Mùa Chay – Tôi không nghĩ năm nay người tín hữu không sống Mùa Chay sa mạc trọn vẹn!
Bởi khi hướng mắt về kinh thành thánh, dõi nhìn những bước chân lặng lẽ giữa quảng trường mênh mông không một bóng người tựa sa mạc, tôi thấy vị chủ chiên mặc áo trắng toát một mình bước lên những bực thang. Trời bắt đầu đổ mưa. Đứng lặng lẽ dưới chân cây thập tự, ngài nguyện cầu xin Con Thiên Chúa phục sinh nhân loại.
Năm nay Mùa Chay, giáo đường xứ nhà đêm đêm không vang vang lời kinh trầm buồn Ngắm Đàng Thánh Giá, không tiếng trống không tiếng mõ không lời kinh kết quen thuộc, “thì…Amen;” không ca đoàn tập hát những bài thánh ca Phục Sinh, “Vang lên muôn lời ca…” Trên tất cả, giáo đường vẫn mở cửa, nhưng vắng lặng lời Kinh Thánh Thể. Cung thánh ngọn đèn chầu vẫn sáng đỏ, Đức Kitô Thánh Thể vẫn ngự trong nhà Tạm. Đâu đây giữa những hàng ghế gỗ trống vắng vang vọng nho nhỏ lời kinh cầu xin Chúa cho con một chén cơm, bởi lệnh cách ly, giờ này con không còn cơ hội bán sổ xố!
Mùa Chay năm nay, tối tối nhà nhà đóng kín cửa, không tiệc tùng ăn mừng sinh nhật, không ka-ra-ô-kê, không nhậu say xỉn như những mùa Chay năm trước, không quán cà-phê quán rượu, nơi có những chân dài đứng đợi ngay cửa hoặc ngồi nơi bàn, nước hoa thơm lừng chờ đợi! Nhưng! Trong những căn nhà đóng kín cửa đó, tiếng kinh của bố của mẹ và của con rõ từng âm, “Lạy Cha chúng con, Kính mừng Maria, Sáng danh Đức Chúa Cha…” Những lời kinh sốt sắng một thời vắng bóng; cũng chỉ bởi, bận lắm, ngày ngày cầy ở công xưởng, tôi mệt thở không ra hơi! Tối tối, giờ này xin cho tôi một giây yên lặng để cười với danh hài, chương trình thực tế, phim Hàn dài lê thê có những tài tử mặt như tượng sáp vô hồn, bởi mất đi rồi hình dạng thuả cha sinh mẹ đẻ.
Mùa Chay năm nay giáo dân trong xứ mở rộng cửa nhà Caritas. Nơi đó, người người góp những đồng tiền (mà) thông thường mùa Chay kiêng thịt tôi rủ bạn bè đi ăn hải sản tươi sống, vớt ra từ hồ còn nhảy tanh tách! Kẻ ít người nhiều, những bàn tay giáo dân nối dài, nấu những bữa cơm thơm nồng mùi cơm thơm, đóng gói sạch đẹp, vệ sinh an toàn! Trước cửa nhà thờ giờ này không còn thánh lễ, nhưng lại xuất hiện những hộp cơm, xếp ngay ngắn đợi chờ người cơ nhỡ, những anh chị em bán sổ xố, bởi lệnh cách ly, không còn cơ hội kiếm sống qua ngày. Mời bác, mời anh, mời chị, mời em! Cơm này là cơm của Đức Giêsu, “Cơm Hằng Sống!”
Tôi không nghĩ năm nay chúng ta không sốt sắng tham dự hành trình mùa Chay 40 ngày. Không! Năm nay, trong sa mạc, trong thinh lặng, trong thử thách và trong cám dỗ, chúng ta hiệp thông với Đức Thánh Cha và với nhau, cùng dâng lên Thiên Chúa những lời kinh nguyện thiết tha, xin Ngài lấy lòng nhân từ tha thứ lỗi lầm của nhân loại.
Năm nay chúng ta ăn chay thật tâm, cầu nguyện thiết tha và bác ái thật thà.
