Khi hay tin Đức Ông Charles Pope bị nhiễm coronavirus, tờ Washinton Post cho chạy ngay một hàng tít lớn trong sự đắc thắng hân hoan:
“Cha sở một nhà thờ Công Giáo trên Đồi Capitol, người kêu gọi mọi người đừng ‘thu mình lại vì sợ hãi’ coronavirus chủng mới đã mắc Covid-19”.
Ký giả Christopher Bedford của tờ The Federalrist có bài nhận định sau về diễn biến này. Xin kính mời quý vị và anh chị em theo dõi qua lời dịch sang Việt Ngữ của Kim Thúy.
Đối với bất cứ ai có may mắn được biết người Công Giáo đặc biệt nhất của tổng giáo phận này, điều đó sẽ không có gì đáng ngạc nhiên. Không phải vì vị linh mục này đã viết và rao giảng chống lại những tín hữu đang co rúm lại vì sợ chết, như một bài báo gây ngạc nhiên của tờ Washington Post đang muốn bạn tin, mà bởi vì không giống như đại đa số chúng ta, từ chính trị đến bục giảng cho đến những hàng ghế, Đức Ông Pope sống những gì ngài rao giảng, và ngài làm như thế không chút sợ hãi.
“Cha sở một nhà thờ Công Giáo trên Đồi Capitol, người kêu gọi mọi người đừng ‘thu mình lại vì sợ hãi’ coronavirus chủng mới đã mắc Covid-19, ” Rebecca Tan của Washington Post viết hôm Chúa Nhật 2 tháng 8. Để nhạo báng Đức Ông, cô ta trích dẫn câu ngài thường nói: “Cuộc sống còn nhiều điều hơn là không bị bệnh và không chết, ” và xuyên tạc rằng Đức Ông đã từng dùng từ “nguội lạnh” để quở trách những người Công Giáo không có nguy cơ nghiêm trọng vì coronavirus, nhưng vẫn không quay lại với Thánh lễ - là điều mà ngài mạnh mẽ phủ nhận. “Tôi chưa bao giờ nói rằng những người Công Giáo chưa quay trở lại với thánh lễ là nguội lạnh”, ngài nói với tờ The Federalist. “Có rất nhiều người chưa nên quay trở lại và tôi đã luôn thận trọng, ” ngài nói thêm.
Một ngày sau đó, hôm 3 tháng 8, Tờ Business Insider nhại lại tờ Washington Post: “Một linh mục từng nói với giáo dân đừng sợ coronavirus đã phải nhập viện vì COVID-19”.
Đáng buồn thay, trong một nền văn hóa tôn vinh một cách đúng đắn sự dũng cảm của các nhân viên y tế tuyến đầu nhưng trong sự kiêu ngạo và nhẫn tâm của nó lại tấn công các linh mục, các mục sư và các nữ tu trên tuyến đầu chăm sóc cho linh hồn chúng ta. Điều này có lẽ không có gì đáng ngạc nhiên: Đức Ông Pope và các giáo sĩ khác như ngài đang đi trên những con đường không tương hợp với thế gian này.
Cuộc đời của một linh mục tốt là một cuộc đời viên mãn, và những đường lối các ngài chọn để theo cũng rất nhiều. Đức Ông Pope đã chọn một cuộc đời thi hành sứ vụ công khai, nói chuyện với các tín hữu trên đài phát thanh, trong các bài viết thường xuyên của mình, trong nhà của họ, tại nhà riêng, trong công viên, trên đường phố, và trong các bài giảng lễ của ngài.
Các bài giảng của ngài thường dài gần gấp ba lần các bài giảng trung bình trong các thánh lễ Chúa Nhật tại Mỹ, và rất nổi tiếng ở địa phương, thu hút cả các Kitô hữu thuộc nhiều giáo phái và truyền thống khác đến với ngôi nhà thờ theo truyền thống là nhà thờ dành cho người da đen mà ngài phục vụ từ năm 1993 đến 1999, sau đó bắt đầu lại từ năm 2007 cho đến nay. Trong khi người Công Giáo New England giống như bản thân tôi chưa bao giờ được dự một thánh lễ trong đó bài Phúc Âm được hát, các ca đoàn vỗ tay và nhảy múa, giáo xứ đã đón chúng tôi với tình cảm nồng nhiệt mà họ dành cho Đức Ông Pope, cũng như ngài đã dành cho họ.
