Từ bài học Đông Âu nhìn về Hà nội - Thái hà: "Niềm tin đánh đổ bạo tàn!"
1. Thảm họa cộng sản từ hơn 80 năm qua đã gây cho hơn 1/3 dân số thế giới
Một thế cờ DOMINO tại Đông Âu được kéo dài hơn nửa thế kỷ với chính sách cộng sản cực đoan, tàn bạo đã bị đổ cờ hàng loạt nhanh chóng trong vòng 3 năm từ 1989-1991. Chính sách bạo tàn bất nhân này bắt đầu trước thế chiến và sau thế chiến 2 được phát xuất từ Xô Viết và lan rộng qua các nước Đông Âu cho tới một nửa phần nước Đức về phía đông, bắt đầu từ 1914 và kết thúc vào năm 1991 tại chính nơi sinh đẻ ra nó: Xô Viết. Có những người được sinh ra trong thời gian này và đã được chôn sâu vào lòng đất, khi chưa biết khí trời tự do như thế nào. Có kẻ được sinh ra và bây giờ mới biết tận hưởng được giá trị dân chủ tự do thực sự.
Con người không có thể chọn một lối sống tuyệt đối hảo hạng cho chính mình được khi so sánh tư bản với cộng sản hoặc với một chủ nghĩa nào khác. Tư bản, không thể che dấu cũng có cái rất xấu của nó và cộng sản có sự tàn bạo, khát máu, dã mãn không chế độ nào so sánh được. Gần 20 năm bức tường sắt cộng sản đổ vụn xuống như những tấm bài domino thì người dân Đông Âu phải tìm cách tránh ngay „bệnh dịch cấp tính cộng sản“ càng xa càng tốt, như phải tránh người củi hủi. Thực tế rõ ràng các nước Đông Âu không còn cách nào hơn phải gia nhập vào khối Liên Minh Âu Châu (EU) để tìm lá chắn thoát khỏi ảnh hưởng của người anh cả khổng lồ gian ác Liên Xô. Ví dụ Tiệp Khắc, Ba Lan, Rumania, Bulgaria, Ungarn, Litauen…, vào ngày 21/12/2007 biên giới của Ba Lan và Tiệp Khắc đã thông thương qua toàn khối Âu Châu. Gần đây nhất Ba Lan và Tiệp Khắc đang bàn cãi sôi nổi về việc Mỹ muốn đặt lá chắn các hỏa tiễn có tầm phát xuất từ Iran tại hai nước này. Một nguyên tắc đơn giản là dùng chú Mỹ khổng lồ làm lá bài ngăn cản ảnh hưởng vĩnh viễn của bàn tay lông lá Xô Viết (một nỗi lo sợ ngày đêm của các nước Đông Âu đối với người anh cả bạo tàn này).
Những con số không tưởng được về sự tàn ác của cộng sản khi sách "Le Livre noir du communisme", Xuất bản Robert Laffont 1997, của các học giả Stéphane Courtois, Nicolas Werth, Jean Louis Panné, Andrzej Packowski, Karel Bartosek, Jean-Louis Margolin tố cáo tội ác của công sản thế giới với nhan đề tiếng Việt: „Mật thư tội ác của chủ nghĩa cộng sản, tàn sát - khủng bố - đàn áp“.
Dưới đây chỉ là con số tối thiểu của những nạn nhân đã bị cộng sản giết chết do sách này nêu ra: Trung Quốc: 65 triệu; Liên Xô: 20 triệu; Bắc Hàn: 2 triệu; Cam Bốt: 2 triệu; Phi Châu: 1,7 triệu; A phú Hãn: 1,5 triệu; Đông Âu: 1 triệu; Trung Mỹ: 150 ngàn và Việt Nam: 1 triệu. Riêng tại Cam Bốt với dân số 8 triệu dân, nếu tính theo tỉ lệ dân số thì Pol Pot đứng hàng đầu gây tội ác. Trong vòng 4 năm từ 1975-1979, Pol Pot đã tiêu diệt 1/4 dân số dân tộc của mình. Quá ghê tởm, bàn tay lông lá của Lenin, Stalin và băng đảng đã đẫm máu vì cái lô-gích tư tưởng cộng sản tàn bạo vô luân của mình.
Việtnam sắp kỷ niệm 40 năm Tết Mậu Thân 1968 cũng là lúc cho các nhà viết sử chân chính lần dở từng trang sách tang thương của hai miền Nam Bắc để biết ai gây ra sự tàn ác giết người Việt Nam tại Huế và 33 tỉnh thành khác. Theo „The Vietnam Wars“ của Marylin B. Young tổng kết cho biết tội ác của cộng sản Bắc Việt gây ra như sau: Quân lực Việtnam Cộng Hòa: chết 4.954 binh sĩ; bị thương 15.097 người. Cộng sản Bắc Việt và Mặt Trận GP: chết 58.373 bộ đội (họ sử dụng tổng số 84.000 quân); bị bắt làm tù binh 9.461 người. Đại họa của cộng sản gây cho miền Nam Việtnam dịp Tết Mậu Thân: chết 14.300 người dân; 24.000 bị thương và 627.000 người dân trở thành vô gia cư. Tội ác tàn sát tập thể ở Huế với những mồ chôn tập thể do cộng sản Bắc Việt thủ tiêu chưa được giải mã rõ ràng.
Bài học đàn áp cá lớn nuốt cá bé vẫn là nỗi kinh hoàng của người dân Đông Âu: Chính Kroutchev vào mùa thu năm 1956 đã ra lệnh cho Hồng quân kéo xe tăng vào đè bẹp dân chúng Hung Gia Lợi. Cũng chính Kroutchev đã xua quân kéo xe tăng vào đè bẹp dân chúng thành phố Prag - Tiệp Khắc vào ngày 21.8.1968. Hàng triệu người thuộc các sắc dân Ba Lan, Ukraine, dân Bắc Âu, dân sống trong vùng Moldawien bị đi lưu đày trong những năm 1939-1940 và tái diễn tiếp theo trong những năm 1944-1945. Năm 1941, nhóm dân Đức không di tản được phải làm việc cho Nga, sinh sống dọc theo sông Volga cũng bị đi lưu đày. Tuy rằng những người lưu đày không bị giết ngay nhưng với các điều kiện lao động cực khổ, trong điều kiện thời tiết giá lạnh khắc nghiệt của mùa Đông thường ở độ trừ 30 trong vùng Bắc Tây Bá Lợi Á, chẳng còn được bao nhiêu người sống sót. Cho đến nay con số tử vong chưa được chính thức đưa ra, nhưng phải kể đến hàng trăm ngàn người. Ngoài ra nạn đói ở vùng Ukraine vào những năm 1932-1933 và những vụ chống tập thể hóa đã có đến trên 6 triệu ngưới chết. Tại vùng Ukraine này đã diễn ra hai hình thức diệt chủng: diệt chủng giai cấp và diệt chủng sắc dân do Xô Viết chủ mưu. Thảm họa của cộng sản từ hơn 80 năm qua đã gây đại họa cho hơn 1/3 dân số thế giới.
Joseph Berger, một cán bộ trong tổ chức Quốc Tế Cộng Sản, người đã từng nếm mùi ở các trại lao động khổ sai, đã kể lại một lá thư của một nữ tù nhân đảng viên cộng sản được trả tự do sau khi bị lưu đày với nội dung như sau: ''Các người cộng sản thế hệ chúng tôi chấp nhận quyền lực của Stalin. Họ chấp nhận hành động bạo ác của Stalin. Và cả những người cộng sản khác trên khắp thế giới. Đây là một vết nhơ mà chúng tôi đã vi phạm. Để phá bỏ vết nhơ, chúng tôi phải làm sao cho các tội ác này không còn tái diễn. Điều gì đã diễn ra? Phải chăng chúng tôi mất cả lý trí?“
Bà Annie Kriegel, một nhà phân tích kỳ cựu về chủ nghĩa cộng sản đã cho thấy mặt trái của chủ nghĩa: „Ý thức hệ cộng sản dự phóng một xã hội tốt đẹp. Điều này đã mê hoặc nhiều người. Nhưng xã hội cộng sản tước đoạt tất cả trách nhiệm của chúng ta. Họ quyết định mọi việc. Nhiều người ở bên ngoài vì sợ chịu trách nhiệm và tự do nên đã chấp nhận chủ nghĩa cộng sản. Nhưng những người sống trong chế độ độc tài cộng sản thì quá chán ngán. Họ chỉ mong có sự thay đổi!“
2. Những ngọn lửa cầu nguyện cho hòa bình tại Leipzig, Đông Đức: „Niềm tin đánh đổ bạo tàn!“
Nước Đức là một trường hợp đặc biệt. Việc thống nhất nước Đức quả là một phép mầu nhiệm. Đức Hồng Y Georg Sterzinsky, Tổng Giám Mục Berlin đã đến Fatima tạ ơn Đức Mẹ sau khi nước Đức được thống nhất, ngài nói: „Đây là một phép lạ lớn lao vì nước Đức thống nhất không phải tốn một giọt máu, một viên đạn.“ Điều ấy xảy ra từ nơi đâu và từ khởi điểm nào?
