Suy Niệm Chúa Nhật III Phục Sinh – Năm A
Có nhiều câu chuyện kể lại việc Đức Giêsu hiện ra sau khi Ngài từ cõi chết sống lại, nhưng có lẽ câu chuyện Tin mừng hôm nay do Thánh Luca tường thuật lại là câu chuyện đẹp nhất. Đẹp không chỉ vì hành văn và cách kể chuyện của tác giả mà còn đẹp về nội dung diễn tả tình nghĩa thầy trò và đặc biệt là đẹp vì cái kết có hậu.
Câu chuyện bắt đầu bằng sự thất vọng của hai môn đệ của Đức Giêsu. Đây là hai trong số bảy mươi hai môn đệ. Họ theo Đức Giêsu vì hy vọng một tương lai tươi sáng: Một Giêsu đánh đông dẹp bắc; một Giêsu giải phóng dân tộc Israel đang bị giặc ngoại bang đô hộ; một Giêsu tràn đầy quyền lực chính trị mà chính họ cũng hy vọng được tham dự vào. Thế rồi, một thời gian ngắn sau khi Đức Giêsu loan báo về cuộc khổ nạn của mình: Ngài đã bị bắt, bị đánh đập, vác thập giá, chịu đóng đinh và chết trên thánh giá. Cuối cùng, Ngài chịu mai táng trong mồ như bao con người khác. Đối với họ, giờ chỉ còn một Đức Giêsu đã chết, một Đức Giêsu đã thất bại hoàn toàn. Chính vì thế, họ thất vọng chán nản. Họ từ bỏ Giêrusalem với biết bao mộng ước giờ chỉ còn là quá khứ để trở về quê hương tiếp tục sinh sống với nghề cũ.
Rời Giêrusalem như những kẻ thua cuộc. Quảng đường từ Giêrusalem tới Emmau độ 11km. Hai ông buồn bã lê bước, vừa đi vừa trò chuyện với nhau cho vơi đi nỗi buồn. Thế rồi, trong khi đang buồn bã lê bước, Đức Giêsu đã hiện đến như một khách bộ hành vừa đi vừa đàm đạo với hai ông. Ngài gợi ý bằng một câu hỏi tế nhị để nhằm bắt chuyện với hai ông: “Các ông có truyện gì vừa đi vừa trao đổi với nhau mà buồn bã vậy?” (Lc 24,17). Cơ hội để các ông dốc bầu tâm sự. Một trong hai ông đã kể lại đầu đuôi câu chuyện, về một Đức Giêsu đã có nhiều thành công nhưng cũng không thiếu những thất bại: Người là một vị tiên tri có quyền lực trong hành động và ngôn ngữ, trước mặt Thiên Chúa và toàn thể dân chúng. Thế mà các trưởng tế và thủ lãnh của chúng ta đã bắt nộp Người để xử tử và đóng đinh Người vào thập giá. Rồi việc Người chịu mai táng trong mồ và việc các phụ nữ loan tin ngài đã sống lại như thế nào? (x. Lc 24, 19-24).
Chờ chỉ có thế, Đức Giêsu mới bảo họ: “Ôi kẻ khờ dại chậm tin các điều tiên tri đã nói! Chớ thì Ðấng Kitô chẳng phải chịu đau khổ như vậy rồi mới được vinh quang sao?” (Lc 24,25-26). Rồi Ngài lần lượt dẫn những đoạn Kinh thánh có liên quan đến Ngài để giải thích cho họ “bắt đầu từ Môsê đến tất cả các tiên tri…”(x. Lc 24,27). Lòng các ông được hâm nóng lên, mặc dầu chưa nhận ra người đang đi cùng, đang giải thích Kinh thánh cho mình là ai. Thế rồi, trời đã về chiều, đường đi cũng gần tới đích. Trước khi rẽ vào làng, với lòng hiếu khách, hai ông mời Đức Giêsu ở lại với họ. Ngài đồng ý. Và khi ngồi đồng bàn, họ đã nhận ra Đức Giêsu khi Ngài bẻ bánh. Ôi, niềm vui mừng không gì có thể diễn tả nổi. Hai ông mới nhớ lại những diễn biến xảy ra với mình khi Ngài giải thích Kinh thánh cho họ trên đường đi. Các ông không muốn giữ riêng niềm vui cho mình. Bởi vì, “niềm vui chia sẻ niềm vui lớn.” Bấy giờ, hai ông vội vả trở lại Giêrusalem để chia sẻ niềm vui đó với các Tông đồ. Khi họ trở lại Giêrusalem, không những họ chia sẻ niềm vui được gặp Chúa Phục sinh mà họ còn nhận được niềm vui từ các Tông đồ, vì Đức Giêsu cũng vừa mới hiện ra với các Tông đồ.
