Niềm tin Việt Nam: Sóng biển Galilê

Niềm tin Việt Nam minh họa trong dạng truyện ngắn về những đời sống niềm tin của người Việt Nam, không phải trong quá khứ, cũng không phải trong tương lai, nhưng ngay trong ngày hôm nay và ngay bây giờ. Đọc Niềm tin Việt Nam, có thể bạn sẽ nhận ra những nhân vật xuất hiện trong Niềm tin Việt Nam chính là bạn, hoặc những người thân trong gia đình, hoặc những người hàng xóm, hoặc những người tín hữu trong xứ đạo của chính bạn.

Bác và em đi hành hương đất thánh, sau khi chèo thuyền biển Galilê, về tới nhà trọ, em nói với bác,

— Gớm, cái sóng Biển Galilê cũng đến là tợn bác nhỉ.

— Còn phải nói. Mặt tôi lúc đó tái xanh, bụng dạ cồn cào, ói đầy ra cả khoang thuyền. Nghĩ lại, giờ vẫn còn thấy xấu hổ!

— Đấy, bây giờ thì chẳng ai thèm đánh cũng vẫn khai cung. Lúc ở trên thuyền, thấy mặt bác tái xám xanh ngoét lại là em biết có chuyện rồi. Thế mà đưa bác chai dầu gió thì lại cứ dãy lên như người phải bỏng. Lại chết vì cái sĩ diện!

— (Chép miệng) Nào có dám sĩ diện chi đâu mà ông mắng tôi oan uổng như thế. Thiệt tình là tôi không chịu được cái mùi dầu bạc hà. Ở nhà, cảm cúm chi thì vợ lại đun nồi nước sả cho xông, nhưng chớ có bao giờ bà ấy dám bứt đám lá khuynh diệp cho vào nồi, bởi nhà tôi biết tôi kị dầu gió và kị đi ghe. Có chuyện phải tếch lên Hà Nội là cứ nhắm đường cái đi thẳng một mạch tới phố, chớ đố có dám bước xuống bến đò. Say lắm, tôi chịu thôi.

— Bác cứ nói, nếu đã biết mình say sóng tợn như thế, vậy còn leo lên thuyền làm chi cho nó khổ cái thân. Rõ là tự mình làm khổ thân mình.

— Ông mới đến là dở hơi cám lợn. Cả một đời giữ đạo, bao nhiêu bận rồi nghe bài Phúc Âm Chúa dẹp yên sóng gió Biển Galilê. Giờ mới có dịp nom thấy mặt mũi Biển Galilê nhớn bé ra sao, chẳng lẽ lại từ chối không đi thuyền. Cũng phải liều vậy thôi. Mà ông không thấy sao? Thoạt đầu lúc mới nhổ neo, sóng gần bờ cũng đâu có tợn lắm đâu. Tôi cũng chỉ bờn bợn trong dạ vậy thôi. Nào ngờ, thuyền càng xa bờ, sóng lại càng dữ. Tới khi thuyền ra giữa Biển thì sóng dâng cao ngất. Lúc đó mới vãi ra chuyện! Mà tưởng thế là xong, ai ngờ càng lúc sóng biển càng cao. Tôi hãi quá, cứ tưởng thuyền chìm, lại càng hoảng. Người run lên bần bật như gặp phải ma.

— Bác cứ lo hão. Sóng cao thì sóng cao, làm sao mà thuyền chìm cho được. Thuyền mình cao to còn hơn cả thuyền vua. Kèo cột bắt mối đinh đóng cẩn thận. Sao mà chìm?

— Ông cứ ở đó nói chuyện đãi bôi. Ai chả biết thuyền mình sao dễ mà chìm. Nhưng đừng có nói thánh nói tướng. Ở giữa cái biển nước mênh mông như vậy, thuyền vua thì cũng chỉ bằng cái mắt muỗi, mà có là thuyền tây đúc thép thì cũng chả ăn được cái giải gì. Sóng to gió lợn, lật tất tật! Tôi lại không biết lội. Gặp nước là sợ. Tôi hãi nước lắm.

— Khổ lắm! Biết là bác hãi nước! Nhưng nếu cái thuyền mình nhỏ như thuyền đánh cá cơ...

— Thuyền đánh cá nào?

— Ơ, bác quên rồi sao? Cái thuyền đánh cá cổ trưng ở bảo tàng viện sát ngay bờ biển đó (1).

— À, tưởng chi. Nom thấy cái thuyền đánh cá đó rồi, lại bị sóng Biển Galilê quật cho một trận mất mật, lúc đó mới thấm cái sợ của thánh Phêrô với mấy ông tông đồ vào cái đêm hôm đó (Matt 8:23-27).

— Thì chuyện. Bác thấy cái thuyền đánh cá của thánh Phêrô chiều sâu chắc cũng chỉ khoảng được thước hai (1.2m) là cùng. Sóng tợn như vậy, làm gì mà bữa đó không phải một mẻ sợ mất mật. Hên là có Chúa đấy. Chứ không lại dám làm mồi tất tật cho cá Biển Galilê bữa đó rồi.

Lời Chúa

Đức Giêsu và các môn đệ chèo thuyền ra Biển Galilê. Sóng gió nổi lên khiến thuyền đánh cá tưởng chìm. Nhưng Đức Giêsu vẫn cứ ngủ say. Các môn đệ hốt hoảng đánh thức Ngài dậy,

— Thầy ơi, xin cứu chúng con.

Đức Giêsu thức dậy, Ngài la mắng sóng gió. Bốn phía Biển Galilê (bỗng dưng) trở nên yên lặng như tờ (Matt 8:23-27).

Suy Niệm

Cuộc đời nào chẳng có sóng gió. Bao nhiêu lần rồi, sóng đời cuồn cuộn dâng cao như muốn nhận chìm như muốn đập nát mảnh thuyền hồn chiều sâu một thước hai nhỏ bé.

Thuyền hồn nào chẳng mỏng manh dễ vỡ như thủy tinh.

Đau xé nát một lời nói.

Con cái hư hỏng, bỏ Chúa bỏ đạo.

Buồn hằn khóe mắt một chuyện tình.

Sầu tủi duyên kiếp số phận hẩm hiu.

Hờn giận người không giữa lời hứa thủy chung.

Thất bại trong đời. Giờ lại tay trắng.

Bệnh tật nan y. Ung thư. Chạy chemotherapy, tóc rụng sói sọi.

Bao nhiêu lần rồi con muốn buông xuôi bỏ cuộc. Sóng nước biển đời tiếp tục dâng cao. Mình con bơ vơ trơ trụi như chiếc lá khô giữa mặt biển đang cuồn cuộn nổi cơn ba đào.

Chúa ơi, giữa cơn sóng gió trần gian, con cần Chúa!

— Thầy ơi, xin cứu con.

Chú thích

[1] Năm 1986, tại bờ biển Galilê người ta khám phá ra một cái thuyền đánh cá có chiều dài 8.2m, chiều rộng 2.3m, chiều sâu 1.2m. Dùng Carbon 14, khoa học gia đo được tuổi đời của thuyền đánh cá vào khoảng 100 BC và 71 AD.
Thuyền đánh cá cổ, Ảnh Nguyễn Trung Tây


www.nguyentrungtay.com