□ Nguyễn Trung Tây
Nay Trên Hè Phố (Luca 5:1-11)


Xưa Chúa gọi bên bờ Biển Hồ.
Nay Chúa gọi ngay trên hè phố,
Giữa dòng đời xe cộ ngược xuôi,
Trời trưa hè, nắng nung lửa đỏ.
Xưa ngư phủ Biển Hồ cực nhọc buông thả lưới,
Nguyên đêm dài vất vả lưng trần đẫm mồ hôi.
Bình minh buông rơi, lưới đời nhấc lên, ơi rác!
Thất vọng ngập hồn! Sao muốn bỏ cuộc buông xuôi!

Nay, con cực nhọc ngược xuôi,
Lề hè phố đôi chân mốc đen bước vội.
Chuyện một thời con đi buôn "muối".
Hàng trắng, thuốc lắc, thuốc E!
Một tay con gói...
Chúa đứng gọi bên đường biên giới...
Con trắng tay... Con bỏ nghề.
Nay! Con gầy xác ve,
Cũng vẫn đi buôn, nhưng giờ đồng nát, ve chai, ni-lông, giấy vụn,
Cực nhọc! Từng hạt mồ hôi, ướt đẫm trán!
Nhưng niềm vui thanh thản.
Và hồn ơi nhẹ nhàng,
tựa gió chiều thổi mát vành tai
mưa trời tưới mát làn da khô cằn cỗi.
Chúa nói khẽ, "Kìa con! Nhìn bên tay phải…"
Ông lão người Thượng hốt hoảng xiêu vẹo bước chân, băng ngang qua mặt đường.
Xe đạp vẫn phóng tới, xe máy ồn ào nóng nảy rú ga, xe hơi bấm còi khó chịu! Tin! Tin!
Con lẹ chân chạy tới dẫn Chúa vượt qua lòng đường nhựa.

Xưa, ngư phủ Biển Hồ chài cá kiếm sống,
Nay, con lang thang phố phường,
Kiếm tìm những tờ giấy thiên hạ gọi tiền,
Cũng vẫn những tờ giấy, cùng kích thước, cùng sắc mầu, cùng mệnh giá,
nhưng giờ không còn ướp đẫm mùi hương!
Giờ con giản dị bà ba...
Mặt phụ nữ hai mươi không son phấn, đẫm mồ hôi. Mặt trời nhiệt đới đốt cháy tóc, nhuộm đen làn da.
Hồn thanh thản nhẹ nhàng.
Bình dị! Hạnh phúc! Rộn ràng đan nối những bước chân bán hàng rong.
Chúa gọi, con nhận ra bé ngồi nhặt cát bỏ vô miệng.
Chúa nói mẹ em mắc bệnh Sida, chết, xác sình thối, dân làng vùi nông bên vệ đường!
Giờ bé bơ vơ!
Con bước tới, tay cầm ổ bánh mì, "Bé ơi! Chúa tặng em"...

Xưa, ngư phủ ngồi đan lưới,
Nay, con thanh niên một thời...
Bà cụ lên chùa, ngày trăng tròn,
Con, lái xe Honda, rú ga phóng tới,
Con, tay giật đứt dây chuyền vàng hai mươi!
Chúa gọi... Con ngồi tù một năm...Con, tay đã nhúng chàm, mười đầu ngón tay xám đen,
nhưng tuổi hai mươi, đường dài thênh thang chờ đợi.
Con bước ra cửa tù, con đi những bước chân mới...
Con nay ngồi đan cói...
Bạn bè cũ gọi,
Con tắt điện thoại Iphone, không trả lời.
Chúa lại gọi,
Con ngẩng lên nhìn,
Bà lão còm cõi.
đứng đó yên lặng, chờ đợi từ bao giờ;
bà lão ngần ngại chìa bàn tay, những sợi gân xanh, làn da khô khốc...
Con, móc hết tiền trong túi, cúi đầu,
"Cụ ơi! Cháu biếu cụ!"...

Xưa, ngư phủ bơ vơ sóng biển,
Nay, con lạc loài giữa sóng người.
Dòng đời sông nước mênh mông,
Con không bến đỗ, thuyền con bập bềnh.
Sông sâu còn có kẻ dò,
Lòng người sâu? cạn? con dò không ra.

Chúa gọi, “Bước theo ta…”
Bước con nối bước Chúa, con nhận ra
thương binh cụt chân ngồi bán trà đá
bên cột điện
trên vỉa hè,
vẻ nghèo nàn.
Con ngần ngại...
Trời trưa hè nắng,
Cầm ly trà đá,
Uống cạn một hơi!
Tay sờ túi,
Túi quần rỗng tênh với một lổ hổng không biết từ bao giờ.
Nhìn con đỏ bừng bừng, điệu bộ lúng túng,
người thương binh nói,
— Thôi, tặng chú em.
Con mở miệng lí nhí nói không ra lời.
Tự nhiên muốn khóc, ai nghèo hơn ai?

Xưa, Chúa gọi bên bờ biển Hồ,
Nay, Chúa gọi ngay nơi hè phố.
Dòng đời xe cô ngược xuôi,
Chúa đứng ngã ba đường,
tiếp tục mời gọi những mảnh đời,
dù có là vỡ vụn, nhưng với Chúa bước tới,
những bước tinh khôi, mới...


□ Nguyễn Trung Tây
www.nguyentrungtay.webs.com