Giống như Việtnam nhà nước Đông Đức luôn gây khó khăn cho các tín hữu theo đạo Kitô, họ ép bỏ nhiều người chối đạo và gây khủng bố cho người giữ đạo. Con số thống kê trong 50 năm thống trị bạo tàn của cộng sản tại Đông Đức với 16 triệu dân cho thấy: vào năm 1950 có 80% dân số theo đạo Tin Lành, nhưng cho đến 1989 chỉ còn 25% giữ đạo mà thôi. Số người công giáo trong thời gian này là 10% và chỉ còn lại 5% giữ đạo.
Thành phố Leipzig tạm gọi là thủ phủ của người Tin Lành với điểm phát xuất là nhà thờ Nikolais với 2.000 chỗ ngồi. Những ngọn lửa cầu nguyện cho hòa bình tại Leipzig, Đông Đức đã được nhóm lên vào năm 1981 và bị mật vụ Stasi Đông Đức dập tắt. Vào năm 1985 „nhóm cầu nguyện cho hòa bình“ lại được khơi dậy và lan truyền đến những người không phải là Kitô hữu. Phần đông trong nhóm cầu nguyện này thuộc giáo hội Tin Lành và nhiều mục sư tin lành tham gia. Tại nhà thờ Nikolais có giờ cầu nguyện cho hòa bình vào mỗi ngày thứ hai do các mục sư tin lành, tuyên úy giới trẻ là W.Groeger và C. Fuehrer tổ chức. Bạo dạn nhất đã xảy ra vào ngày 04/9/1989 với các biểu ngữ biểu tình đòi hỏi dân chủ, tự do ngôn luận và mở cửa biên giới, ngay giữa lòng thành phố Leipzig. Tất nhiên mật vụ Stasi đối xử tàn bạo với nhóm biểu tình, tuy nhiên thay vì làm cho người dân sợ hãi thì lại gây lên một làn sóng ủng hộ lớn lao tại thành phố Leipzig và khắp mọi nơi. Chỉ 3 tuần lễ sau vào ngày 25/9/1989 nhóm tập họp hơn 5.000 người và tiếp theo vào ngày 02/10/1989 con số biểu tình gia tăng lên 20.000 ngàn người đã làm cho công an mật vụ chùng bước. Cuối cùng vào ngày 09/10/1989 toàn dân Leipzig xuống đường với 70.000 người với một sức mạnh vỡ bờ làm cho công an mật vụ chốn chạy. Đảng cộng sản Đông Đức SED lâm vào ngõ cụt không lối thoát. Làn sóng đòi tự do dân chúng la rộng trên các thành phố Dresden, Rostock, Plauen, Đông Bá Linh… Vào mỗi thứ hai sau đó số người biểu tình càng đông, cao điểm nhất với 300.000 người xuống đường tại Leipzig vào ngày 06/11/1989 và chỉ 3 ngày sau đó cộng sản Đông Đức SED sợ hãi và phải mở cửa biên giới thông thương giữa Đông và Tây Đức. Toàn thể nước Đức ăn mừng, người dân đập tường ô nhục Bá Linh mang về làm kỷ niệm. Một giấc mơ của dân tộc Đức kéo dài gần nửa thế kỷ mới trở thành hiện thực.
Nhiều lần những người đến cầu nguyện tại nhà thờ Nikolais bị khủng bố và hăm dọa tù đày, ví dụ trong một buổi cầu nguyện cho hòa bình tại nhà thờ Nikolais với khoảng 600 giáo dân trong khi đó vòng ngoài đã bị bao vây bởi 1.000 công an mật vụ. Một phép lạ, khi vị mục sư C. Fuehrer, người khởi xướng phong trào đã nhìn ra: „Tuyệt vời, khi đạt được dân chủ và thống nhất, cho đến một tấm kính nhỏ của nhà thờ Nikolais cũng không bị phá vỡ.“
Viết lại những dòng chữ kể lại cuộc đấu tranh dành công lý, tự do và hòa bình của người dân Đông Đức thật quá dễ dàng khi lật dở lại những dữ liệu. Điều kiện ắt có và đủ là đúng thời điểm và khối đồng minh Mỹ-Pháp-Anh cùng muốn, nhất là từ phía Xô Viết qua vị chủ tịch Michail Gorbatschow với chính sách Perestroiska, được mệnh danh là „Cuộc cánh mạng thứ 2 Xô Viết.“ Vào ngày 07/10/1989 chủ tịch Michail Gorbatschow đến Đông Bá Linh dịp kỷ niệm ngày thứ 40 thành lập nước cộng sản Đông Đức và đã phát biểu một câu lừng danh: „Ai đến trễ thì cuộc đời sẽ trừng phạt nó“ - "Wer zu spät kommt, den bestraft das Leben". Lúc đó y như là bản án tử hình đã treo trên cổ của Erich Honecker, chủ tịch đảng cộng sản Đông Đức.
3. Từ nước Đức Nhìn về Hà nội – Thái hà
Có phải nơi quê hương chúng ta đang trải qua như người Đông Đức đã làm tại nhà thờ Nikolais – Leipzig cách đây 19 năm: Đốt Nến và Cầu Nguyện, không phải chỉ vào mỗi ngày thứ hai hàng tuần mà là 3 buổi mỗi ngày và còn được chia ra cho từng họ đạo tại Hà nội đến đọc kinh. Câu hỏi như thế cho phép chúng ta so sánh với lịch sử đấu tranh của người Đức. Tại Hà nội – Thái hà luôn vọng lên lời hát Kinh Hòa Bình: „Lạy Chúa từ nhân! Xin cho con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người. Lạy Chúa xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa. Để con đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm. Để con đem tin kính vào nơi nghi nan, chiếu trông cậy vào nơi thất vọng, để con dọi ánh sáng vào nơi tối tăm, đem niềm vui đến chốn ưu sầu. Lạy Chúa xin hãy dạy con: Tìm an ủi người hơn được người ủi an. Tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết. Tìm yêu mến người hơn được người mến yêu. Vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh. Chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản than. Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ. Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời. Ôi Thần Linh thánh ái xin mở rộng lòng con. Xin thương ban xuống những ai lòng đầy thiện chí: Ơn an bình.“ Thì tại Leipzig cách đây 19 năm với lời cầu nguyện vang to theo tinh thần Phúc Âm của Chúa Giêsu được vang lên trên loa nhà thờ Nikolais và ngoài đường phố:
Mục sư C. Fuehrer kể tiếp: „Thế là việc lạ lùng đã xảy ra. Tinh thần bất bạo động của Chúa Giêsu lôi kéo mọi người gần nhau hơn, tạo nên một sức mạnh ôn hòa. Những người lính canh gác, công an mật vụ Stasi bị lôi kéo vào vòng cầu nguyện, sau đó tạo nên cuộc đối thoại và cuối cùng công an mật vụ rút quân có trật tự. Đó là tinh thần của Chúa Giêsu, bởi vì không có kẻ chiến thắng cũng chẳng có kẻ bị bại. Không có kẻ tự đắc trước người thua trận và chẳng có ai bị mất mặt hổ ngươi.“
