Vì Một Trái Xoài

Oái oăm thay! Khó xử thay! Bất bình thường thay! Chỉ vì một trái xoài. Vâng câu chuyện xẩy ra thật không ai có thể hiểu và ngờ được hai người già tranh nhau vì một trái xoài.

Sáng nay tôi đang đi đo áp huyết cho các ông các bà cao niên trong trung tâm của tôi, thì hồi đầu tôi nghe có tiếng lớn đấu qua đấu lại và có cả tiếng cười góp của một vài người gần đó, rồi sau đó tôi không còn nghe thấy gì nữa cả! Khoảng độ một giờ sau thì chuyện xẩy ra có vẻ hơi lớn tiếng, tôi quay mặt lại nhìn thì ồ có cả cô giám đốc cũng có mặt tại nơi xẩy ra có tiếng của hai người như cãi lộn nhau về chuyện gì đó mà tôi chưa được biết. Bỏ lại bàn cái máy đo áp huyết và sổ sách của tôi để lại xem chuyện gì đã xẩy ra mà to tiếng đến thế? Khi tôi đến nơi thì chứng kiến hai ông đang cãi nhau tiếp tục và cũng như đang phân bua với cô giám đốc và hình như có nhờ cô xử dùm.

Số là bác Anh trai được một ông bà nào đó cho một trái xoài đầu mùa rất to vàng và ngon, và rồi vì đang mải chơi cờ tướng thì trái xoài bỗng nhiên biến đi đâu mất mà lại thấy nó nằm trên một bàn cờ tướng khác. Ông Anh mới đi hỏi thăm bác trai khác tên Bảo, đang có trái xoài nằm trước mặt, là: "Tại sao ông Bảo lại có trái xoài của tôi? ". Ông Bảo trả lời rằng: " Hồi nãy ông Châu đến cho tôi thì tôi chỉ biết nhận và cám ơn thôi! ", và hỏi ngược ông Anh rằng: " Tại sao ông lại nhận bừa là trái xoài của ông? ".

Có thế thôi rồi thì bác Anh nói với bác Bảo là: “ Ông già rồi coi vậy mà còn cái tánh tham lam “. Tôi nghĩ chắc ông Anh cũng tiếc mất trái xoài ngon mà chưa được ăn nên đánh cho một câu nói đùa chứ cũng không cố ý nhưng vì đối với ông Bảo thì đó là một câu nói nhục vì trước mặt mọi người ở bàn chơi cờ tướng họ cũng cười góp nên ông bị mất mặt. Rồi thì chuyện gì đến sẽ phải đến là vì một lời nói nghe nặng nề như thế mới gây ra chuyện cãi lộn om xòm cả lên vì một trái xoài.

Cô giám đốc cũng phải vất vả lắm mới ngăn được sự cãi vả của hai người mà không tránh được tiếng xầm xì và bàn tán của những ông bà cao niên khác khi phải nghe chuyện, cớ sự, và đã chứng kiến câu chuyện đã xẩy ra như trên. Quả trên đời nếu không biết nhường và nhịn nhau trong lời nói thì hậu quả có thể dẫn đến những phiền phức và ẩu đả khó mà lường và ngăn được?

Còn một chuyện nữa mà hầu như xẩy ra thường hơn ở trung tâm của tôi là các ông bà dành nhau ghế ngồi. Có phải thường tình khi các ông bà về già thì tất cả đều trở thành giống như con nít? Vì họ đối xử và hành xử với nhau chẳng khác chi là con nít vậy! Tôi nói đây thì có vẻ như nói quá cho người có tuổi nhưng thật tình thì trong ngành y khoa có chứng minh rõ ràng là khi con người trở về già thì tất cả mọi bản năng sinh tồn của mình sẽ từ từ bị giảm bớt. Tôi nghe rất là nhiều người nói là khi về già thì có rất nhiều các ông bà đổi tánh? Thưa rằng không phải vậy đâu, mà tôi nghiệm thấy như vầy! Sở dĩ khi ta về già thì hầu như tất cả chúng ta sẽ bị mất đi bản năng sinh tồn hoặc yếu kém về trí nhớ cũng như trí khôn.

Khi còn trẻ ta còn có khả năng để quân bình lý trí của khối óc và bản năng tự nhiên trong sự sinh tồn hằng ngày của con người chúng ta. Ví dụ như khi ta còn trẻ, ta có khả năng để che đậy khi làm việc gì mà ta cảm thấy sai hoặc khác thường không giống ai. Bất cứ trong lời nói hay trong việc hành xử ta đều có khả năng rất tinh tế, tinh nhậy, và tế nhị để đối xử tốt đẹp cùng với anh chị em của ta mà không một mảy may hiểu lầm hay gây xích mích hoặc mích lòng nhau. Có phải vì ta có được sự nhịn nhục hoặc vì danh dự của hai bên, ta có thể tự giải quyết và nhường nhịn nhau được, nhưng khi về già thì ta mất hẳn khả năng đó! Nên lúc bấy giờ tánh tình thuở xưa của ta khi được sanh ra làm sao hay bản chất của con người của ta ra sao thì khi về già ta sẽ trở về với cái bản chất thật của ta, có nghĩa là không còn khả năng để giữ cho mình một chút che đậy hay còn biết mắc cở do việc của mình làm.

Đây là tôi nói chuyện về những người già cao niên, chắc Chúa cũng biết và chẳng chấp nhất họ nữa đâu, nhưng còn chúng ta thì sao? Chúa dậy là chúng ta phải bắt chước Ngài là: "Hãy học cùng Ta, vì Ta dịu hiền và khiêm nhượng trong lòng, và tâm hồn các ngươi sẽ gặp được BÌNH AN. Vì ách của Ta thì êm ái, và gánh của Ta thì nhẹ nhàng". (Mt 11, 25-30).

Phải, Một lời nói là chi? Một câu đáp trả cho ta được gì? Sao ta không có thể nhịn nhục để trở nên một con người hiền lành và có trái tim giống Chúa? Và BÌNH AN của Chúa sẽ luôn ở cùng chúng ta?

Năm nay là Năm Thánh, nguyện xin Ba Ngôi Thiên Chúa luôn ở cùng chúng con để tội lỗi chúng con được Chúa tha mà trở nên con cái xứng đáng của Chúa ngay tại đời này và mãi mãi muôn đời ở đời sau. Hạnh phúc thay! Tốt đẹp thay! Khi tất cả anh chị em chúng con luôn đối xử tốt đẹp với nhau vì tất cả đều học cùng Chúa là ăn ở hiền lành và khiêm nhường trong lòng. Amen.