chứng minh hùng hồn về Thiên Chúa hiện hữu. Tôi vẫn tin rằng, khi bàn tay của Người đã thể hiện quyền uy, thì những toan tính ác độc của thế gian, của người đời đều chỉ là trò con trẻ.

Tôi chẳng có thể làm được điều gì ở đây, ngoài việc viết mấy dòng này để nói lên lời cảm ơn chân thành tự đáy lòng của tôi - một cá nhân nhỏ bé trong Giáo hội của chúng ta – đối với sự dấn thân, hi sinh và anh dũng của các anh chị vì Sự thật, Công lý và Hoà bình.

Tôi muốn gửi đến các anh chị lời cảm phục, sự cảm phục thật sự chính tự bản thân chúng tôi trước sự dũng cảm của các anh chị.

Tôi cũng muốn nói với các anh chị rằng, những sự hi sinh đó là không hề nhỏ trước con mắt thế gian, cũng chẳng nhỏ tí nào trước mặt Thiên Chúa. Tôi vẫn nhớ lời bài hát hôm nào chúng ta cùng cất cao trên linh địa: “Lạy Chúa, con đường nào Chúa đã đi qua, con đường nào Ngài ra pháp trường… Ðường tình đó Ngài dành cho con”.

Con đường đó, anh chị em đang cất bước để bước lên bằng những bước chân kiêu dũng, tự hào.

Kính thưa anh chị em

Với pháp luật Việt Nam hiện nay, khi mà tỷ lệ án oan sai đang là con số kinh hoàng là trên 10% (Theo Trưởng ban Dân nguyện của Quốc hội Trần Thế Vượng). Có nghĩa là nếu có 100.000 tù nhân, thì trong đó đang có hơn 10.000 người chịu oan khuất. Cũng chính ông Vượng đã thừa nhận: “Theo TAND tối cao hiện còn hơn 6.000 đơn khiếu tố chưa được xem xét. Sẽ có không ít vụ án khi phát hiện ra sai lầm thì không còn cơ hội sửa, người dân đương nhiên phải chịu oan sai”.

Thánh giá ra Linh Địa
Và người ta hiểu rằng, nếu những vụ án như của anh chị em hiện nay vẫn tiếp diễn, thì con số đó sẽ được củng cố và gia tăng nhanh chóng. Đội quân những người oan khuất sẽ ngày càng hùng hậu chứng minh “sức mạnh” của nền tư pháp Việt Nam hiện tại dưới sự lãnh đạo sáng suốt của đảng và nhà nước.

Người dân thường nói: Pháp luật Việt Nam giống như chiếc dây thòng lọng, có thể treo cổ bất cứ ai nếu muốn. Chính ông Chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao Trịnh Ngọc Dương, trước Quốc Hội trong một phiên điều trần đã nói “ở nước ta xử đúng cũng được, xử sai cũng được, xử hòa cũng được, xử thắng cũng được, xử thua cũng được…”.

Về lập pháp, cái Nghị quyết số 23/2003/QH11 của Quốc hội đã là nguyên nhân để dọn con đường đưa anh chị em đến nhà tù. Cái nghị quyết ngang ngược, quái gở “Nhà nước không thừa nhận việc đòi lại nhà đất mà Nhà nước đã quản lý…” này đã được làm lá bùa cho việc chiếm đoạt vô cớ tài sản đất đai cha ông anh chị em. Một cái Nghị quyết hoàn toàn đi ngược lại tinh thần Hiến pháp.

Chỉ sau 5 năm, khi kiểm tra đã có “gần 6.900 văn bản trái luật đã được ban hành”. Khoảng 12% số văn bản được kiểm tra do các cơ quan chức năng ban hành đã bị phát hiện có dấu hiệu trái luật. Quả là những con số kỷ lục này chắc chỉ có thể thực hiện được ở Việt Nam, một nhà nước luôn kêu gọi là pháp quyền. Trong khi đó, những người ngang ngược định ra luật ở trên vẫn được dung túng, cho đến nay chỉ “mới có một vài người bị xử lý với hình thức "kiểm điểm", nhắc nhở”.

Về hành pháp, những vụ việc anh chị em bị xịt hơi cay, được nếm dùi cui điện trên phố Thái Hà, bị đám quần chúng tự phát phá phách, kêu gào đòi giết chết trong đêm… đến nay vẫn không được điều tra, đã nói lên cách hành xử đối với người Công giáo có được “bình đẳng” trước pháp luật nhà nước Việt Nam hiện nay hay không.

Với cả hệ thống lập pháp, tư pháp và hành pháp như vậy thì chuyện xử đúng cho anh chị em mới là chuyện lạ, công lý được thực thi sẽ là chuyện viển vông.

