Ký giả Mazur của catholicnews.org.uk, ngày 19 tháng 11, cho đăng thư ngỏ sau đây của một sinh viên Công Giáo Paris gửi người khủng bố:
Tôi 18 tuổi và là một người Công Giáo. Giống mọi ngày thứ Hai, hôm nay, sau khi rời lớp, tôi đi uống cà phê tại một quán ven đường. Không có gì ngạc nhiên cả, thực vậy. Cà phê không có vị gì khác tuần trước, nụ cười của cô chiêu đã viên vẫn thế và các khách hàng thường xuyên vẫn ngồi tại cùng những chiếc bàn quen thuộc. Giống mọi ngày thứ Hai, tôi lấy tờ báo hôm trước ra khỏi túi xách, gần như máy móc, và lật coi các tựa đề.
Nhưng tôi không nhận ra tờ bào mình vốn mở ra đọc hàng tuần. Huy hiệu nửa cột cờ, và chỉ duy nhất một tựa lớn: “Đau buồn và Uất Hận”.
Tôi phải làm gì?
Hình một người đàn ông khóc ròng trước một bó hoa, những cây nến và lá cờ Pháp tạo ra các tựa đề. Một người đàn ông, đau buồn, uất hận, chết chóc, những người vô tội, các thương tích; tôi không muốn đọc tiếp. Tôi để tờ báo xuống, nuốt vội tách cà phê rồi trả tiền. Lần đầu tiên trong năm nay, tôi rời quán này nơi tôi vốn có thói quen đọc hết tờ báo trong an bình.
Vậy tôi phải làm gì đây? Về nhà như nhà chức trách khuyên chăng? Không. Tôi quyết định thả bộ tới nơi rất quen thuộc và rất qúy giá đối với trái tim tôi. Sau năm phút cuốc bộ, tôi có mặt tại đây.
Nơi này chính là nhà thờ giáo xứ của tôi, tổ ấm thứ hai của tôi, Nhà Chúa. Tôi đi vào. Bên trong có rất nhiều người. Tôi im lặng lách tới bàn thờ dâng kính Đức Mẹ. Không còn chỗ trống. Chỗ duy nhất còn lại là một bàn qùy trước bàn thờ kính Thánh Nữ Rita, quan thầy những chính nghĩa thất bại và những điều bất khả.
Một đoạn Tin Mừng theo Thánh Mátthêu bỗng xuất hiện trong đầu óc tôi: “Nhưng Thầy nói với các con, các con hãy yêu thương kẻ thù của các con, hãy chúc phúc cho những người nguyền rủa các con, hãy làm điều tốt cho những người ghét bỏ các con, và hãy cầu nguyện cho những người ác ý lợi dụng các con và bách hại các con” (Mt 5:44).
Tôi đã không cầu nguyện cho các nạn nhân…
Do đó, tôi nẩy ra một ý nghĩ. Tôi không cầu nguyện cho các nạn nhân hay cho những người đang khóc thương họ hoặc cho quê hương tươi đẹp của tôi được cứu thoát. Hôm nay, tôi cầu nguyện cho anh. Tôi xin Thánh Nữ Rita giúp chúng tôi tha thứ. Tôi xin ngài giúp người Pháp tha thứ cho anh. Tôi cầu nguyện cho các gia đình nạn nhân để một ngày kia họ có thể tha thứ cho anh, tha thứ cho cái hành động man rợ không thể nào biện minh được của anh. Tôi xin Chúa, cùng với sự trợ giúp của đức tin tôi, đến giúp tôi, đến giúp chúng tôi tha thứ. Tôi xin Thánh Nữ Rita chúc lành cho anh và kéo ơn Chúa Thánh Thần xuống trên anh.
Tôi xin Đức Mẹ săn sóc anh. Tôi xin ngài ấp ủ anh trong tình yêu của ngài. Để giúp anh hiểu rằng chúng ta ở trên trái đất này để yêu thương chứ không để giết chóc. Để giúp anh hiểu rằng không một người nào, bất kể họ là ai, phát xuất từ đâu, tin gì và ý nghĩ nào thúc đẩy họ, lại đáng chết chỉ vì họ muốn có thì giờ vui chơi với bạb bè.
“Nếu hai người đồng lòng muốn xin gì…”
Rồi tôi nhớ một đoạn thứ hai trích từ Tin Mừng theo Thánh Mátthêu: “Nếu hai người trong anh em ở trên mặt đất đồng lòng xin điều gì, điều ấy sẽ được Cha Thầy ở trên trời ban cho họ. Vì nơi đâu có hai hay ba người tụ họp nhân danh Thầy, Thầy sẽ ở đó với họ” (Mt 18:20).