Cũng như tâm trạng của hai môn đệ đi làng Emmau, trong cuộc sống của mỗi người chúng ta không tránh được lo âu, phiền muộn, có khi cả thất vọng. Lo âu phiền muộn vì chuyện gia đình, vợ chồng, con cái. Lo âu phiền muộn vì chuyện cơm áo, gạo tiền. Lo âu phiền muộn vì biết bao vấn đề trong cuộc sống. Thất vọng về người thân, thất vọng về Giáo Hội, về xã hội…Trong thực tế, khi gặp những lo âu phiền muộn và thất vọng trong cuộc sống, có người đi tìm sự an ủi nơi những niềm vui bất chính như cờ bạc, rượu chè, trai gái. Có người tìm sự an ủi nơi ma thuật, bói toán. Thậm chí, có người đã làm liều bằng cách giải thoát mình bằng cái chết.
Chúng ta cần phải tránh xa những hình thức an ủi phù phiếm trên. Là kitô hữu, chúng ta được mời gọi tin vào Đức Giêsu Phục sinh. Vì chính Ngài đã cứu chuộc chúng ta bằng giá máu của Ngài (x.1Pr 1,19). Ngài sẽ chỉ cho chúng ta biết đường lối trường sinh (x. Tv 15,11a). Ngài sẽ cho chúng ta biết con đường sự sống và cho chúng ta đầy hân hoan tận hưởng nhan thánh Chúa (x. Cv 2,28).
Câu chuyện Tin mừng hôm nay giống như diễn biến của một thánh lễ: Có phần phụng vụ Lời Chúa, có phần phụng vụ Thánh Thể, có phần mời gọi ra đi để chia sẻ niềm vui cho những người xung quanh.
Ngày hôm nay, chúng ta không được vinh dự gặp Đức Giêsu Phục sinh như hai môn đệ Emmau và các Tông đồ ngày xưa, nhưng chắc chắn Đức Giêsu Phục sinh vẫn luôn đồng hành với chúng ta trong mọi nẻo đường của cuộc sống. Đặc biệt, Ngài đang hiện diện với chúng ta nơi Lời của Ngài, nơi Bí tích Thánh Thể và nơi cộng đoàn phụng vụ, vì “ở đâu hai ba người họp lại vì danh Thầy thì có Thầy ở giữa họ”(Mt 18,20).
Thật vậy, Lời Chúa là chính Chúa. Lời Chúa là ngọn đèn soi cho con bước là ánh sáng chỉ đường con đi. Lời Chúa đã biến đổi biết bao nhiêu tâm hồn. Lời Chúa làm kim chỉ nam hướng dẫn đường đi nước bước của con cái Chúa qua mọi thời đại. Vì thế, chúng ta hãy siêng năng đọc, suy niệm và đem Lời Chúa ra thực hành trong đời sống của mình và giúp cho đời sống của tha nhân.
Cũng vậy, Thánh Thể chính là Đức Giêsu. Thánh thể là của ăn chính nuôi sống linh hồn các kitô hữu. Trong bảy Bí tích, Bí tích Thánh Thể là Bí tích cao trọng nhất. Vì thế, chúng ta hãy siêng năng đến với Thánh Thể. Chúng ta hãy siêng năng tham dự Thánh lễ, chầu Thánh Thể, viếng Thánh Thể, nhất là dọn mình sốt sắng để rước lễ hằng ngày.
Ngoài ra, mỗi kitô hữu chúng ta phải luôn sống liên kết với cộng đoàn. Vì, sống là sống với sống cùng. Cũng như hai môn đệ sau khi gặp Chúa Phục sinh đã biết nhanh chóng quay trở lại chia sẻ với các Tông đồ, mỗi thành viên trong cộng đoàn chúng ta phải biết chia vui sẻ buồn với nhau. Nếu chúng ta biết gắn bó với cộng đoàn, chắc chắn khi vui khi buồn đều được cộng đoàn giúp đỡ, chở che. Bằng không, chúng ta sẽ bị cô đơn lạc lọng trong cuộc sống.
Lạy Chúa, xin cho mỗi người chúng con siêng năng tham dự thánh lễ để có cơ hội suy niệm Lời Chúa, rước Mình Máu Thánh Người, sống tinh thần liên kết với cộng đoàn hầu niềm tin vào Đức Giêsu Phục sinh của chúng con luôn được vững mạnh. Amen.
