HÃY NÂNG TÂM HỒN LÊN!
“Khi ấy, các môn đệ và Chúa Giêsu lên đường đi Giêrusalem, Ngài dẫn đầu đi trước họ”.
Kính thưa Anh Chị em,
Lời Chúa hôm nay cũng là một lời mời gọi ‘Hãy nâng tâm hồn lên!’. Một dân tộc nâng tâm hồn lên để nhận biết, ngoài Thiên Chúa, không có chúa nào khác; một môn đệ nâng tâm hồn lên, hướng về ‘Mặt Trời Giêsu’ để nhận biết, ngoài con đường thập giá, Thầy của họ không có con đường nào khác.
Bài đọc Huấn Ca vừa là một lời cầu hướng lòng lên Chúa, vừa là một lời chúc khen, “Lạy Chúa muôn loài, xin thương xót và đoái nhìn chúng con. Xin cho các dân tộc nhận biết Chúa như chúng con đã nhận biết; vì ngoài Chúa ra, không có Chúa nào khác!”. Thánh Vịnh đáp ca cũng đồng tình với lời mời ‘Hãy nâng tâm hồn lên!’, “Lạy Chúa, xin hãy tỏ cho chúng con ánh sáng lòng từ bi của Chúa!”.
Với bài Tin Mừng, Chúa Giêsu đang hướng lên Giêrusalem, Ngài mời gọi các môn đệ ‘Hãy nâng tâm hồn lên!’ để cùng Ngài tiến lên thành đô trên cao đó, nơi Ngài sẽ hoàn tất thánh ý cao vời của Chúa Cha. “Ngài dẫn đầu đi trước họ” một cách kiên định, vững vàng; một số người thì bỡ ngỡ, số khác thì sợ hãi. Biết được điều đó, Chúa Giêsu giải thích cho họ những gì sắp xảy ra; rằng, Ngài sẽ bị nộp, bị kết án, chế giễu, đánh đòn và giết chết, nhưng Ngài cũng kịp trấn an, “và ngày thứ ba sẽ sống lại”. Thế nhưng, dường như họ không có khả năng nắm bắt thông điệp quan trọng ‘khá mới mẻ’ này; và với những ai ‘vô tình’, chắc chắn, không một điều nào trong thông điệp này có ý nghĩa đối với họ. Bằng chứng là hai anh em nhà Zêbêđê; họ ngỏ lời xin cho được “một chỗ bên tả, bên hữu trong vinh quang của Thầy”. Ở đây, xem ra hai người không hiểu được mức độ nghiêm trọng của hoàn cảnh. Nhiều người đang đồng hành với Chúa Giêsu, nhưng ở một khía cạnh nào đó, Ngài đang đi một mình! Đúng hơn, dù đồng hành với Thầy, nhưng rõ ràng, họ bước đi trên các ‘bước sóng’ khác nhau.
Hãy tạm coi đây như một ý hướng tốt lành của Giacôbê và Gioan. Họ là những người được Chúa Giêsu ưu ái; Ngài đích thân tuyển chọn, họ thường được Ngài đem theo trong các biến cố quan trọng, những khi Ngài đi cầu nguyện. Cả hai cảm thấy có tình cảm sâu đậm với Thầy; vì vậy, sẽ không ngạc nhiên khi họ ước ao được ở gần Thầy ‘thời’ Thầy bước vào vinh quang. Và có thể như thế! Vì lẽ, Chúa Giêsu đã không mảy may quở trách họ về lời thỉnh cầu này, cho dẫu điều đó xảy ra vào thời điểm trái tim Ngài trĩu nặng với những bận tâm sâu sắc hơn. Ngài mời họ suy gẫm về hậu kết của lời thỉnh cầu; mời gọi họ ‘Hãy nâng tâm hồn lên!’, lên tận ‘Giêrusalem thành thánh’, lên tận ‘đồi Calvariô thảm khốc’, lên tận ‘thập giá chết chóc’, nơi Ngài sẽ bị treo lên. Để được ở bên hữu, bên tả Ngài trong vinh quang của Ngài có nghĩa là, phải vượt qua thử thách tương tự thử thách Ngài sẽ sớm trải qua. Họ sẽ ở bên hữu, bên tả Ngài vào ngày, vào giờ Chúa Cha được tôn vinh; và đó cũng là ngày, là giờ, Ngài được Cha tôn vinh; giờ Ngài hiến tế để cứu cả một nhân loại, cũng là giờ Ngài ‘sinh thì’.