4. Quyền bính cộng sản giữ được cho mình đời đời hay không?
Ai đã sống trong các nước Đông Âu thì mới biết „con muỗi cũng không lọt qua được bức màn sắt cộng sản“. Thí dụ tình báo Nga KGB luôn là nỗi kinh hoàng cho từng người dân Đông Âu, tụi nó là bố mẹ của những đứa chủ tịch cầm quyền mỗi nước. Họ có quyền „bảo sao nghe vậy.“ Người viết có dịp đi thăm các trại tù riêng của KGB được đặt trong các nước Đông Âu thì có thể so sánh sự tàn bạo hơn 10 lần khi nói về trại tù Hỏa Lò - Hànội. Rồi kể đến các công an mật vụ quốc gia với nhiều quyền lực để bảo vệ chính quyền bằng mọi cách. Tại Đông Đức ai cũng khiếp sợ bọn Stasi, mệnh danh mật vụ Đông Đức và bọn tay sai. Thống kê cho biết tại Ba Lan hoặc Tiệp Khắc thời cộng sản cứ 400 người dân bị 1 công an theo dõi, thì tại Đông Đức cứ 50 người dân bị 1 người mật vụ Stasi quản lý. Bức tường ô nhục Bá Linh được xây dựng từ ngày 13/8/1961 cho tới ngày lật đổ bức tường 09/11/1989 chưa đếm được vài chục người vượt khỏi bức tường chỉ cao 3m90. Khoảng 190 bị bắn chết trong ven tường phía Đông Bá linh và khoảng 400 người bị bắn chết trong vòng đai biên giới. Con số này cho thấy Đông Đức đúng là một nhà tù khổng lồ, không ai nhúc nhích được như ý mình muốn và vai trò mật vụ làm việc ngày đêm trong suốt 40 năm thật xuất sắc. Có thể nói Erich Honecker lúc tại vị như ngồi trên một chiếc ngai vàng vững chắc. Vào tháng 6 năm 1989 khi đi chư hầu Moskau hắn ta đã hùng hổ tuyên bố: „Cứ tình trạng như vầy thì tôi ngồi êm ru 50 năm hoặc cả 100 năm nữa.“ (Bei einer Moskaureise verteidigt Honecker erneut die Mauer, die "bei Fortbestehen der Gründe noch 50 oder 100 Jahre bestehen werde"). Cuối cùng chỉ vài tháng sau hắn ta phải cuốn gói chốn chui chốn nhủi trong một ngôi nhà tại Moskau. Cuối cùng ông chủ Moskau cũng xua đuổi đứa đầy tớ trung thành Honecker và hắn ta phải tha phương cầu thực tại Chile cho đến chết cô đơn vào ngày 29/5/1994.
Chạy ngược một chút qua Rumania với tên bạo chúa cộng sản Nicolae Ceauşescu, con một nông dân và học hành chẳng đến đâu mới hết bậc tiểu học, khi được quyền lực trong tay vào năm 1965 và nổi hứng ghi danh học đại học hàm thụ. Trong đời hắn ta chưa 1 lần đặt chân đến đại học nhưng vẫn có được mảnh bằng cử nhân kinh tế khoe với đời (chuyện vui thế kỷ của Rumania). Giống như Đông Đức với mật vụ Stasi thì Ceauşescu tổ chức mật vụ Securitate rất ác độc giã man với người dân. Văn phòng của vị chủ tịch bạo chúa này được xây dựng tốn kém khoảng 1.000 phòng, riêng một tòa nhà to lớn kế bên trên dưới 50 phòng cho vợ bạo chúa. Người em út Ioan Ceauşescu, cho vào chức vị tổng thư ký văn phòng chủ tịch, một người em khác Ilie Ceauşescu, vào chức vị phó bộ trưởng quốc phòng. Vợ hắn ta là Elena được tự xưng danh „mẫu hậu quốc gia“ bắt mọi người sùng bái và bà ta tự ban cho mình tước hiệu ngôi vị tiến sĩ dù chẳng học đến đâu. Ceauşescu đã làm cho Rumania thành một nhà tù ghê tởm và sống trên xương máu của người dân. Hắn đã tàn phá 8.000 làng mạc để biến thành khu kinh tế giả. Chỗ nào có địa thế tốt hoặc đất đai mầu mỡ là hắn xua đuổi dân làng để cướp đất. Nicolae Ceauşescu là biểu tượng gian ác „Pol Pot tại Đông Âu“. Vào tháng 8/1968 Ceauşescu cúi đầu đem quân cho ông chủ Moskau sang thành phố Prag tàn ác đè bẹp người Tiệp Khắc. Nước Rumania đã bị thế giới đánh giá „phá sản“ (Bankrott) về kinh tế. Khi Đông Đức đã xụp đổ thì vào tháng 11.1989 Ceauşescu vớt vát đi cầu vái Xô Viết thì Gorbatschow thẳng thừng phán rằng: „Hãy từ chức và cút đi!“
Trở về Rumania, vào ngày 21/12/1989 Nicolae Ceauşescu tổ chức một cuộc mítting ủng hộ hắn ta - hắn lo sợ thấy nước Đông Đức đang rũ bụi cộng sản - để tham quyền cố vị. Lúc đầu khoảng 100.000 dân chúng hồ hởi ca ngợi. Càng lúc diễn văn của hắn ta làm cho dân chúng càng căm phẫn với sự dối trá lừa đảo của tên bạo chúa này và họ đồng thanh hô to chống đối Ceauşescu ngay trước ống kính truyền hình trực tiếp. Ceauşescu như chết đứng trước micôphôn vì trong đời chưa một ai dám nhục mạ hắn ta. Lúc đó công an mật vụ Securitate nổ súng vào đám đông giết hại nhiều người. Tuy nhiên tổng trưởng quốc phòng Vasile Milea chối từ không cho quân đội nổ súng vào dân lành. Ceauşescu kết án tử hình ngay Vasile Milea. Chỉ 2 ngày sau hàng ngàn người dân tấn công dinh chủ tịch Ceauşescu, hắn ta ra phân bua và trốn thoát bằng trực thăng với vợ. Lúc ấy công an mật vụ Securitate chiến đấu bắn nhau với quân đội ngoài đường xá làm cho hàng ngàn người thiệt mạng. Quân đội tức giận vì Ceauşescu đã giết tổng chỉ huy Milea của họ. Vào ngày 25/12/1989 quân đội đã bắt được vợ chồng Ceauşescu tại vùng Târgovişte, phía bắc Bukarest. Vì bọn Securitate không đầu hàng quân đội cho nên hai vợ chồng Nicolae Ceauşescu đã bị tòa án quân đội kết án tử hình ngay liền lập tức vào lúc 15g ngày 25/12/1989. Trước khi bị xử bắn cô vợ còn mơ tưởng hỏi chồng: „Anh Nicolae, họ dám giết đôi ta à? Ngay tại đất nước Rumania?“ („Nicolae, man ermordet uns? In unserem Rumänien?“). Cặp vợ chồng bạo chúa này được bí mật chôn tại nghĩa trang Bukarester Friedhof Ghencea với tên tuổi khác ghi trên tấm mộ bia vào ngày 30/12/1989. Kết thúc nhanh chóng một thời bạo chúa cộng sản Rumania.
Một góc bí mật nhỏ bé về Honecker và Ceauşescu: cả 2 đều là chủ tịch đảng cộng sản, chủ tịch nước. Họ cùng có một sở thích là ăn chơi xả láng. Sau khi Honecker chốn khỏi Đức và Ceauşescu bị xử bắn tại Rumania báo chí mới khám phá ra mỗi ông bạo chúa cộng sản có một rạp chiếu phim riêng tối tân với hệ thống âm thanh nổi và hơn 2.000 cuốn phim sex mới nhất của Mỹ. Các báo chí viết diễu cợt: „Chỉ có ngôi vị chủ tịch mới được quyền kiểm soát riêng về phim sex và sau đấy bày trò lại cho đàn em làm theo. Còn người dân chỉ biết chân lấm tay bùn làm lụng đóng thuế cho bọn tàn ác hưởng thụ.“
5. Niềm tự hào chống giặc xâm lăng của giới thanh niên, sinh viên và trí thức Việt Nam
Qua những bài học lịch sử Đông Âu như thế, người công sản Việtnam, ai dám tự hào là mình có thể cai trị người dân suốt đời với gông cùm cộng sản. Công an mật vụ Việtnam có dám sánh vai bằng Stasi của Đông Đức hoặc bằng một phần Securitate. Sự an toàn như Honecker đã nói trong 50 năm hoặc 100 năm đang ở đâu? Chắc chắn sự giàu có cộng với gia tài kếch sù của người cộng sản Việtnam đang hưởng thụ do gian tham hoặc bóc lột, theo thời gian sẽ là „kẻ tử thù của lô-gích cộng sản.“ Toà án quốc tế sẽ không để cho kẻ tàn ác sống thảnh thơi như trường hợp của những người theo Pol Pot đang bị truy tố. Những người dân trong nước sẽ là nhân chứng của sự tàn ác bất công, bất nhân, bất nghĩa, bất trung do người cộng sản Việtnam đang gây ra.
