“Ta sẽ ban đất ấy cho dòng dõi ngươi. Ta đã cho ngươi thấy tận mắt, nhưng ngươi sẽ không được qua đó.” Ông Mô-sê, tôi trung của Đức Chúa, qua đời tại đó, trong đất Mo-áp, theo lệnh Đức Chúa. (Đnl 34,4-5)

(Kính tặng Đức Cha Matthêô Nguyễn Văn Khôi nhân dịp kỷ niệm 30 năm chịu chức linh mục : 10/5/1989 và Đức Cha Vinh Sơn Nguyến Văn Bản, 10 năm Giám Mục : 12/5/2009)



Nhân sinh một cõi đong đầy,
Ngày đan lối khổ đêm dày đau thương.
Những oái ăm, những đoạn trường,
Xuân thì bạc tóc, dài đường vượt qua…

Tiếng gọi nào, thuở khơi xa,
Bụi gai lửa dậy trỗ hoa chuyện tình !
Ra đi mà cứu dân mình,
Lầm than mấy độ điêu linh mấy tầng.

Đêm thiêng hồng máu lễ dâng,
Trời “Ai” bỏ lại bâng khuâng “xuất hành”.
Như mây trời gữa khung xanh,
Ta về “hứa địa” xây thành “tự do”.

Cùng nhau trên một “chuyến đò”,
Dân khô ta khát, dân no ta cười.
“Thập Điều” mấy bận trêu ngươi,
Van xin Chúa Cả trên trời bao dung!

Bài ca “Biển Đỏ uy hùng”,
Làm sao quên, dẫu mịt mùng thời gian…
“Bốn mươi năm” đủ nguy nan,
Đủ thương, đủ giận, ủi an, hững hờ…

Đời mình, như một áng thơ,
Khi bình khi trắc, chơ vơ, mệt nhoài…
“Cột mây cột lửa” ngời ngời,
Buông tay Ngài chắc một đời hư hao !

Dù cho không được bước vào,
“Bên rìa hứa địa” miễn sao vẹn tình.
Gọi là một chút trung trinh,
Nằm đây ấm nghĩa đồng hành cùng dân !

Sơn Ca Linh (10/5/2019)