Lm. Anthony Trung Thành
Có nhiều câu chuyện kể lại việc Đức Giêsu hiện ra sau khi Ngài từ cõi chết sống lại, nhưng có lẽ câu chuyện Tin mừng hôm nay do Thánh Luca tường thuật lại là câu chuyện đẹp nhất. Đẹp không chỉ vì hành văn và cách kể chuyện của tác giả mà còn đẹp về nội dung diễn tả tình nghĩa thầy trò và đặc biệt là đẹp vì cái kết có hậu.
Câu chuyện bắt đầu bằng sự thất vọng của hai môn đệ của Đức Giêsu. Đây là hai trong số bảy mươi hai môn đệ. Họ theo Đức Giêsu vì hy vọng một tương lai tươi sáng: Một Giêsu đánh đông dẹp bắc; một Giêsu giải phóng dân tộc Israel đang bị giặc ngoại bang đô hộ; một Giêsu tràn đầy quyền lực chính trị mà chính họ cũng hy vọng được tham dự vào. Thế rồi, một thời gian ngắn sau khi Đức Giêsu loan báo về cuộc khổ nạn của mình: Ngài đã bị bắt, bị đánh đập, vác thập giá, chịu đóng đinh và chết trên thánh giá. Cuối cùng, Ngài chịu mai táng trong mồ như bao con người khác. Đối với họ, giờ chỉ còn một Đức Giêsu đã chết, một Đức Giêsu đã thất bại hoàn toàn. Chính vì thế, họ thất vọng chán nản. Họ từ bỏ Giêrusalem với biết bao mộng ước giờ chỉ còn là quá khứ để trở về quê hương tiếp tục sinh sống với nghề cũ.
Rời Giêrusalem như những kẻ thua cuộc. Quảng đường từ Giêrusalem tới Emmau độ 11km. Hai ông buồn bã lê bước, vừa đi vừa trò chuyện với nhau cho vơi đi nỗi buồn. Thế rồi, trong khi đang buồn bã lê bước, Đức Giêsu đã hiện đến như một khách bộ hành vừa đi vừa đàm đạo với hai ông. Ngài gợi ý bằng một câu hỏi tế nhị để nhằm bắt chuyện với hai ông: “Các ông có truyện gì vừa đi vừa trao đổi với nhau mà buồn bã vậy?” (Lc 24,17). Cơ hội để các ông dốc bầu tâm sự. Một trong hai ông đã kể lại đầu đuôi câu chuyện, về một Đức Giêsu đã có nhiều thành công nhưng cũng không thiếu những thất bại: Người là một vị tiên tri có quyền lực trong hành động và ngôn ngữ, trước mặt Thiên Chúa và toàn thể dân chúng. Thế mà các trưởng tế và thủ lãnh của chúng ta đã bắt nộp Người để xử tử và đóng đinh Người vào thập giá. Rồi việc Người chịu mai táng trong mồ và việc các phụ nữ loan tin ngài đã sống lại như thế nào? (x. Lc 24, 19-24).
Chờ chỉ có thế, Đức Giêsu mới bảo họ: “Ôi kẻ khờ dại chậm tin các điều tiên tri đã nói! Chớ thì Ðấng Kitô chẳng phải chịu đau khổ như vậy rồi mới được vinh quang sao?” (Lc 24,25-26). Rồi Ngài lần lượt dẫn những đoạn Kinh thánh có liên quan đến Ngài để giải thích cho họ “bắt đầu từ Môsê đến tất cả các tiên tri…”(x. Lc 24,27). Lòng các ông được hâm nóng lên, mặc dầu chưa nhận ra người đang đi cùng, đang giải thích Kinh thánh cho mình là ai. Thế rồi, trời đã về chiều, đường đi cũng gần tới đích. Trước khi rẽ vào làng, với lòng hiếu khách, hai ông mời Đức Giêsu ở lại với họ. Ngài đồng ý. Và khi ngồi đồng bàn, họ đã nhận ra Đức Giêsu khi Ngài bẻ bánh. Ôi, niềm vui mừng không gì có thể diễn tả nổi. Hai ông mới nhớ lại những diễn biến xảy ra với mình khi Ngài giải thích Kinh thánh cho họ trên đường đi. Các ông không muốn giữ riêng niềm vui cho mình. Bởi vì, “niềm vui chia sẻ niềm vui lớn.” Bấy giờ, hai ông vội vả trở lại Giêrusalem để chia sẻ niềm vui đó với các Tông đồ. Khi họ trở lại Giêrusalem, không những họ chia sẻ niềm vui được gặp Chúa Phục sinh mà họ còn nhận được niềm vui từ các Tông đồ, vì Đức Giêsu cũng vừa mới hiện ra với các Tông đồ.