Hàng triệu bạn trẻ Việtnam đã và đang đi làm lao động bên Đông Âu, riêng tại Đông Đức khoảng 100.000 người làm việc thì đã biết hệ thống mật vụ an ninh như thế nào và các bạn đã trải qua tiến trình dân chủ hoặc là nhân chứng sống trong cuộc đổi đời tại các nước cộng sản Đông Âu. Các bạn có cơ hội để phân tích và so sánh giữa chế độ bất công cộng sản và xã hội tự do dân chủ tôn trọng phẩm giá người dân ra sao. Hy vọng những tư duy đó sẽ là chất xúc tác mạnh hoặc là cú hích quan trọng cho cuộc đổi mới tại quê hương thân yêu chúng ta. Đất nước chúng ta đang cần những tư duy đúng đắn, biết tôn trọng nhân phẩm và tự do của con người. Điển hình các bạn đang gióng lên tiếng nói yêu nước đối với kẻ thù ngàn năm Tàu cộng xâm chiếm.
Tự hào dân tộc và yêu thương giống nòi đang được giới thanh niên, sinh viên và trí thức Việt Nam kêu gọi biểu tình bảo vệ lãnh thổ Quê hương Việt Nam do Đại Học Bách Khoa đăng trên các blogs, diễn đàn, trang thông tin trong nước và hải ngoại, lời kêu gọi biểu tình ở Hà nội và Saigòn. Tôi thật vui mừng với sự trưởng thành của các bạn. Các bạn thể hiện tinh thần Diên Hồng bất khuất chống ngoại xâm. Trong lời kêu gọi tôi được phép trích dẫn nơi đây:
„Từ các trường đại học trong nước, Bí thư Đoàn thanh niên của các trường đại học đã được mời hợp tác với công an bằng cách nhận mặt sinh viên trường mình thông qua hình ảnh, video hai cuộc biểu tình trước do công an cung cấp. Tất cả các sinh viên bị nhận mặt đều bị trấn áp bằng các hình thức như: Cắt học bổng, treo bằng tốt nghiệp, đình chỉ thi. Rất nhiều sinh viên trong số này đã phẫn nộ và yêu cầu trường học có câu trả lời thỏa đáng. Tất cả các sinh viên này đều được nhà trường hẹn trả lời vào lúc... 9 giờ sáng, ngày 9/1/2008. Động thái này cũng tương tự như việc công an "mời" blogger Điếu Cày làm việc vào ngày Chủ nhật, 23/12/2007 để ngăn chặn ông đến với đoàn biểu tình… Từ đêm 7/1/2008, các văn nghệ sĩ có mặt trong những cuộc biểu tình trước đây đều bị đặt trong vòng theo dõi và luôn có hai nhân viên mật vụ đi kèm đến bất kỳ đâu. Trước cổng lãnh sự quán Trung Quốc tại Sài Gòn, bên cạnh những hàng rào lưới B40 để hạn chế đi lại còn có sự xuất hiện của các hàng rào cọc sắt nhọn.
Một sự kiện trớ trêu là vào chiều ngày Thứ Ba 08/01/2008, khoảng 30 công dân Trung Quốc đã cầm cờ Trung Quốc và biểu ngữ "Hoàng Sa và Trường Sa là những giọt máu của Trung Quốc". Nhóm người biểu tình nầy đã được công an VN trang trọng và bảo vệ cho họ biểu tình trong vòng 2 tiếng đồng hồ từ 1 - 3 giờ trưa mà không gặp trở ngại nào. Đây là cuộc biểu tình lần thứ hai mà các công dân Trung Quốc biểu lộ thái độ trước Đại Sứ Quán Trung Quốc, Hà nội đã được công an VN bảo vệ.
… Trước những hành động bạo ngược của quân cướp nước và trước sự nhu nhược, hèn hạ của chính quyền Việt Nam, Sinh Viên, Thanh Niên Việt Nam và văn nghệ sĩ tại quốc nội đã hẹn nhau sẽ tiếp tục cuộc biểu tình lần 4 vào ngày 19/1 để đánh dấu sự kiện hải quân Trung Quốc dùng vũ lực chiếm đoạt Hoàng Sa vào năm 1974…“
Đọc đến đoạn này tôi thấy thật quái gở với nhà cầm quyền Việtnam, họ giữ nước hay trực tiếp bắt tay lông lá với ngoại xâm bán nước. Bánh vẽ chống thực dân Pháp và đánh Mỹ của họ đâu rồi? Huyền thoại „bộ đội anh hùng“ vẫn được rêu rao trong bỗng chốc tiêu tan thành mây khói và trở mặt trơ tráo rước voi Tàu dày xéo quê hương Việtnam thân yêu của chúng ta. Qua cách hành xử này họ đã xúc phạm nhục mạ đến các anh hùng dân tộc: Trần Hưng Đạo, Quang Trung, Lê Lợi…
Nhà cầm quyền Việtnamđang muốn trở thành một Nicolae Ceauşescu của Việtnam. Những gì mật vụ Stasi của Đức và Securitate Rumania đã đè bẹp dân họ thì chính quyền cộng sản Việtnam cũng đang hành hạ dân tộc mình như vậy, cho dù người dân muốn biểu lộ lòng yêu nước chính nghĩa của chính mình chống giặc Tàu. Học giả Annie Kriegel lại một lần có lý khi viết: „Những người sống trong chế độ độc tài cộng sản thì quá chán ngán. Họ chỉ mong có sự thay đổi!“
6. Lời kết
Chế độ nào rồi cũng có thời điểm chấm dứt của nó, nếu nói những ngọn nến của vài trăm của vài ngàn người cầu nguyện tại thánh đường Nikolais - Leipzig được đóng góp gián tiếp vào việc phá hủy bức màn sắt Đông Âu và đánh đổ bạo tàn cộng sản, thì giới thanh niên, sinh viên và trí thức Việt Nam có thể tạo hào khí và tư duy mới chống ngoại xâm, chống sự lạm quyền độc tài, chống bất công trong mọi tầng lớp. Và người công giáo Hà nội và Thái hà có thể thổi lan ánh lửa cầu nguyện cho cả nước, cho cả dân tộc Việtnam, cho người Việt hải ngoại. Thời điểm đấu tranh 2008 cho công bằng xã hội đang có một ưu điểm tuyệt vời là qua các blogs, diễn đàn, trang mạng lưới thông tin toàn cầu trong nước và ngoài nước sẽ làm cho hệ thống bưng bít cộng sản không còn dấu kín được nữa. Đó là sức mạnh của chúng ta đang có trong đôi tay.
Nơi đây tôi chân thành kêu gọi những người công giáo vì bị bắt buộc trực tiếp hoặc gián tiếp bỏ đạo theo đảng cộng sản mà nay đã về nghỉ hưu, thì lúc này là thuận tiện nhất cho quý vị chuộc lại những lỗi lầm đã bách hại Giáo Hội Công Giáo trong suốt 50 năm trường. Về nghỉ hưu không ai làm gì được quý vị nữa! Tôi biết nhiều vị vẫn đi tham dự thánh lễ Chúa nhật một cách lén lút, nhằm tránh tai mắt của đảng. Hãy mạnh dạn tuyên xưng lại đức tin của mình và tìm cách làm tốt lại cho Giáo Hội chúng ta. Biết quay lại là tức khắc đón nhận được ơn tha thứ của Thiên Chúa. Hãy nghe lời nhắn nhủ của Michail Gorbatschow: „Ai đến trễ thì cuộc đời sẽ trừng phạt nó“ mà cuộc đời nơi đây chính là cuộc sống đời đời về sau! Nước trời mới là cùng đích của người Kitô.
Cuối cùng, điều tôi vẫn thích nghe nhất là lời hát kết thúc của Kinh Hòa Bình: „Xin thương ban xuống những ai lòng đầy thiện chí: Ơn an bình!“
(Một độc giả từ Đức)
- Stern
- Die Zeit
- Wikipedia
- Michail Gorbatschow: Perestroiska, die zweite russische Revolution – Droemer Knaur Verlag
- Stéphane Courtois u. a.: Das Schwarzbuch des Kommunismus, Unterdrückung, Verbrechen und Terror - Piper Verlag
1. Thảm họa cộng sản từ hơn 80 năm qua đã gây cho hơn 1/3 dân số thế giới
Một thế cờ DOMINO tại Đông Âu được kéo dài hơn nửa thế kỷ với chính sách cộng sản cực đoan, tàn bạo đã bị đổ cờ hàng loạt nhanh chóng trong vòng 3 năm từ 1989-1991. Chính sách bạo tàn bất nhân này bắt đầu trước thế chiến và sau thế chiến 2 được phát xuất từ Xô Viết và lan rộng qua các nước Đông Âu cho tới một nửa phần nước Đức về phía đông, bắt đầu từ 1914 và kết thúc vào năm 1991 tại chính nơi sinh đẻ ra nó: Xô Viết. Có những người được sinh ra trong thời gian này và đã được chôn sâu vào lòng đất, khi chưa biết khí trời tự do như thế nào. Có kẻ được sinh ra và bây giờ mới biết tận hưởng được giá trị dân chủ tự do thực sự.
