ĐỪNG GỌI !

(Tin Mừng Thứ Bảy sau Chúa Nhật XX TN – Mt 23,1-12)

Khi nghe những lời của Chúa Kitô phán dạy: “Đừng gọi những người dưới thế là cha, là thầy, là người lãnh đạo” (x. Mt 23,8-10) thì quả thực có nhiều người, trong đó có một số anh em Tin Lành nhân lời dạy của Chúa Kitô ở trên đã công kích cách xưng hô trong Công Giáo giữa tín hữu với các đấng bậc. Và cũng đã từng có nhiều mục tử trong Giáo Hội Công Giáo biện giải quanh co theo kiểu “Chúa nói vậy mà không phải vậy”. Chúa nói vậy là cốt để khuyên dạy người ta chớ kiêu ngạo ngông cuồng mà thôi. Theo thiển ý thì lối biện giải này tuy không sai nhưng lại thiếu tính thuyết phục. Thiết nghĩ rằng Chúa Kitô dạy như vậy là đúng như vậy. Đúng như vậy theo nghĩa nào đây?

1.Đừng gọi ai dưới đất là cha. Theo cái nhìn của Kitô giáo dưới ánh sáng lời mạc khải thì hạn từ “cha” mang ý nghĩa là nguồn của mọi hiện hữu, mọi điều thiện hảo. Nếu đồng thuận với nhau về khái niệm này thì chỉ có một Đấng ngự trên trời mới thực sự là “cha” đích thực. Ngài là Đấng mà Kitô hữu tuyên xưng là Cha Toàn Năng. Mọi người dưới thế dù là bậc cao hay vị trọng, dù có làm được nhiều sự tốt đẹp thì cũng chỉ là nhờ được lãnh nhận. Do đó nếu có được tôn xưng là “cha”, là “bố”, là “Đức Cha” thì cũng chỉ là tham dự phần nào đó vào chức vị “cha” của Đấng ngự trên trời mà thôi. Sự thật này sẽ giúp chúng ta tránh được chước cám dỗ tự cao, ảo tưởng rằng “bàn tay ta làm nên tất cả”.

2.Đừng gọi ai dưới đất là thầy. Hạn từ “thầy” ở đây nếu hiểu là người nắm trọn chân lý và không hề sai lầm thì duy chỉ mình Chúa Kitô mới thực sự là “thầy” đúng nghĩa mà thôi, vì Ngài chính là “chân lý”. Loài phàm hèn chúng ta thảy đều có thể sai lầm đủ kiểu, nhiều cách vì chúng ta bị giới hạn nhiều mặt. Ngay cả các tông đồ như Phaolô mà cũng đã từng thú nhận rằng chỉ tiếp cận chân lý như thấy lờ mờ trong gương (x.1Cor 13,12) và thánh Gioan cũng nhìn nhận rằng hiện giờ chúng ta như đi trong đêm sương. Sự thật này một mặt dạy ta khiêm tốn về chính bản thân và chớ có thần thánh hóa bất cứ ai đang mang kiếp phàm trần, dù mình đang có trọng trách rao truyền sự thật hay dù người ta là đấng được gọi là “thầy dạy chân lý”. Thú thực bản thân đã từng cười thầm một vị hình như muốn tung hô bề trên nên đã nói trước một cử tọa là tập thể linh mục và có cả giám mục rằng: Đức Cha là “thầy dạy chân lý” nên Đức Cha không hề sai lầm. Quả là một lời tung hô hoàn toàn sai lầm.

3.Đừng gọi ai dưới đất là người lãnh đạo. Nếu hiểu người lãnh đạo ở đây là người dẫn tha nhân đi đúng đường, hướng về quê trời vĩnh phúc thì duy chỉ có Chúa Kitô mới là “người lãnh đạo” đích thực, vì Ngài là Đấng từ trời xuống. Không ai có thể lên trời nếu không phải là người từ trời xuống (x.Ga 3,13). Loài phàm hèn chúng ta dù có được đặt làm đầu tập thể lớn bé ngoài xã hội hay trong Giáo Hội thì cũng chỉ là tham gia cách nào đó vào chức vị lãnh đạo của Đấng thực sự “là đường” mà thôi. Dĩ nhiên nếu không dõi theo Đấng “là đường, là sự thật và là sự sống” (x.Ga 14,6) thì chúng ta sẽ lầm đường lạc lối mà thôi. Và mù mà dẫn mù thì cả hai sẽ lăn cù xuống hố. Điều đáng lo ngại hơn cả là không phải mù mà là tình trạng quáng gà, nhìn không rõ mà cứ cho là mình đã thông tỏ mọi sự.

Lời dạy của Chúa Kitô: Đừng gọi….. mãi là lời thức tỉnh chúng ta. Hãy biết khiêm nhu nhìn nhận sự giới hạn và bất toàn của mình và cũng chớ có ngu ngơ, khờ dại trước những lời tuyên truyền mang tính quảng cáo chẳng hạn như: “đỉnh cao trí tuệ; lương tri của nhân loại…hoặc đã là “thầy cả” thì cái gì cũng làm thầy cả…”

Lm.Giuse Nguyễn Văn Nghĩa