Cũng như tâm trạng của hai môn đệ đi làng Emmau, trong cuộc sống của mỗi người chúng ta không tránh được lo âu, phiền muộn, có khi cả thất vọng. Lo âu phiền muộn vì chuyện gia đình, vợ chồng, con cái. Lo âu phiền muộn vì chuyện cơm áo, gạo tiền. Lo âu phiền muộn vì biết bao vấn đề trong cuộc sống. Thất vọng về người thân, thất vọng về Giáo Hội, về xã hội…Trong thực tế, khi gặp những lo âu phiền muộn và thất vọng trong cuộc sống, có người đi tìm sự an ủi nơi những niềm vui bất chính như cờ bạc, rượu chè, trai gái. Có người tìm sự an ủi nơi ma thuật, bói toán. Thậm chí, có người đã làm liều bằng cách giải thoát mình bằng cái chết.
Chúng ta cần phải tránh xa những hình thức an ủi phù phiếm trên. Là kitô hữu, chúng ta được mời gọi tin vào Đức Giêsu Phục sinh. Vì chính Ngài đã cứu chuộc chúng ta bằng giá máu của Ngài (x.1Pr 1,19). Ngài sẽ chỉ cho chúng ta biết đường lối trường sinh (x. Tv 15,11a). Ngài sẽ cho chúng ta biết con đường sự sống và cho chúng ta đầy hân hoan tận hưởng nhan thánh Chúa (x. Cv 2,28).
Câu chuyện Tin mừng hôm nay giống như diễn biến của một thánh lễ: Có phần phụng vụ Lời Chúa, có phần phụng vụ Thánh Thể, có phần mời gọi ra đi để chia sẻ niềm vui cho những người xung quanh.
Ngày hôm nay, chúng ta không được vinh dự gặp Đức Giêsu Phục sinh như hai môn đệ Emmau và các Tông đồ ngày xưa, nhưng chắc chắn Đức Giêsu Phục sinh vẫn luôn đồng hành với chúng ta trong mọi nẻo đường của cuộc sống. Đặc biệt, Ngài đang hiện diện với chúng ta nơi Lời của Ngài, nơi Bí tích Thánh Thể và nơi cộng đoàn phụng vụ, vì “ở đâu hai ba người họp lại vì danh Thầy thì có Thầy ở giữa họ”(Mt 18,20).
Thật vậy, Lời Chúa là chính Chúa. Lời Chúa là ngọn đèn soi cho con bước là ánh sáng chỉ đường con đi. Lời Chúa đã biến đổi biết bao nhiêu tâm hồn. Lời Chúa làm kim chỉ nam hướng dẫn đường đi nước bước của con cái Chúa qua mọi thời đại. Vì thế, chúng ta hãy siêng năng đọc, suy niệm và đem Lời Chúa ra thực hành trong đời sống của mình và giúp cho đời sống của tha nhân.
Cũng vậy, Thánh Thể chính là Đức Giêsu. Thánh thể là của ăn chính nuôi sống linh hồn các kitô hữu. Trong bảy Bí tích, Bí tích Thánh Thể là Bí tích cao trọng nhất. Vì thế, chúng ta hãy siêng năng đến với Thánh Thể. Chúng ta hãy siêng năng tham dự Thánh lễ, chầu Thánh Thể, viếng Thánh Thể, nhất là dọn mình sốt sắng để rước lễ hằng ngày.
Ngoài ra, mỗi kitô hữu chúng ta phải luôn sống liên kết với cộng đoàn. Vì, sống là sống với sống cùng. Cũng như hai môn đệ sau khi gặp Chúa Phục sinh đã biết nhanh chóng quay trở lại chia sẻ với các Tông đồ, mỗi thành viên trong cộng đoàn chúng ta phải biết chia vui sẻ buồn với nhau. Nếu chúng ta biết gắn bó với cộng đoàn, chắc chắn khi vui khi buồn đều được cộng đoàn giúp đỡ, chở che. Bằng không, chúng ta sẽ bị cô đơn lạc lọng trong cuộc sống.
Lạy Chúa, xin cho mỗi người chúng con siêng năng tham dự thánh lễ để có cơ hội suy niệm Lời Chúa, rước Mình Máu Thánh Người, sống tinh thần liên kết với cộng đoàn hầu niềm tin vào Đức Giêsu Phục sinh của chúng con luôn được vững mạnh. Amen.
Lm. Anthony Trung Thành