Con người không có thể chọn một lối sống tuyệt đối hảo hạng cho chính mình được khi so sánh tư bản với cộng sản hoặc với một chủ nghĩa nào khác. Tư bản, không thể che dấu cũng có cái rất xấu của nó và cộng sản có sự tàn bạo, khát máu, dã mãn không chế độ nào so sánh được. Gần 20 năm bức tường sắt cộng sản đổ vụn xuống như những tấm bài domino thì người dân Đông Âu phải tìm cách tránh ngay „bệnh dịch cấp tính cộng sản“ càng xa càng tốt, như phải tránh người củi hủi. Thực tế rõ ràng các nước Đông Âu không còn cách nào hơn phải gia nhập vào khối Liên Minh Âu Châu (EU) để tìm lá chắn thoát khỏi ảnh hưởng của người anh cả khổng lồ gian ác Liên Xô. Ví dụ Tiệp Khắc, Ba Lan, Rumania, Bulgaria, Ungarn, Litauen…, vào ngày 21/12/2007 biên giới của Ba Lan và Tiệp Khắc đã thông thương qua toàn khối Âu Châu. Gần đây nhất Ba Lan và Tiệp Khắc đang bàn cãi sôi nổi về việc Mỹ muốn đặt lá chắn các hỏa tiễn có tầm phát xuất từ Iran tại hai nước này. Một nguyên tắc đơn giản là dùng chú Mỹ khổng lồ làm lá bài ngăn cản ảnh hưởng vĩnh viễn của bàn tay lông lá Xô Viết (một nỗi lo sợ ngày đêm của các nước Đông Âu đối với người anh cả bạo tàn này).
Những con số không tưởng được về sự tàn ác của cộng sản khi sách "Le Livre noir du communisme", Xuất bản Robert Laffont 1997, của các học giả Stéphane Courtois, Nicolas Werth, Jean Louis Panné, Andrzej Packowski, Karel Bartosek, Jean-Louis Margolin tố cáo tội ác của công sản thế giới với nhan đề tiếng Việt: „Mật thư tội ác của chủ nghĩa cộng sản, tàn sát - khủng bố - đàn áp“.
Dưới đây chỉ là con số tối thiểu của những nạn nhân đã bị cộng sản giết chết do sách này nêu ra: Trung Quốc: 65 triệu; Liên Xô: 20 triệu; Bắc Hàn: 2 triệu; Cam Bốt: 2 triệu; Phi Châu: 1,7 triệu; A phú Hãn: 1,5 triệu; Đông Âu: 1 triệu; Trung Mỹ: 150 ngàn và Việt Nam: 1 triệu. Riêng tại Cam Bốt với dân số 8 triệu dân, nếu tính theo tỉ lệ dân số thì Pol Pot đứng hàng đầu gây tội ác. Trong vòng 4 năm từ 1975-1979, Pol Pot đã tiêu diệt 1/4 dân số dân tộc của mình. Quá ghê tởm, bàn tay lông lá của Lenin, Stalin và băng đảng đã đẫm máu vì cái lô-gích tư tưởng cộng sản tàn bạo vô luân của mình.
Việtnam sắp kỷ niệm 40 năm Tết Mậu Thân 1968 cũng là lúc cho các nhà viết sử chân chính lần dở từng trang sách tang thương của hai miền Nam Bắc để biết ai gây ra sự tàn ác giết người Việt Nam tại Huế và 33 tỉnh thành khác. Theo „The Vietnam Wars“ của Marylin B. Young tổng kết cho biết tội ác của cộng sản Bắc Việt gây ra như sau: Quân lực Việtnam Cộng Hòa: chết 4.954 binh sĩ; bị thương 15.097 người. Cộng sản Bắc Việt và Mặt Trận GP: chết 58.373 bộ đội (họ sử dụng tổng số 84.000 quân); bị bắt làm tù binh 9.461 người. Đại họa của cộng sản gây cho miền Nam Việtnam dịp Tết Mậu Thân: chết 14.300 người dân; 24.000 bị thương và 627.000 người dân trở thành vô gia cư. Tội ác tàn sát tập thể ở Huế với những mồ chôn tập thể do cộng sản Bắc Việt thủ tiêu chưa được giải mã rõ ràng.
Bài học đàn áp cá lớn nuốt cá bé vẫn là nỗi kinh hoàng của người dân Đông Âu: Chính Kroutchev vào mùa thu năm 1956 đã ra lệnh cho Hồng quân kéo xe tăng vào đè bẹp dân chúng Hung Gia Lợi. Cũng chính Kroutchev đã xua quân kéo xe tăng vào đè bẹp dân chúng thành phố Prag - Tiệp Khắc vào ngày 21.8.1968. Hàng triệu người thuộc các sắc dân Ba Lan, Ukraine, dân Bắc Âu, dân sống trong vùng Moldawien bị đi lưu đày trong những năm 1939-1940 và tái diễn tiếp theo trong những năm 1944-1945. Năm 1941, nhóm dân Đức không di tản được phải làm việc cho Nga, sinh sống dọc theo sông Volga cũng bị đi lưu đày. Tuy rằng những người lưu đày không bị giết ngay nhưng với các điều kiện lao động cực khổ, trong điều kiện thời tiết giá lạnh khắc nghiệt của mùa Đông thường ở độ trừ 30 trong vùng Bắc Tây Bá Lợi Á, chẳng còn được bao nhiêu người sống sót. Cho đến nay con số tử vong chưa được chính thức đưa ra, nhưng phải kể đến hàng trăm ngàn người. Ngoài ra nạn đói ở vùng Ukraine vào những năm 1932-1933 và những vụ chống tập thể hóa đã có đến trên 6 triệu ngưới chết. Tại vùng Ukraine này đã diễn ra hai hình thức diệt chủng: diệt chủng giai cấp và diệt chủng sắc dân do Xô Viết chủ mưu. Thảm họa của cộng sản từ hơn 80 năm qua đã gây đại họa cho hơn 1/3 dân số thế giới.
Joseph Berger, một cán bộ trong tổ chức Quốc Tế Cộng Sản, người đã từng nếm mùi ở các trại lao động khổ sai, đã kể lại một lá thư của một nữ tù nhân đảng viên cộng sản được trả tự do sau khi bị lưu đày với nội dung như sau: ''Các người cộng sản thế hệ chúng tôi chấp nhận quyền lực của Stalin. Họ chấp nhận hành động bạo ác của Stalin. Và cả những người cộng sản khác trên khắp thế giới. Đây là một vết nhơ mà chúng tôi đã vi phạm. Để phá bỏ vết nhơ, chúng tôi phải làm sao cho các tội ác này không còn tái diễn. Điều gì đã diễn ra? Phải chăng chúng tôi mất cả lý trí?“
Bà Annie Kriegel, một nhà phân tích kỳ cựu về chủ nghĩa cộng sản đã cho thấy mặt trái của chủ nghĩa: „Ý thức hệ cộng sản dự phóng một xã hội tốt đẹp. Điều này đã mê hoặc nhiều người. Nhưng xã hội cộng sản tước đoạt tất cả trách nhiệm của chúng ta. Họ quyết định mọi việc. Nhiều người ở bên ngoài vì sợ chịu trách nhiệm và tự do nên đã chấp nhận chủ nghĩa cộng sản. Nhưng những người sống trong chế độ độc tài cộng sản thì quá chán ngán. Họ chỉ mong có sự thay đổi!“
2. Những ngọn lửa cầu nguyện cho hòa bình tại Leipzig, Đông Đức: „Niềm tin đánh đổ bạo tàn!“
Nước Đức là một trường hợp đặc biệt. Việc thống nhất nước Đức quả là một phép mầu nhiệm. Đức Hồng Y Georg Sterzinsky, Tổng Giám Mục Berlin đã đến Fatima tạ ơn Đức Mẹ sau khi nước Đức được thống nhất, ngài nói: „Đây là một phép lạ lớn lao vì nước Đức thống nhất không phải tốn một giọt máu, một viên đạn.“ Điều ấy xảy ra từ nơi đâu và từ khởi điểm nào?