Mở đầu phụng vụ Thánh Thể, chủ tế mời cộng đoàn ‘Hãy nâng tâm hồn lên!’. Với thánh Augustinô, đó là “Một lời giục giã Kitô hữu chuẩn bị lòng trí để bước vào cử hành Hy tế Tạ Ơn; thiết định lòng trí vào ‘những gì ở trên cao’, khử trừ nơi mình bất cứ một cảm giác bất nhất nào. Tín hữu phải ở đó mà chúc tụng Chúa trót cả tấm lòng; họ không thể chân thành tán dương Ngài khi trí lòng bị phân rẽ”.
Anh Chị em,
Cùng với bánh rượu trên bàn thờ, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta ‘Hãy nâng tâm hồn lên!’ để ‘tìm kiếm những điều ở trên’, đặt ‘tham vọng’ tốt lành của mình vào những vẻ huy hoàng trên trời. Tình yêu của chúng ta phải đi qua con đường Ngài đã đi, uống chén Ngài đã uống; đó là những chông gai và đau khổ mà chúng ta sẽ trải qua vì tình yêu đối với Thiên Chúa, đối với Tin Mừng và đối với các linh hồn. Chúng ta không có con đường nào khác ngoài con đường Chúa Giêsu đã đi; ngoài con đường đó, không chỉ không tìm ra lối, chúng ta sẽ ‘sử dụng’ Chúa cho những ước muốn thăng tiến thế tục.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, nhờ việc học hỏi Lời Chúa và việc rước Chúa mỗi ngày, xin thường xuyên nhắc con ‘Hãy nâng tâm hồn lên!’ để ‘tìm kiếm những gì ở trên’. Con sẽ kiếm tìm những gì trên cao bằng con đường ôm lấy thập giá và phục vụ; như thế, con sẽ cùng Chúa bước đi trên cùng một ‘bước sóng’”, Amen.
(Tgp. Huế)
“Khi ấy, các môn đệ và Chúa Giêsu lên đường đi Giêrusalem, Ngài dẫn đầu đi trước họ”.
“Hãy hướng về mặt trời, bạn sẽ không còn thấy bóng tối!”. Đó là câu nói của một phụ nữ mất khả năng nghe, nhìn, từ mười sáu tháng tuổi. Helen Keller, một người khiếm thính, khiếm thị đầu tiên giành học vị Cử nhân Nghệ thuật. Tạp chí Time xếp cô vào 100 nhân vật tiêu biểu của thế kỷ 20. Nhà văn, nhà xã hội và diễn giả này đã tạo cảm hứng cho hàng triệu người, cô thúc giục họ, “‘Hãy nâng tâm hồn lên!’, nhìn về phía trước, gạt mọi chướng ngại; các giấc mơ của bạn sẽ không còn là mộng!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Lời Chúa hôm nay cũng là một lời mời gọi ‘Hãy nâng tâm hồn lên!’. Một dân tộc nâng tâm hồn lên để nhận biết, ngoài Thiên Chúa, không có chúa nào khác; một môn đệ nâng tâm hồn lên, hướng về ‘Mặt Trời Giêsu’ để nhận biết, ngoài con đường thập giá, Thầy của họ không có con đường nào khác.
Bài đọc Huấn Ca vừa là một lời cầu hướng lòng lên Chúa, vừa là một lời chúc khen, “Lạy Chúa muôn loài, xin thương xót và đoái nhìn chúng con. Xin cho các dân tộc nhận biết Chúa như chúng con đã nhận biết; vì ngoài Chúa ra, không có Chúa nào khác!”. Thánh Vịnh đáp ca cũng đồng tình với lời mời ‘Hãy nâng tâm hồn lên!’, “Lạy Chúa, xin hãy tỏ cho chúng con ánh sáng lòng từ bi của Chúa!”.