Năm 1993, Đồi Capitol là một môi trường nguy hiểm, bị ô nhiễm bởi ma túy và bị bao vây bởi bạo lực. Những cô gái mại dâm, cả những kẻ mại dâm đồng tính cũng có mặt và hoạt động công khai, sát cánh với những tay buôn bán ở Công viên Lincoln xinh đẹp. Các băng nhóm giết hại lẫn nhau mà không hề sợ hãi chính quyền, và cửa ra vào cũng như cửa sổ của nhiều ngôi nhà phải được bảo vệ bằng những thanh kim loại giống như nhà tù. Đức Ông đã đón nhận cộng đồng của mình, dạy các tín hữu và thách thức họ, chính ngài, và những người xung quanh họ hãy trở thành những người Công Giáo tốt hơn.
Ngài công khai cho chúng ta biết về con đường đến với Chúa của ngài, và về những cuộc đấu tranh cá nhân sâu sắc mà ngài đã vượt qua bằng đức tin. “Tôi không phải là người mà tôi muốn trở thành, ” ngài thích nói câu đó, trích dẫn một bài thánh ca nổi tiếng, “nhưng tôi không phải là con người tôi đã từng là.”
“Anh chị em có thể cho tôi một tiếng amen không? “
“ Amen!” Tiếng hồi đáp vang lên từ các hàng ghế.
Đức Ông cũng mang Lời Chúa đến với thế giới thế tục, công khai phản đối văn hóa sự chết của người Mỹ và tư vấn cho các nạn nhân của nó, cũng như đi dạo Công viên Lincoln hàng ngày để cầu nguyện lần hạt với các nữ tu dòng các Nữ tì của Chúa và Đức Trinh nữ Maria gần đó. Những điều này, ngài nói, đến với ngài một cách dễ dàng. Thử thách thực sự của ngài nằm sau những cánh cửa đóng kín, nơi ngài và ba linh mục khác ở Washington - với sự hỗ trợ của những giáo dân dũng cảm - cầu nguyện và đương đầu với bóng tối trong nhiệm vụ đáng sợ và nguy hiểm của họ như những người trừ quỷ của tổng giáo phận.
May mắn thay cho giáo xứ của ngài, chúng tôi có một giáo sĩ tuân thủ các giao thức để giữ an toàn cho những người dễ bị tổn thương nhưng cũng từ chối đóng cửa khi đại dịch và sự cuồng loạn tiếp theo ập đến với chúng tôi, khi giáo dân dễ bị tổn thương nhất, khi người dân bị thiệt hại về thể chất, tài chính, và về mặt tâm linh, và khi nỗi sợ hãi và sự hèn nhát đã lây nhiễm cho tầng lớp ưu tú, bao gồm nhiều nhà lãnh đạo của chính Giáo Hội.
“Coronavirus, Lạy Chúa, Chúa ở đâu? ” Đức Ông Pope nêu câu hỏi trong một bài báo hồi tháng 5, và nhắc nhở độc giả của ngài rằng thánh thư dạy chúng ta rằng Chúa Kitô đã đến để “tiêu diệt kẻ nắm giữ quyền lực của sự chết, tức là ma quỷ, và giải phóng những người cả đời bị làm nô lệ bởi nỗi sợ hãi cái chết.”
“Chúng ta đã hạn chế và thậm chí từ chối các bí tích dành cho các tín hữu, ” ngài than thở trong một bài viết hai tháng sau đó. Điều này “truyền đạt thông điệp thầm lặng rằng sức khỏe thể chất quan trọng hơn sức khỏe tinh thần.”
Trích dẫn Thánh Vịnh, ngài viết “Bạn không sợ cảnh hãi hùng đêm vắng hay mũi tên bay giữa ban ngày, cả dịch khí hoành hành trong đêm tối, cả ôn thần sát hại lúc ban trưa.” Hình ảnh tiêu biểu cho đoạn Thánh Vịnh này là bức tranh, “Đi bộ trên nước của Ivan Aivazovsky” trong đó mô tả trình thuật Chúa Giêsu quở trách Thánh Phêrô vì sợ hãi “Người đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi? ”
Thái độ bác bỏ sự hèn nhát của ngài không có nghĩa là Đức Ông Pope đã liều lĩnh, như bài báo của tờ Washington Post nói. Chính Đức Tổng Giám Mục của chúng ta đã chủ sự thánh lễ công khai đầu tiên kính hai thánh Corlêliô và Cyprianô, như một ví dụ về cách thận trọng trở lại các Bí tích. Nơi chúng ta đã từng có nước thánh, bây giờ chúng ta có chất khử trùng; giáo dân được yêu cầu đeo khẩu trang y tế và đứng cách xa ra; số lượng các tín hữu tham dự cũng bị hạn chế; ngay cả ca đoàn hát phúc âm mà người Công Giáo ở New England rất yêu mến cũng vắng mặt.
Nhưng trong cuộc tấn công của kẻ ác trên khắp đất nước, Đức Ông vẫn bị lên án.