Giống như Việtnam nhà nước Đông Đức luôn gây khó khăn cho các tín hữu theo đạo Kitô, họ ép bỏ nhiều người chối đạo và gây khủng bố cho người giữ đạo. Con số thống kê trong 50 năm thống trị bạo tàn của cộng sản tại Đông Đức với 16 triệu dân cho thấy: vào năm 1950 có 80% dân số theo đạo Tin Lành, nhưng cho đến 1989 chỉ còn 25% giữ đạo mà thôi. Số người công giáo trong thời gian này là 10% và chỉ còn lại 5% giữ đạo.
Thành phố Leipzig tạm gọi là thủ phủ của người Tin Lành với điểm phát xuất là nhà thờ Nikolais với 2.000 chỗ ngồi. Những ngọn lửa cầu nguyện cho hòa bình tại Leipzig, Đông Đức đã được nhóm lên vào năm 1981 và bị mật vụ Stasi Đông Đức dập tắt. Vào năm 1985 „nhóm cầu nguyện cho hòa bình“ lại được khơi dậy và lan truyền đến những người không phải là Kitô hữu. Phần đông trong nhóm cầu nguyện này thuộc giáo hội Tin Lành và nhiều mục sư tin lành tham gia. Tại nhà thờ Nikolais có giờ cầu nguyện cho hòa bình vào mỗi ngày thứ hai do các mục sư tin lành, tuyên úy giới trẻ là W.Groeger và C. Fuehrer tổ chức. Bạo dạn nhất đã xảy ra vào ngày 04/9/1989 với các biểu ngữ biểu tình đòi hỏi dân chủ, tự do ngôn luận và mở cửa biên giới, ngay giữa lòng thành phố Leipzig. Tất nhiên mật vụ Stasi đối xử tàn bạo với nhóm biểu tình, tuy nhiên thay vì làm cho người dân sợ hãi thì lại gây lên một làn sóng ủng hộ lớn lao tại thành phố Leipzig và khắp mọi nơi. Chỉ 3 tuần lễ sau vào ngày 25/9/1989 nhóm tập họp hơn 5.000 người và tiếp theo vào ngày 02/10/1989 con số biểu tình gia tăng lên 20.000 ngàn người đã làm cho công an mật vụ chùng bước. Cuối cùng vào ngày 09/10/1989 toàn dân Leipzig xuống đường với 70.000 người với một sức mạnh vỡ bờ làm cho công an mật vụ chốn chạy. Đảng cộng sản Đông Đức SED lâm vào ngõ cụt không lối thoát. Làn sóng đòi tự do dân chúng la rộng trên các thành phố Dresden, Rostock, Plauen, Đông Bá Linh… Vào mỗi thứ hai sau đó số người biểu tình càng đông, cao điểm nhất với 300.000 người xuống đường tại Leipzig vào ngày 06/11/1989 và chỉ 3 ngày sau đó cộng sản Đông Đức SED sợ hãi và phải mở cửa biên giới thông thương giữa Đông và Tây Đức. Toàn thể nước Đức ăn mừng, người dân đập tường ô nhục Bá Linh mang về làm kỷ niệm. Một giấc mơ của dân tộc Đức kéo dài gần nửa thế kỷ mới trở thành hiện thực.
Nhiều lần những người đến cầu nguyện tại nhà thờ Nikolais bị khủng bố và hăm dọa tù đày, ví dụ trong một buổi cầu nguyện cho hòa bình tại nhà thờ Nikolais với khoảng 600 giáo dân trong khi đó vòng ngoài đã bị bao vây bởi 1.000 công an mật vụ. Một phép lạ, khi vị mục sư C. Fuehrer, người khởi xướng phong trào đã nhìn ra: „Tuyệt vời, khi đạt được dân chủ và thống nhất, cho đến một tấm kính nhỏ của nhà thờ Nikolais cũng không bị phá vỡ.“
Viết lại những dòng chữ kể lại cuộc đấu tranh dành công lý, tự do và hòa bình của người dân Đông Đức thật quá dễ dàng khi lật dở lại những dữ liệu. Điều kiện ắt có và đủ là đúng thời điểm và khối đồng minh Mỹ-Pháp-Anh cùng muốn, nhất là từ phía Xô Viết qua vị chủ tịch Michail Gorbatschow với chính sách Perestroiska, được mệnh danh là „Cuộc cánh mạng thứ 2 Xô Viết.“ Vào ngày 07/10/1989 chủ tịch Michail Gorbatschow đến Đông Bá Linh dịp kỷ niệm ngày thứ 40 thành lập nước cộng sản Đông Đức và đã phát biểu một câu lừng danh: „Ai đến trễ thì cuộc đời sẽ trừng phạt nó“ - "Wer zu spät kommt, den bestraft das Leben". Lúc đó y như là bản án tử hình đã treo trên cổ của Erich Honecker, chủ tịch đảng cộng sản Đông Đức.
3. Từ nước Đức Nhìn về Hà nội – Thái hà
Có phải nơi quê hương chúng ta đang trải qua như người Đông Đức đã làm tại nhà thờ Nikolais – Leipzig cách đây 19 năm: Đốt Nến và Cầu Nguyện, không phải chỉ vào mỗi ngày thứ hai hàng tuần mà là 3 buổi mỗi ngày và còn được chia ra cho từng họ đạo tại Hà nội đến đọc kinh. Câu hỏi như thế cho phép chúng ta so sánh với lịch sử đấu tranh của người Đức. Tại Hà nội – Thái hà luôn vọng lên lời hát Kinh Hòa Bình: „Lạy Chúa từ nhân! Xin cho con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người. Lạy Chúa xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa. Để con đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm. Để con đem tin kính vào nơi nghi nan, chiếu trông cậy vào nơi thất vọng, để con dọi ánh sáng vào nơi tối tăm, đem niềm vui đến chốn ưu sầu. Lạy Chúa xin hãy dạy con: Tìm an ủi người hơn được người ủi an. Tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết. Tìm yêu mến người hơn được người mến yêu. Vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh. Chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản than. Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ. Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời. Ôi Thần Linh thánh ái xin mở rộng lòng con. Xin thương ban xuống những ai lòng đầy thiện chí: Ơn an bình.“ Thì tại Leipzig cách đây 19 năm với lời cầu nguyện vang to theo tinh thần Phúc Âm của Chúa Giêsu được vang lên trên loa nhà thờ Nikolais và ngoài đường phố:
- Chúa Giêsu dạy: "Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó!“ và không hạnh phúc cho ai có tiền của.
- Chúa Giêsu dạy: „Hãy yêu kẻ thù!“ và không được đàn áp người khác.
- Chúa Giêsu dạy: „Ai làm lớn sẽ bị hạ xuống!“ và không chấp nhận người ngồi cố vị.
- Chúa Giêsu dạy: „Ai thí mạng sống mình vì bạn hữu sẽ đạt được nước trời“ và không chấp nhận kẻ luôn vì quyền lợi cá nhân.
- Chúa Giêsu dạy: „Các con là muối đất“ và không chấp nhận các con là kem thoa hảo hạng.