Tuần Thánh – Tôi không nghĩ năm nay chúng ta không rước lá đón Chúa vào thành. Ồ không! Đức Giêsu vẫn vào thành qua hình ảnh của những linh mục với Mình Thánh Chúa trên hai tay, các ngài tiến vào những con đường vắng tanh bóng người. Nắng buổi trưa vẽ bóng vị linh mục đổ dài. Người người đứng trong nhà, bên khung cửa sổ, trong hàng rào sân vườn, cúi đầu thờ phượng Đức Giêsu ngự trong mặt nguyệt đang tiến bước những bước chân trên những con đường thênh thang của phố phường bị cách ly phong tỏa. Những nữ tu đồng hành cùng giáo dân, tất cả đeo khẩu trang vẫn tiến vào những khu ổ chuột Manila. Trên tay nữ tu và giáo dân không phải lá dừa, nhưng là túi thức ăn trao tặng người anh chị em kém may mắn cũng đeo khẩu trang kiên nhẫn đợi chờ từ bên trong những túp lều lụp xụp.
Tôi không nghĩ năm nay không có thánh lễ Tiệc Ly, rửa chân Tông Đồ, chầu viếng Chúa trong Vườn Cây Dầu. Không! Năm nay những người bác sĩ, y tá, điều dưỡng, những nhân viên bệnh viện chăm sóc bệnh nhân Covid-19 nằm kín khu vực cách ly. Những nét hằn sâu bởi khẩu trang trên khuôn mặt của nhân viên y tế mệt nhoài; những bộ quần áo bảo hộ dầy cộm mấy lớp; những hằn sâu hốc mắt bởi canh thức nguyên đêm trong phòng hồi sinh cấp cứu; những hồi hộp lo sợ (đổ mồ hôi máu) bởi vi khuẩn SARS-CoV-2 siêu lây nhiễm. Những phòng nghiên cứu đèn sáng rực, những vaccine, những thuốc thử nghiệm, những cặp mắt thức trắng kiếm tìm phương thuốc hồi sinh nhân loại.
Tôi không nghĩ năm nay không có Ngắm đàng Thánh Giá, đóng đinh, táng xác. Không! Những nhà quàn đếm không hết những thân xác Đức Giêsu chết vì đại dịch Covid-19! Những quan tài gỗ đặt la liệt dưới sàn nhà thờ, cha xứ đứng với người giúp lễ duy nhất, cả hai cử hành nghi thức tiễn đưa thân xác Đức Giêsu của ngày hôm nay, không phải vào ngôi mộ đá, nhưng lò hỏa thiêu lửa cháy rực đưa thịt da quay về lại bụi tro!
Thế đấy! Mùa Chay năm nay tôi không chỉ xé áo, nhưng thật thà xé lòng, sống mật thiết với Đức Giêsu sa mạc.
Năm nay, Tuần Thánh vẫn diễn ra nhưng không phải trong thánh đường giáo xứ như hằng năm, nhưng trong bao nhiêu triệu triệu ngôi nhà nhỏ bé phố nghèo tương tự ngôi nhà Thánh Gia phố nhỏ Nazareth. Nơi đó, thánh lễ Tuần Thánh vẫn được cử hành trọng thể. Thứ Năm Tuần Thánh, tôi ngồi ăn Tiệc Ly với và rửa chân vợ tôi con tôi. Thứ Sáu Tuần Thánh, tôi đóng đinh vào cây thánh giá gỗ thân xác của chính mình. Tôi chôn tôi trong ngôi mộ đá tối thứ Sáu. Thứ Bẩy Tuần Thánh tôi thinh lặng lắng nghe tiếng chim sẻ từng đàn hót bên khung cửa bài ca Xuất Hành, “Vang lên muôn lời ca. Ta ca ngợi Chúa…” Chúa Nhật Phục Sinh, tôi đợi chờ ngày hồi sinh của nhân loại, ngày rồi sẽ đến! Tại sao không?
Thế đấy! Tôi đã trải qua một Mùa Chay thật thà và đang trải nghiệm một Tuần Thánh rất thánh! Tự nhiên tôi nhớ tới lời của Đức Giêsu nói với người phụ nữ Samaria bên bờ giếng, “Đã đến giờ người ta sẽ thờ phượng Chúa Cha, không phải ở trên núi này hay ở (đền thờ) Giêrusalem... Nhưng đã đến giờ, và chính là lúc này, những kẻ tôn thờ đích thực, sẽ thờ phượng Chúa Cha trong Thần Khí và sự thật” (John 4: 21, 23).
Tất cả đã xảy ra, cũng bởi siêu vi khuẩn SARS-CoV-2. Đấng Sáng Tạo vẫn thế, Ngài vẫn có những cách...mà trần gian thụ tạo không bao giờ ngờ!