Với bài Tin Mừng, Chúa Giêsu đang hướng lên Giêrusalem, Ngài mời gọi các môn đệ ‘Hãy nâng tâm hồn lên!’ để cùng Ngài tiến lên thành đô trên cao đó, nơi Ngài sẽ hoàn tất thánh ý cao vời của Chúa Cha. “Ngài dẫn đầu đi trước họ” một cách kiên định, vững vàng; một số người thì bỡ ngỡ, số khác thì sợ hãi. Biết được điều đó, Chúa Giêsu giải thích cho họ những gì sắp xảy ra; rằng, Ngài sẽ bị nộp, bị kết án, chế giễu, đánh đòn và giết chết, nhưng Ngài cũng kịp trấn an, “và ngày thứ ba sẽ sống lại”. Thế nhưng, dường như họ không có khả năng nắm bắt thông điệp quan trọng ‘khá mới mẻ’ này; và với những ai ‘vô tình’, chắc chắn, không một điều nào trong thông điệp này có ý nghĩa đối với họ. Bằng chứng là hai anh em nhà Zêbêđê; họ ngỏ lời xin cho được “một chỗ bên tả, bên hữu trong vinh quang của Thầy”. Ở đây, xem ra hai người không hiểu được mức độ nghiêm trọng của hoàn cảnh. Nhiều người đang đồng hành với Chúa Giêsu, nhưng ở một khía cạnh nào đó, Ngài đang đi một mình! Đúng hơn, dù đồng hành với Thầy, nhưng rõ ràng, họ bước đi trên các ‘bước sóng’ khác nhau.
Hãy tạm coi đây như một ý hướng tốt lành của Giacôbê và Gioan. Họ là những người được Chúa Giêsu ưu ái; Ngài đích thân tuyển chọn, họ thường được Ngài đem theo trong các biến cố quan trọng, những khi Ngài đi cầu nguyện. Cả hai cảm thấy có tình cảm sâu đậm với Thầy; vì vậy, sẽ không ngạc nhiên khi họ ước ao được ở gần Thầy ‘thời’ Thầy bước vào vinh quang. Và có thể như thế! Vì lẽ, Chúa Giêsu đã không mảy may quở trách họ về lời thỉnh cầu này, cho dẫu điều đó xảy ra vào thời điểm trái tim Ngài trĩu nặng với những bận tâm sâu sắc hơn. Ngài mời họ suy gẫm về hậu kết của lời thỉnh cầu; mời gọi họ ‘Hãy nâng tâm hồn lên!’, lên tận ‘Giêrusalem thành thánh’, lên tận ‘đồi Calvariô thảm khốc’, lên tận ‘thập giá chết chóc’, nơi Ngài sẽ bị treo lên. Để được ở bên hữu, bên tả Ngài trong vinh quang của Ngài có nghĩa là, phải vượt qua thử thách tương tự thử thách Ngài sẽ sớm trải qua. Họ sẽ ở bên hữu, bên tả Ngài vào ngày, vào giờ Chúa Cha được tôn vinh; và đó cũng là ngày, là giờ, Ngài được Cha tôn vinh; giờ Ngài hiến tế để cứu cả một nhân loại, cũng là giờ Ngài ‘sinh thì’.
Mở đầu phụng vụ Thánh Thể, chủ tế mời cộng đoàn ‘Hãy nâng tâm hồn lên!’. Với thánh Augustinô, đó là “Một lời giục giã Kitô hữu chuẩn bị lòng trí để bước vào cử hành Hy tế Tạ Ơn; thiết định lòng trí vào ‘những gì ở trên cao’, khử trừ nơi mình bất cứ một cảm giác bất nhất nào. Tín hữu phải ở đó mà chúc tụng Chúa trót cả tấm lòng; họ không thể chân thành tán dương Ngài khi trí lòng bị phân rẽ”.
Anh Chị em,
Cùng với bánh rượu trên bàn thờ, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta ‘Hãy nâng tâm hồn lên!’ để ‘tìm kiếm những điều ở trên’, đặt ‘tham vọng’ tốt lành của mình vào những vẻ huy hoàng trên trời. Tình yêu của chúng ta phải đi qua con đường Ngài đã đi, uống chén Ngài đã uống; đó là những chông gai và đau khổ mà chúng ta sẽ trải qua vì tình yêu đối với Thiên Chúa, đối với Tin Mừng và đối với các linh hồn. Chúng ta không có con đường nào khác ngoài con đường Chúa Giêsu đã đi; ngoài con đường đó, không chỉ không tìm ra lối, chúng ta sẽ ‘sử dụng’ Chúa cho những ước muốn thăng tiến thế tục.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, nhờ việc học hỏi Lời Chúa và việc rước Chúa mỗi ngày, xin thường xuyên nhắc con ‘Hãy nâng tâm hồn lên!’ để ‘tìm kiếm những gì ở trên’. Con sẽ kiếm tìm những gì trên cao bằng con đường ôm lấy thập giá và phục vụ; như thế, con sẽ cùng Chúa bước đi trên cùng một ‘bước sóng’”, Amen.
(Tgp. Huế)