Mục sư C. Fuehrer kể tiếp: „Thế là việc lạ lùng đã xảy ra. Tinh thần bất bạo động của Chúa Giêsu lôi kéo mọi người gần nhau hơn, tạo nên một sức mạnh ôn hòa. Những người lính canh gác, công an mật vụ Stasi bị lôi kéo vào vòng cầu nguyện, sau đó tạo nên cuộc đối thoại và cuối cùng công an mật vụ rút quân có trật tự. Đó là tinh thần của Chúa Giêsu, bởi vì không có kẻ chiến thắng cũng chẳng có kẻ bị bại. Không có kẻ tự đắc trước người thua trận và chẳng có ai bị mất mặt hổ ngươi.“
4. Quyền bính cộng sản giữ được cho mình đời đời hay không?
Ai đã sống trong các nước Đông Âu thì mới biết „con muỗi cũng không lọt qua được bức màn sắt cộng sản“. Thí dụ tình báo Nga KGB luôn là nỗi kinh hoàng cho từng người dân Đông Âu, tụi nó là bố mẹ của những đứa chủ tịch cầm quyền mỗi nước. Họ có quyền „bảo sao nghe vậy.“ Người viết có dịp đi thăm các trại tù riêng của KGB được đặt trong các nước Đông Âu thì có thể so sánh sự tàn bạo hơn 10 lần khi nói về trại tù Hỏa Lò - Hànội. Rồi kể đến các công an mật vụ quốc gia với nhiều quyền lực để bảo vệ chính quyền bằng mọi cách. Tại Đông Đức ai cũng khiếp sợ bọn Stasi, mệnh danh mật vụ Đông Đức và bọn tay sai. Thống kê cho biết tại Ba Lan hoặc Tiệp Khắc thời cộng sản cứ 400 người dân bị 1 công an theo dõi, thì tại Đông Đức cứ 50 người dân bị 1 người mật vụ Stasi quản lý. Bức tường ô nhục Bá Linh được xây dựng từ ngày 13/8/1961 cho tới ngày lật đổ bức tường 09/11/1989 chưa đếm được vài chục người vượt khỏi bức tường chỉ cao 3m90. Khoảng 190 bị bắn chết trong ven tường phía Đông Bá linh và khoảng 400 người bị bắn chết trong vòng đai biên giới. Con số này cho thấy Đông Đức đúng là một nhà tù khổng lồ, không ai nhúc nhích được như ý mình muốn và vai trò mật vụ làm việc ngày đêm trong suốt 40 năm thật xuất sắc. Có thể nói Erich Honecker lúc tại vị như ngồi trên một chiếc ngai vàng vững chắc. Vào tháng 6 năm 1989 khi đi chư hầu Moskau hắn ta đã hùng hổ tuyên bố: „Cứ tình trạng như vầy thì tôi ngồi êm ru 50 năm hoặc cả 100 năm nữa.“ (Bei einer Moskaureise verteidigt Honecker erneut die Mauer, die "bei Fortbestehen der Gründe noch 50 oder 100 Jahre bestehen werde"). Cuối cùng chỉ vài tháng sau hắn ta phải cuốn gói chốn chui chốn nhủi trong một ngôi nhà tại Moskau. Cuối cùng ông chủ Moskau cũng xua đuổi đứa đầy tớ trung thành Honecker và hắn ta phải tha phương cầu thực tại Chile cho đến chết cô đơn vào ngày 29/5/1994.
Chạy ngược một chút qua Rumania với tên bạo chúa cộng sản Nicolae Ceauşescu, con một nông dân và học hành chẳng đến đâu mới hết bậc tiểu học, khi được quyền lực trong tay vào năm 1965 và nổi hứng ghi danh học đại học hàm thụ. Trong đời hắn ta chưa 1 lần đặt chân đến đại học nhưng vẫn có được mảnh bằng cử nhân kinh tế khoe với đời (chuyện vui thế kỷ của Rumania). Giống như Đông Đức với mật vụ Stasi thì Ceauşescu tổ chức mật vụ Securitate rất ác độc giã man với người dân. Văn phòng của vị chủ tịch bạo chúa này được xây dựng tốn kém khoảng 1.000 phòng, riêng một tòa nhà to lớn kế bên trên dưới 50 phòng cho vợ bạo chúa. Người em út Ioan Ceauşescu, cho vào chức vị tổng thư ký văn phòng chủ tịch, một người em khác Ilie Ceauşescu, vào chức vị phó bộ trưởng quốc phòng. Vợ hắn ta là Elena được tự xưng danh „mẫu hậu quốc gia“ bắt mọi người sùng bái và bà ta tự ban cho mình tước hiệu ngôi vị tiến sĩ dù chẳng học đến đâu. Ceauşescu đã làm cho Rumania thành một nhà tù ghê tởm và sống trên xương máu của người dân. Hắn đã tàn phá 8.000 làng mạc để biến thành khu kinh tế giả. Chỗ nào có địa thế tốt hoặc đất đai mầu mỡ là hắn xua đuổi dân làng để cướp đất. Nicolae Ceauşescu là biểu tượng gian ác „Pol Pot tại Đông Âu“. Vào tháng 8/1968 Ceauşescu cúi đầu đem quân cho ông chủ Moskau sang thành phố Prag tàn ác đè bẹp người Tiệp Khắc. Nước Rumania đã bị thế giới đánh giá „phá sản“ (Bankrott) về kinh tế. Khi Đông Đức đã xụp đổ thì vào tháng 11.1989 Ceauşescu vớt vát đi cầu vái Xô Viết thì Gorbatschow thẳng thừng phán rằng: „Hãy từ chức và cút đi!“
Trở về Rumania, vào ngày 21/12/1989 Nicolae Ceauşescu tổ chức một cuộc mítting ủng hộ hắn ta - hắn lo sợ thấy nước Đông Đức đang rũ bụi cộng sản - để tham quyền cố vị. Lúc đầu khoảng 100.000 dân chúng hồ hởi ca ngợi. Càng lúc diễn văn của hắn ta làm cho dân chúng càng căm phẫn với sự dối trá lừa đảo của tên bạo chúa này và họ đồng thanh hô to chống đối Ceauşescu ngay trước ống kính truyền hình trực tiếp. Ceauşescu như chết đứng trước micôphôn vì trong đời chưa một ai dám nhục mạ hắn ta. Lúc đó công an mật vụ Securitate nổ súng vào đám đông giết hại nhiều người. Tuy nhiên tổng trưởng quốc phòng Vasile Milea chối từ không cho quân đội nổ súng vào dân lành. Ceauşescu kết án tử hình ngay Vasile Milea. Chỉ 2 ngày sau hàng ngàn người dân tấn công dinh chủ tịch Ceauşescu, hắn ta ra phân bua và trốn thoát bằng trực thăng với vợ. Lúc ấy công an mật vụ Securitate chiến đấu bắn nhau với quân đội ngoài đường xá làm cho hàng ngàn người thiệt mạng. Quân đội tức giận vì Ceauşescu đã giết tổng chỉ huy Milea của họ. Vào ngày 25/12/1989 quân đội đã bắt được vợ chồng Ceauşescu tại vùng Târgovişte, phía bắc Bukarest. Vì bọn Securitate không đầu hàng quân đội cho nên hai vợ chồng Nicolae Ceauşescu đã bị tòa án quân đội kết án tử hình ngay liền lập tức vào lúc 15g ngày 25/12/1989. Trước khi bị xử bắn cô vợ còn mơ tưởng hỏi chồng: „Anh Nicolae, họ dám giết đôi ta à? Ngay tại đất nước Rumania?“ („Nicolae, man ermordet uns? In unserem Rumänien?“). Cặp vợ chồng bạo chúa này được bí mật chôn tại nghĩa trang Bukarester Friedhof Ghencea với tên tuổi khác ghi trên tấm mộ bia vào ngày 30/12/1989. Kết thúc nhanh chóng một thời bạo chúa cộng sản Rumania.
Một góc bí mật nhỏ bé về Honecker và Ceauşescu: cả 2 đều là chủ tịch đảng cộng sản, chủ tịch nước. Họ cùng có một sở thích là ăn chơi xả láng. Sau khi Honecker chốn khỏi Đức và Ceauşescu bị xử bắn tại Rumania báo chí mới khám phá ra mỗi ông bạo chúa cộng sản có một rạp chiếu phim riêng tối tân với hệ thống âm thanh nổi và hơn 2.000 cuốn phim sex mới nhất của Mỹ. Các báo chí viết diễu cợt: „Chỉ có ngôi vị chủ tịch mới được quyền kiểm soát riêng về phim sex và sau đấy bày trò lại cho đàn em làm theo. Còn người dân chỉ biết chân lấm tay bùn làm lụng đóng thuế cho bọn tàn ác hưởng thụ.“
5. Niềm tự hào chống giặc xâm lăng của giới thanh niên, sinh viên và trí thức Việt Nam
Qua những bài học lịch sử Đông Âu như thế, người công sản Việtnam, ai dám tự hào là mình có thể cai trị người dân suốt đời với gông cùm cộng sản. Công an mật vụ Việtnam có dám sánh vai bằng Stasi của Đông Đức hoặc bằng một phần Securitate. Sự an toàn như Honecker đã nói trong 50 năm hoặc 100 năm đang ở đâu? Chắc chắn sự giàu có cộng với gia tài kếch sù của người cộng sản Việtnam đang hưởng thụ do gian tham hoặc bóc lột, theo thời gian sẽ là „kẻ tử thù của lô-gích cộng sản.“ Toà án quốc tế sẽ không để cho kẻ tàn ác sống thảnh thơi như trường hợp của những người theo Pol Pot đang bị truy tố. Những người dân trong nước sẽ là nhân chứng của sự tàn ác bất công, bất nhân, bất nghĩa, bất trung do người cộng sản Việtnam đang gây ra.