Bởi khi hướng mắt về kinh thành thánh, dõi nhìn những bước chân lặng lẽ giữa quảng trường mênh mông không một bóng người tựa sa mạc, tôi thấy vị chủ chiên mặc áo trắng toát một mình bước lên những bực thang. Trời bắt đầu đổ mưa. Đứng lặng lẽ dưới chân cây thập tự, ngài nguyện cầu xin Con Thiên Chúa phục sinh nhân loại.
Năm nay Mùa Chay, giáo đường xứ nhà đêm đêm không vang vang lời kinh trầm buồn Ngắm Đàng Thánh Giá, không tiếng trống không tiếng mõ không lời kinh kết quen thuộc, “thì…Amen;” không ca đoàn tập hát những bài thánh ca Phục Sinh, “Vang lên muôn lời ca…” Trên tất cả, giáo đường vẫn mở cửa, nhưng vắng lặng lời Kinh Thánh Thể. Cung thánh ngọn đèn chầu vẫn sáng đỏ, Đức Kitô Thánh Thể vẫn ngự trong nhà Tạm. Đâu đây giữa những hàng ghế gỗ trống vắng vang vọng nho nhỏ lời kinh cầu xin Chúa cho con một chén cơm, bởi lệnh cách ly, giờ này con không còn cơ hội bán sổ xố!
Mùa Chay năm nay, tối tối nhà nhà đóng kín cửa, không tiệc tùng ăn mừng sinh nhật, không ka-ra-ô-kê, không nhậu say xỉn như những mùa Chay năm trước, không quán cà-phê quán rượu, nơi có những chân dài đứng đợi ngay cửa hoặc ngồi nơi bàn, nước hoa thơm lừng chờ đợi! Nhưng! Trong những căn nhà đóng kín cửa đó, tiếng kinh của bố của mẹ và của con rõ từng âm, “Lạy Cha chúng con, Kính mừng Maria, Sáng danh Đức Chúa Cha…” Những lời kinh sốt sắng một thời vắng bóng; cũng chỉ bởi, bận lắm, ngày ngày cầy ở công xưởng, tôi mệt thở không ra hơi! Tối tối, giờ này xin cho tôi một giây yên lặng để cười với danh hài, chương trình thực tế, phim Hàn dài lê thê có những tài tử mặt như tượng sáp vô hồn, bởi mất đi rồi hình dạng thuả cha sinh mẹ đẻ.
Mùa Chay năm nay giáo dân trong xứ mở rộng cửa nhà Caritas. Nơi đó, người người góp những đồng tiền (mà) thông thường mùa Chay kiêng thịt tôi rủ bạn bè đi ăn hải sản tươi sống, vớt ra từ hồ còn nhảy tanh tách! Kẻ ít người nhiều, những bàn tay giáo dân nối dài, nấu những bữa cơm thơm nồng mùi cơm thơm, đóng gói sạch đẹp, vệ sinh an toàn! Trước cửa nhà thờ giờ này không còn thánh lễ, nhưng lại xuất hiện những hộp cơm, xếp ngay ngắn đợi chờ người cơ nhỡ, những anh chị em bán sổ xố, bởi lệnh cách ly, không còn cơ hội kiếm sống qua ngày. Mời bác, mời anh, mời chị, mời em! Cơm này là cơm của Đức Giêsu, “Cơm Hằng Sống!”
Tôi không nghĩ năm nay chúng ta không sốt sắng tham dự hành trình mùa Chay 40 ngày. Không! Năm nay, trong sa mạc, trong thinh lặng, trong thử thách và trong cám dỗ, chúng ta hiệp thông với Đức Thánh Cha và với nhau, cùng dâng lên Thiên Chúa những lời kinh nguyện thiết tha, xin Ngài lấy lòng nhân từ tha thứ lỗi lầm của nhân loại.
Năm nay chúng ta ăn chay thật tâm, cầu nguyện thiết tha và bác ái thật thà.