Trong một video cập nhật tình trạng của mình, Đức Ông đã chia sẻ với chúng tôi ngài đã khóc trước mặt người y tá khi biết mình có kết quả xét nghiệm dương tính. Cô ấy nói “Ông sợ COVID đến thế sao? ” Nhưng nước mắt của ngài không phải dành cho chính mình: đó là dành cho chúng tôi. “Tôi là một linh mục, ” ngài nói với cô y tá. “Tôi đã chạm vào hàng trăm sinh mạng theo nghĩa đen và nghĩa bóng và tôi có thể thấy tất cả quân cờ domino đang rơi xuống, mọi người trong nhà xứ sẽ phải cách ly, tôi có thể thấy những con số khổng lồ những người bị ảnh hưởng.”
Sau khi đã qua thời kỳ nguy hiểm, Đức Ông Pope nhận xét rằng:
“Tôi không biết tại sao Chúa lại cho phép điều này xảy ra vào lúc này. Ngài đã để rất nhiều đau khổ xảy ra trong cuộc sống của tôi trong năm qua. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi yên tâm biết rằng Chúa biết tại sao, và điều đó mang lại cho tôi sự bình yên.”
Trong vài tháng qua, Đức Ông Pope đã cố vấn cho tôi vượt qua một số thời điểm khó khăn nhất trong cuộc đời tôi bất chấp những rủi ro có thể gây ra cho ngài khi ngài gần 60 tuổi. Trong thông điệp video của mình, ngài cảm ơn giáo xứ vì những lời cầu nguyện của chúng tôi, và ngài xin lỗi vì đã mắc phải coronavirus và khiến chúng tôi gặp rủi ro. Chúng tôi biết ngài xin lỗi, nhưng chúng tôi rất đau lòng khi nghe điều đó vì chúng tôi biết sự hy sinh riêng tư của ngài - và bây giờ là công khai - đã được đưa ra không do dự, vì lợi ích của chúng tôi. Tờ Washington Post đã dùng ngay lời xin lỗi hoàn toàn không cần thiết của ngài để chế nhạo ngài.
Tại sao lại cố gắng thực hiện một sự thiếu trung thực để nhục mạ một linh mục tốt lành và vị tha? Tại sao điều này lại được chấp nhận ở rất nhiều giai tầng trong nước Mỹ này?
Với những người quan tâm đến sức khỏe thể chất của chúng ta, những người làm việc cho các cửa hàng tạp hóa của chúng ta, những người đáp lại lời kêu gọi của họ để làm nhiệm vụ thường được ca tụng là những người lao động tuyến đầu cao quý. Trong khi đó, đất nước chúng ta lại đi nhục mạ một linh mục làm việc để cứu linh hồn chúng ta. Lấy được cả và thế gian mà đánh mất linh hồn thì có ích gì? Chúng ta vẫn hiểu điều này khi chúng ta gửi các tuyên úy đến tiền tuyến chiến đấu bên cạnh quân đội của chúng ta, nhưng trong tình trạng suy tàn ở quê nhà, nhu cầu của linh hồn nhanh chóng bị loại bỏ khi đối mặt với cái chết.
“Một phần lý do khiến tôi nghĩ rằng tầng lớp giàu có và trí thức lo lắng và sợ hãi về điều này hơn là những người khác, người nghèo và tầng lớp lao động chẳng hạn, đó là vì những người giàu có và có nhiều đất đai lo lắng nhiều về những thứ xa hoa”. Đức Ông Pope đã chia sẻ trong một chương trình hồi tháng 5 trên The Federalist Radio Hour.
“Sự giàu có xa hoa thường dẫn chúng ta đến chỗ nghĩ rằng chúng ta có quá nhiều thứ để mất”
Trong một bài viết khác đăng vào tháng Bảy, Đức Ông viết: “Chúng ta hãy trở lại câu hỏi của Chúa: ‘Tại sao lại sợ hãi? ’ Trường hợp xấu nhất, và ít có khả năng xảy ra nhất, là bạn sẽ chết, nhưng đối với một Kitô hữu, cái chết có ý nghĩa, và 'Chết là được' (Phil 1:21). Liệu rằng chúng ta có lo lắng nhiều cho linh hồn của mình như chúng ta làm cho cơ thể của chúng ta hay không!”
Cảm tạ Chúa cho những người biết mối nguy hiểm lớn nhất là mất linh hồn mình. Và xin Chúa phù hộ cho Đức Ông Charles Pope.
Khi chúng tôi dịch bài này, tin mới nhất cho biết Đức Ông đã hoàn toàn bình phục và quay lại làm việc, ngài không chết như bọn Washington Post mong mỏi!
Source:The Federalist