Và tôi cầu nguyện để tôi không phải là người Công Giáo duy nhất cầu xin sự tha thứ cho anh. Tôi cầu nguyện để anh học cách chấp nhận sự tha thứ của người khác, một điều mà ý thức hệ của anh không chịu dạy dỗ anh. Giống như tôi, anh đang sống tại Pháp, có một gia đình, xin Chúa Giêsu Kitô đặt anh vào con đường đúng. Xin Người dạy anh ý nghĩa của tình yêu và tình anh em vốn thắt chặt tất cả chúng ta.
Vì anh đã không xé nát được xã hội Pháp, anh tăng sức cho nó. Anh đã không gia tăng được chủ nghĩa kỳ thị sắc tộc, anh sẽ tận diệt nó. Anh đã không giết được đức tin của chúng tôi, anh phục sinh nó.
Sau cùng, tôi xin trích lại mấy lời của Mẹ Têrêxa:
Đời là tươi đẹp, hãy chiêm ngưỡng nó,
Đời là hạnh phước, hãy nếm mùi nó,
Đời là giấc mơ, hãy thực hiện nó,
Đời là thách đố, hãy đương đầu nó,
Đời là bổn phận, hãy chu toàn nó,
Đời là trò chơi, hãy chơi trò đó,
Đời là qúy giá, hãy chăm sóc nó,
Đời là giầu có, hãy giữ lấy nó,
Đời là yêu thương, hãy vui hưởng nó,
Đời là mầu nhiệm, hãy tìm biết nó,
Đời là hứa hẹn, hãy thể hiện nó,
Đời là sầu khổ, hãy lướt thắng nó,
Đời là bài ca, hãy xướng hát nó,
Đời là tranh đấu, hãy chấp nhận nó,
Đời là thảm kịch, hãy đối đầu nó,
Đời là phiêu lưu, hãy dám với nó,
Đời là hạnh phúc, hãy đáng với nó,
Đời là sự sống, hãy bảo vệ nó.
Anh khủng bố thân mến, tôi hy vọng những lời trên đến tai anh để anh hiểu rằng hận thù và chết chóc không phải là giải pháp.
Một người Công Giao trẻ muốn tha thứ.
Theo bản tiếng Anh của Liliane Stevenson.
Tôi 18 tuổi và là một người Công Giáo. Giống mọi ngày thứ Hai, hôm nay, sau khi rời lớp, tôi đi uống cà phê tại một quán ven đường. Không có gì ngạc nhiên cả, thực vậy. Cà phê không có vị gì khác tuần trước, nụ cười của cô chiêu đã viên vẫn thế và các khách hàng thường xuyên vẫn ngồi tại cùng những chiếc bàn quen thuộc. Giống mọi ngày thứ Hai, tôi lấy tờ báo hôm trước ra khỏi túi xách, gần như máy móc, và lật coi các tựa đề.
Nhưng tôi không nhận ra tờ bào mình vốn mở ra đọc hàng tuần. Huy hiệu nửa cột cờ, và chỉ duy nhất một tựa lớn: “Đau buồn và Uất Hận”.
Tôi phải làm gì?
Hình một người đàn ông khóc ròng trước một bó hoa, những cây nến và lá cờ Pháp tạo ra các tựa đề. Một người đàn ông, đau buồn, uất hận, chết chóc, những người vô tội, các thương tích; tôi không muốn đọc tiếp. Tôi để tờ báo xuống, nuốt vội tách cà phê rồi trả tiền. Lần đầu tiên trong năm nay, tôi rời quán này nơi tôi vốn có thói quen đọc hết tờ báo trong an bình.
Vậy tôi phải làm gì đây? Về nhà như nhà chức trách khuyên chăng? Không. Tôi quyết định thả bộ tới nơi rất quen thuộc và rất qúy giá đối với trái tim tôi. Sau năm phút cuốc bộ, tôi có mặt tại đây.
Nơi này chính là nhà thờ giáo xứ của tôi, tổ ấm thứ hai của tôi, Nhà Chúa. Tôi đi vào. Bên trong có rất nhiều người. Tôi im lặng lách tới bàn thờ dâng kính Đức Mẹ. Không còn chỗ trống. Chỗ duy nhất còn lại là một bàn qùy trước bàn thờ kính Thánh Nữ Rita, quan thầy những chính nghĩa thất bại và những điều bất khả.