Tuần Thánh – Tôi không nghĩ năm nay chúng ta không rước lá đón Chúa vào thành. Ồ không! Đức Giêsu vẫn vào thành qua hình ảnh của những linh mục với Mình Thánh Chúa trên hai tay, các ngài tiến vào những con đường vắng tanh bóng người. Nắng buổi trưa vẽ bóng vị linh mục đổ dài. Người người đứng trong nhà, bên khung cửa sổ, trong hàng rào sân vườn, cúi đầu thờ phượng Đức Giêsu ngự trong mặt nguyệt đang tiến bước những bước chân trên những con đường thênh thang của phố phường bị cách ly phong tỏa. Những nữ tu đồng hành cùng giáo dân, tất cả đeo khẩu trang vẫn tiến vào những khu ổ chuột Manila. Trên tay nữ tu và giáo dân không phải lá dừa, nhưng là túi thức ăn trao tặng người anh chị em kém may mắn cũng đeo khẩu trang kiên nhẫn đợi chờ từ bên trong những túp lều lụp xụp.
Tôi không nghĩ năm nay không có thánh lễ Tiệc Ly, rửa chân Tông Đồ, chầu viếng Chúa trong Vườn Cây Dầu. Không! Năm nay những người bác sĩ, y tá, điều dưỡng, những nhân viên bệnh viện chăm sóc bệnh nhân Covid-19 nằm kín khu vực cách ly. Những nét hằn sâu bởi khẩu trang trên khuôn mặt của nhân viên y tế mệt nhoài; những bộ quần áo bảo hộ dầy cộm mấy lớp; những hằn sâu hốc mắt bởi canh thức nguyên đêm trong phòng hồi sinh cấp cứu; những hồi hộp lo sợ (đổ mồ hôi máu) bởi vi khuẩn SARS-CoV-2 siêu lây nhiễm. Những phòng nghiên cứu đèn sáng rực, những vaccine, những thuốc thử nghiệm, những cặp mắt thức trắng kiếm tìm phương thuốc hồi sinh nhân loại.
Tôi không nghĩ năm nay không có Ngắm đàng Thánh Giá, đóng đinh, táng xác. Không! Những nhà quàn đếm không hết những thân xác Đức Giêsu chết vì đại dịch Covid-19! Những quan tài gỗ đặt la liệt dưới sàn nhà thờ, cha xứ đứng với người giúp lễ duy nhất, cả hai cử hành nghi thức tiễn đưa thân xác Đức Giêsu của ngày hôm nay, không phải vào ngôi mộ đá, nhưng lò hỏa thiêu lửa cháy rực đưa thịt da quay về lại bụi tro!
Thế đấy! Mùa Chay năm nay tôi không chỉ xé áo, nhưng thật thà xé lòng, sống mật thiết với Đức Giêsu sa mạc.
Năm nay, Tuần Thánh vẫn diễn ra nhưng không phải trong thánh đường giáo xứ như hằng năm, nhưng trong bao nhiêu triệu triệu ngôi nhà nhỏ bé phố nghèo tương tự ngôi nhà Thánh Gia phố nhỏ Nazareth. Nơi đó, thánh lễ Tuần Thánh vẫn được cử hành trọng thể. Thứ Năm Tuần Thánh, tôi ngồi ăn Tiệc Ly với và rửa chân vợ tôi con tôi. Thứ Sáu Tuần Thánh, tôi đóng đinh vào cây thánh giá gỗ thân xác của chính mình. Tôi chôn tôi trong ngôi mộ đá tối thứ Sáu. Thứ Bẩy Tuần Thánh tôi thinh lặng lắng nghe tiếng chim sẻ từng đàn hót bên khung cửa bài ca Xuất Hành, “Vang lên muôn lời ca. Ta ca ngợi Chúa…” Chúa Nhật Phục Sinh, tôi đợi chờ ngày hồi sinh của nhân loại, ngày rồi sẽ đến! Tại sao không?
Thế đấy! Tôi đã trải qua một Mùa Chay thật thà và đang trải nghiệm một Tuần Thánh rất thánh! Tự nhiên tôi nhớ tới lời của Đức Giêsu nói với người phụ nữ Samaria bên bờ giếng, “Đã đến giờ người ta sẽ thờ phượng Chúa Cha, không phải ở trên núi này hay ở (đền thờ) Giêrusalem... Nhưng đã đến giờ, và chính là lúc này, những kẻ tôn thờ đích thực, sẽ thờ phượng Chúa Cha trong Thần Khí và sự thật” (John 4: 21, 23).
Tất cả đã xảy ra, cũng bởi siêu vi khuẩn SARS-CoV-2. Đấng Sáng Tạo vẫn thế, Ngài vẫn có những cách...mà trần gian thụ tạo không bao giờ ngờ!