Hàng triệu bạn trẻ Việtnam đã và đang đi làm lao động bên Đông Âu, riêng tại Đông Đức khoảng 100.000 người làm việc thì đã biết hệ thống mật vụ an ninh như thế nào và các bạn đã trải qua tiến trình dân chủ hoặc là nhân chứng sống trong cuộc đổi đời tại các nước cộng sản Đông Âu. Các bạn có cơ hội để phân tích và so sánh giữa chế độ bất công cộng sản và xã hội tự do dân chủ tôn trọng phẩm giá người dân ra sao. Hy vọng những tư duy đó sẽ là chất xúc tác mạnh hoặc là cú hích quan trọng cho cuộc đổi mới tại quê hương thân yêu chúng ta. Đất nước chúng ta đang cần những tư duy đúng đắn, biết tôn trọng nhân phẩm và tự do của con người. Điển hình các bạn đang gióng lên tiếng nói yêu nước đối với kẻ thù ngàn năm Tàu cộng xâm chiếm.
Tự hào dân tộc và yêu thương giống nòi đang được giới thanh niên, sinh viên và trí thức Việt Nam kêu gọi biểu tình bảo vệ lãnh thổ Quê hương Việt Nam do Đại Học Bách Khoa đăng trên các blogs, diễn đàn, trang thông tin trong nước và hải ngoại, lời kêu gọi biểu tình ở Hà nội và Saigòn. Tôi thật vui mừng với sự trưởng thành của các bạn. Các bạn thể hiện tinh thần Diên Hồng bất khuất chống ngoại xâm. Trong lời kêu gọi tôi được phép trích dẫn nơi đây:
„Từ các trường đại học trong nước, Bí thư Đoàn thanh niên của các trường đại học đã được mời hợp tác với công an bằng cách nhận mặt sinh viên trường mình thông qua hình ảnh, video hai cuộc biểu tình trước do công an cung cấp. Tất cả các sinh viên bị nhận mặt đều bị trấn áp bằng các hình thức như: Cắt học bổng, treo bằng tốt nghiệp, đình chỉ thi. Rất nhiều sinh viên trong số này đã phẫn nộ và yêu cầu trường học có câu trả lời thỏa đáng. Tất cả các sinh viên này đều được nhà trường hẹn trả lời vào lúc... 9 giờ sáng, ngày 9/1/2008. Động thái này cũng tương tự như việc công an "mời" blogger Điếu Cày làm việc vào ngày Chủ nhật, 23/12/2007 để ngăn chặn ông đến với đoàn biểu tình… Từ đêm 7/1/2008, các văn nghệ sĩ có mặt trong những cuộc biểu tình trước đây đều bị đặt trong vòng theo dõi và luôn có hai nhân viên mật vụ đi kèm đến bất kỳ đâu. Trước cổng lãnh sự quán Trung Quốc tại Sài Gòn, bên cạnh những hàng rào lưới B40 để hạn chế đi lại còn có sự xuất hiện của các hàng rào cọc sắt nhọn.
Một sự kiện trớ trêu là vào chiều ngày Thứ Ba 08/01/2008, khoảng 30 công dân Trung Quốc đã cầm cờ Trung Quốc và biểu ngữ "Hoàng Sa và Trường Sa là những giọt máu của Trung Quốc". Nhóm người biểu tình nầy đã được công an VN trang trọng và bảo vệ cho họ biểu tình trong vòng 2 tiếng đồng hồ từ 1 - 3 giờ trưa mà không gặp trở ngại nào. Đây là cuộc biểu tình lần thứ hai mà các công dân Trung Quốc biểu lộ thái độ trước Đại Sứ Quán Trung Quốc, Hà nội đã được công an VN bảo vệ.
… Trước những hành động bạo ngược của quân cướp nước và trước sự nhu nhược, hèn hạ của chính quyền Việt Nam, Sinh Viên, Thanh Niên Việt Nam và văn nghệ sĩ tại quốc nội đã hẹn nhau sẽ tiếp tục cuộc biểu tình lần 4 vào ngày 19/1 để đánh dấu sự kiện hải quân Trung Quốc dùng vũ lực chiếm đoạt Hoàng Sa vào năm 1974…“
Đọc đến đoạn này tôi thấy thật quái gở với nhà cầm quyền Việtnam, họ giữ nước hay trực tiếp bắt tay lông lá với ngoại xâm bán nước. Bánh vẽ chống thực dân Pháp và đánh Mỹ của họ đâu rồi? Huyền thoại „bộ đội anh hùng“ vẫn được rêu rao trong bỗng chốc tiêu tan thành mây khói và trở mặt trơ tráo rước voi Tàu dày xéo quê hương Việtnam thân yêu của chúng ta. Qua cách hành xử này họ đã xúc phạm nhục mạ đến các anh hùng dân tộc: Trần Hưng Đạo, Quang Trung, Lê Lợi…
Nhà cầm quyền Việtnamđang muốn trở thành một Nicolae Ceauşescu của Việtnam. Những gì mật vụ Stasi của Đức và Securitate Rumania đã đè bẹp dân họ thì chính quyền cộng sản Việtnam cũng đang hành hạ dân tộc mình như vậy, cho dù người dân muốn biểu lộ lòng yêu nước chính nghĩa của chính mình chống giặc Tàu. Học giả Annie Kriegel lại một lần có lý khi viết: „Những người sống trong chế độ độc tài cộng sản thì quá chán ngán. Họ chỉ mong có sự thay đổi!“
6. Lời kết
Chế độ nào rồi cũng có thời điểm chấm dứt của nó, nếu nói những ngọn nến của vài trăm của vài ngàn người cầu nguyện tại thánh đường Nikolais - Leipzig được đóng góp gián tiếp vào việc phá hủy bức màn sắt Đông Âu và đánh đổ bạo tàn cộng sản, thì giới thanh niên, sinh viên và trí thức Việt Nam có thể tạo hào khí và tư duy mới chống ngoại xâm, chống sự lạm quyền độc tài, chống bất công trong mọi tầng lớp. Và người công giáo Hà nội và Thái hà có thể thổi lan ánh lửa cầu nguyện cho cả nước, cho cả dân tộc Việtnam, cho người Việt hải ngoại. Thời điểm đấu tranh 2008 cho công bằng xã hội đang có một ưu điểm tuyệt vời là qua các blogs, diễn đàn, trang mạng lưới thông tin toàn cầu trong nước và ngoài nước sẽ làm cho hệ thống bưng bít cộng sản không còn dấu kín được nữa. Đó là sức mạnh của chúng ta đang có trong đôi tay.
Nơi đây tôi chân thành kêu gọi những người công giáo vì bị bắt buộc trực tiếp hoặc gián tiếp bỏ đạo theo đảng cộng sản mà nay đã về nghỉ hưu, thì lúc này là thuận tiện nhất cho quý vị chuộc lại những lỗi lầm đã bách hại Giáo Hội Công Giáo trong suốt 50 năm trường. Về nghỉ hưu không ai làm gì được quý vị nữa! Tôi biết nhiều vị vẫn đi tham dự thánh lễ Chúa nhật một cách lén lút, nhằm tránh tai mắt của đảng. Hãy mạnh dạn tuyên xưng lại đức tin của mình và tìm cách làm tốt lại cho Giáo Hội chúng ta. Biết quay lại là tức khắc đón nhận được ơn tha thứ của Thiên Chúa. Hãy nghe lời nhắn nhủ của Michail Gorbatschow: „Ai đến trễ thì cuộc đời sẽ trừng phạt nó“ mà cuộc đời nơi đây chính là cuộc sống đời đời về sau! Nước trời mới là cùng đích của người Kitô.
Cuối cùng, điều tôi vẫn thích nghe nhất là lời hát kết thúc của Kinh Hòa Bình: „Xin thương ban xuống những ai lòng đầy thiện chí: Ơn an bình!“
(Một độc giả từ Đức)
- Tham khảo:
- Stern
- Die Zeit
- Wikipedia
- Michail Gorbatschow: Perestroiska, die zweite russische Revolution – Droemer Knaur Verlag
- Stéphane Courtois u. a.: Das Schwarzbuch des Kommunismus, Unterdrückung, Verbrechen und Terror - Piper Verlag