Một đoạn Tin Mừng theo Thánh Mátthêu bỗng xuất hiện trong đầu óc tôi: “Nhưng Thầy nói với các con, các con hãy yêu thương kẻ thù của các con, hãy chúc phúc cho những người nguyền rủa các con, hãy làm điều tốt cho những người ghét bỏ các con, và hãy cầu nguyện cho những người ác ý lợi dụng các con và bách hại các con” (Mt 5:44).
Tôi đã không cầu nguyện cho các nạn nhân…
Do đó, tôi nẩy ra một ý nghĩ. Tôi không cầu nguyện cho các nạn nhân hay cho những người đang khóc thương họ hoặc cho quê hương tươi đẹp của tôi được cứu thoát. Hôm nay, tôi cầu nguyện cho anh. Tôi xin Thánh Nữ Rita giúp chúng tôi tha thứ. Tôi xin ngài giúp người Pháp tha thứ cho anh. Tôi cầu nguyện cho các gia đình nạn nhân để một ngày kia họ có thể tha thứ cho anh, tha thứ cho cái hành động man rợ không thể nào biện minh được của anh. Tôi xin Chúa, cùng với sự trợ giúp của đức tin tôi, đến giúp tôi, đến giúp chúng tôi tha thứ. Tôi xin Thánh Nữ Rita chúc lành cho anh và kéo ơn Chúa Thánh Thần xuống trên anh.
Tôi xin Đức Mẹ săn sóc anh. Tôi xin ngài ấp ủ anh trong tình yêu của ngài. Để giúp anh hiểu rằng chúng ta ở trên trái đất này để yêu thương chứ không để giết chóc. Để giúp anh hiểu rằng không một người nào, bất kể họ là ai, phát xuất từ đâu, tin gì và ý nghĩ nào thúc đẩy họ, lại đáng chết chỉ vì họ muốn có thì giờ vui chơi với bạb bè.
“Nếu hai người đồng lòng muốn xin gì…”
Rồi tôi nhớ một đoạn thứ hai trích từ Tin Mừng theo Thánh Mátthêu: “Nếu hai người trong anh em ở trên mặt đất đồng lòng xin điều gì, điều ấy sẽ được Cha Thầy ở trên trời ban cho họ. Vì nơi đâu có hai hay ba người tụ họp nhân danh Thầy, Thầy sẽ ở đó với họ” (Mt 18:20).
Và tôi cầu nguyện để tôi không phải là người Công Giáo duy nhất cầu xin sự tha thứ cho anh. Tôi cầu nguyện để anh học cách chấp nhận sự tha thứ của người khác, một điều mà ý thức hệ của anh không chịu dạy dỗ anh. Giống như tôi, anh đang sống tại Pháp, có một gia đình, xin Chúa Giêsu Kitô đặt anh vào con đường đúng. Xin Người dạy anh ý nghĩa của tình yêu và tình anh em vốn thắt chặt tất cả chúng ta.
Vì anh đã không xé nát được xã hội Pháp, anh tăng sức cho nó. Anh đã không gia tăng được chủ nghĩa kỳ thị sắc tộc, anh sẽ tận diệt nó. Anh đã không giết được đức tin của chúng tôi, anh phục sinh nó.
Sau cùng, tôi xin trích lại mấy lời của Mẹ Têrêxa:
Đời là tươi đẹp, hãy chiêm ngưỡng nó,
Đời là hạnh phước, hãy nếm mùi nó,
Đời là giấc mơ, hãy thực hiện nó,
Đời là thách đố, hãy đương đầu nó,
Đời là bổn phận, hãy chu toàn nó,
Đời là trò chơi, hãy chơi trò đó,
Đời là qúy giá, hãy chăm sóc nó,
Đời là giầu có, hãy giữ lấy nó,
Đời là yêu thương, hãy vui hưởng nó,
Đời là mầu nhiệm, hãy tìm biết nó,
Đời là hứa hẹn, hãy thể hiện nó,
Đời là sầu khổ, hãy lướt thắng nó,
Đời là bài ca, hãy xướng hát nó,
Đời là tranh đấu, hãy chấp nhận nó,
Đời là thảm kịch, hãy đối đầu nó,
Đời là phiêu lưu, hãy dám với nó,
Đời là hạnh phúc, hãy đáng với nó,
Đời là sự sống, hãy bảo vệ nó.
Anh khủng bố thân mến, tôi hy vọng những lời trên đến tai anh để anh hiểu rằng hận thù và chết chóc không phải là giải pháp.
Một người Công Giao trẻ muốn tha thứ.
Theo bản tiếng Anh của Liliane Stevenson.