Ngay những ngày này, phiên toà “công khai” của anh chị em không được xét xử ở Toà án Quận như thường thấy. Phiên toà được đặc biệt quan tâm treo lên tận tầng 4 một ngôi nhà, để rồi Toà án trả lời những người có đơn tham dự rằng: “Toà án xét xử vụ án này là công khai, nhưng do phòng xử chỉ chứa được ít người và đã phát hết giấy ra vào, nên không đáp ứng được yêu cầu của linh mục, tu sĩ” đã là một câu chuyện hài hước nêu lên đầy đủ tính minh bạch và cán cân công lý của Toà án hiện tại.

Tôi vẫn nhớ vụ án Năm Cam, một băng nhóm tội phạm xã hội, Toà án đã lo lắng chuẩn bị hàng mấy tháng trời, tìm chỗ rộng rãi, có sức chứa lớn để nhiều người muốn tham dự đều có điều kiện.

Nhưng ở đây, tại phiên toà này, những thân nhân anh chị em, những linh mục, tu sĩ, những người cha tinh thần của anh chị em đã bị ngăn chặn bởi những lý do ba xu như trên.

Như vậy, thân phận anh chị em đã được định đoạt và coi không bằng những tên tội phạm xã hội đen và đỏ này.

Người ta không thể hiểu nổi, tại sao anh chị em là những con người bình dị, hiền lành và chất phác, không tiền bạc thế lực, không học vấn đầy mình, cũng không thuộc bất cứ băng nhóm xã hội đen, xã hội đỏ nào lại làm cho cả hệ thống các cơ quan nhà nước lo sợ đến thế?

Nhưng chúng tôi hiểu, giáo dân, người công chính ngay thẳng rất hiểu, chỉ vì ở trong anh chị em chứa một tấm lòng tha thiết yêu sự thật, công lý và hoà bình. Cũng chỉ vì anh chị em là những giáo dân Công giáo mang trong mình một niềm tin yêu và Thiên Chúa và chỉ có Thiên Chúa là duy nhất.

Với những con người yêu chuộng công lý, công bằng, anh chị em luôn là một mẫu gương chống lại cái xấu, cái ác, cái bất công và vô đạo đức trong xã hội.

Có thể màn độc diễn xét xử này sẽ có những kết cục đau đớn về thể xác cho anh chị em. Nhưng trước một phiên toà khác, toà án lương tâm mỗi con người còn có nhân cách, anh chị em luôn luôn là những người vô tội.

Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ trong con mắt toàn thể Giáo hội và tín hữu khắp nơi, cũng như những người yêu Công lý và Sự thật trên địa cầu nhìn nhận anh chị em là người có tội.

Và trước toà án công thẳng của Thiên Chúa, anh chị em sẽ được vinh danh trong niềm vinh quang của các anh hùng tử đạo.

Có thể ngày mai có một bản án - bản án kết tội những người vô tội.

Có thể ngày mai có những năm tháng tù tội - những năm tháng tù tội cho người công chính.

Một phiên toà xét xử người công chính, sẽ là một phiên toà ô nhục. Những bản án dành cho người công chính là những bản án bất công.

Nỗi nhục này, phải rửa đến ngàn năm. Nỗi đau này, còn lâu mới hàn miệng.

Tôi cũng được biết, có một số người đã xung phong xin đi tù thay cho anh chị em. Nhưng được Phúc tử đạo không phải khi nào ai cũng có. Cầu mong anh chị em vững vàng chấp nhận những thử thách mà chúng ta không thể nào tránh khỏi khi sự ác, sự dối trá đang hoành hành xã hội chúng ta.

Dù ở đâu, trong cảnh tù đày hay bất cứ nơi nào, anh chị em vẫn luôn hiện diện trong cộng đồng giáo dân từng buổi lễ, giờ kinh, trong lòng mọi người vì Công lý, Sự thật và anh em sẽ luôn được sự gìn giữ, quan phòng của Thiên Chúa.

Bởi Ta biết: tội ác các ngươi nhiều vô kể, Tội lỗi các ngươi nặng tầy trời: Nào áp bức người công chính, lại đòi quà hối lộ, Nào ức hiếp kẻ nghèo hèn tại cửa công”. (Amốt - Chương 5 – Câu 12)

Nguyện cầu cùng Thiên Chúa gìn giữ anh chị em vượt lên tất cả những khổ đau trong “cuộc khổ nạn vì Công lý, Sự thật và Hoà bình” hôm nay.

Nguyện cầu các Thánh Tử đạo Việt Nam cầu bầu cho anh chị em đủ can trường đứng trước mọi thử thách khắc nghiệt nhất, để hưởng trọn hồng phúc cứu độ.

Kính thư

Hà Nội, Ngày 5 tháng 12 năm 2008.