ĐÀN CHIM VIỆT



Nguyễn Đức Cung

Mỗi người đọc sách có mục đích và gặt hái từ việc đọc sách một cách khác nhau. Riêng tôi,đọc sách mang lại cho tôi tới hai điều thú. Thú thứ nhất là cảm thấy an vui, hạnh phúc ngay tại cái thời điểm đọc một quyển sách bổ ích, một đoản văn hay, một câu thơ qúi...Thú thứ hai là khi kể hoặc viết lại cho người khác cái hay mà mình đã may mắn đọc được; Cái thú thứ hai này không kém gì cái thú thứ nhất, đôi khi lại mặn mà hơn là đằng khác. Vì khi kể hay viết lại, có thể chải chuốt, thêm bớt, diêm dúa, mỹ miều thêm một chút vơí "hy vọng" có thể chuyển đạt đến người khác điều mà mình cho là hay.

Hôm nay, có vài mẩu chuyện ngắn đầy thú vị và đẹp, đáng đươc kể lại.

Vào một buổi chiều đẹp, thật đẹp; Phật Bà đi dạo trên cõi Niết Bàn cùng một đoàn tiên nữ, bóng tà dương gần khuất, Phật Bà liếc mắt nhìn xuống Âm Ty sâu thẳm thấy cảnh trong lửa cháy và những nồi dầu xôi vĩ đại người đông như kiến và tiếng kêu than thảm thiết vang vọng.. trong giữa nồi dầu hừng hực có một anh tướng cướp đang chới với ngụp lặn trông rất thê thảm. Phật Bà, ngồi xuống một cánh mây bên đường và nói với cô tiên nữ bên cạnh giở sổ Thiên Đình xem tên tướng cướp khi còn sống trên trần gian có làm được việc tốt nào chăng. Tiên nữ giở hết trang này sang trang khác, và sau cùng trình Phật Bà một điều do anh tướng cướp đã làm; “Đó là vào một buổi sáng tinh sương, sau một vố ăn trộm anh bị dân trong làng với dáo mác đuổi theo, anh chạy băng ngang một cánh rừng trên con đường mòn, và vô tình có một con nhện rơi xuống từ một cành lá, anh vội nhẩy qua để khỏi dẵm lên con nhện”. Mỉm nụ cười tươi, Phật Bà bèn thả một sợi tơ nhện xuống ngay nồi dầu sôi, tên tướng cướp không chờ đợi vội bám vào sợi giây tơ; Leo trèo là nghề của anh ta, nên chỉ thoáng chốc anh đã lên gần đến tảng mây bên chân Phật Bà; Nghỉ mệt anh dừng lại một chút và nhìn xuống, thì chao ơi, hằng ngàn, ngàn người cũng đang bám vào cùng sợi giây nhện ngay dưói chân anh. Anh nghĩ thầm " đây là sợi tơ dành riêng cho tao !" rồi anh co cẳng đạp vào người kế dưới anh...sợi tơ nhện mong manh đu đưa rồi.. đứt. anh chàng tướng cướp và cả ngàn người rơi vào không gian rớt lại chốn cũ: Âm Ty.

Phật Bà đứng dậy, buông một tiếng thở dài, ánh dương đã khuất vào bóng đêm.

Tại một eo biển kia, có một họ nhà chim biển tên là Hải Âu, sống chung với một làng thuyển chài. Đời sống của người và chim được mô tả là êm đềm, phẳng lặng. Ngày qua ngày cứ sáng sớm đàn chim Hải Âu theo đoàn thuyền đánh cá ra khơi sống bằng những con cá nhỏ hay những đầu cá hoặc xương cá do dân thuyền chài vứt xuống biển, chiều về bầy Hải Âu có bữa cơm chiều cũng bằng những cá dư của dân chài thải ra. Họ Hải Âu thảnh thơi an phận qua ngày và không ai phản đối gì. Tuy nhiên có một chàng Hải Âu tạm gọi là " Chàng Hải Âu kỳ Lạ" cho rằng đã là chim biển phải giỏi về săn cá, và quan trọng hơn thế là với đôi cánh trời cho, Hải Âu phải giỏi nếu không nói là phải siêu đẳng về bay nhanh, bay cao, cao vút trong vòm trời tự do bao la. Với ý nghĩ ấy, "Chàng Hải Âu Kỳ Lạ" thay vì cùng họ hàng đi theo đoàn thuyền chài kiếm ăn, anh đã tách ra và từ sáng tinh sương cho tới xẩm tối tập luyện những thế bay nhanh, bay cao, nhào lộn...có những hôm đôi cánh chừng như muốn gẫy. Sau một thời gian " Chàng Hải Âu Kỳ Lạ" đạt đến một tài nghệ bay mà chưa một Hải Âu nào từ trước tới nay ở nơi này có thể bay được như thế. Một hôm anh bay cao thật cao cao tít tận trời mong tầm thầy để học thêm.

Khi anh Hải Âu Kỳ Lạ đã bay khá cao và khá xa anh thấy một vị Hải Âu lão đứng lặng như tờ, anh bèn biểu diễn tài bay tuyệt hảo của mình và sau đó đến gần vị Hải Âu lão cất tiếng hỏi nhỏ " Thưa ngài, tài bay của tôi như vậy đã được chưa, và nếu chưa xin ngài chỉ thêm cho chăng?! ". Vị Hải Âu lão chậm dãi " Anh bay như thế qủa đã đạt được kỹ thuật tuyệt đỉnh, tuy nhiên anh vẫn phải dùng đến đôi cánh, tôi nay dung Trí và tư tưởng để bay tới những nơi muốn tới ". Chàng Hải Âu Kỳ Lạ biết đã gặp thày, nên lặng lẽ đậu ngay cạnh vị Hải Âu Lảo.

Mấy chục năm trước sợi tơ nhện của Phật Bà đã đứt ở phương Đông. Và cũng taị eo biển nơi xa xôi ấy, có một loài chim, một loài chim qúi vì chúng không chỉ có một con chim Kỳ Lạ mà là hàng đàn chim Kỳ Lạ: Họ chim này đã hiểu ý nghĩa của đời sống, đã tu luyện và biết sử dụng đôi cánh và tư tưởng tung bay trên bầu trơì bao la tự do khắp địa cầu. Loài chim đó có tên là: “Đàn Chim Việt”.

Nguyễn Đức Cung