THÁI BÌNH - Quan tâm, lo lắng cho bà con bệnh nhân, nhất là bệnh nhân nghèo, bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn là mối ưu tư lớn của chúng tôi. Vì thế để thể hiện tình thương yêu đùm bọc, chăm sóc cách cụ thể cho họ, chúng tôi đã mời đoàn bác sĩ đến khám chữa bệnh và phát thuốc miễn phí cho bà con thuộc vùng xung quanh Nhà Thờ Bổng Điền, Xã Tân Lập và vùng lân cận. Với tinh thần xả kỷ và tự nguyện, hy sinh, các bác sĩ đã sẵn sàng dành cả một ngày Chúa Nhật 19.1.2014 đến giúp đỡ chúng tôi và các bệnh nhân. Đoàn bác sĩ gồm có 6 bác sĩ và 2 dược sĩ. Ngoài ra còn có các em đang học tại các trường Cao Đẳng Y cũng đến để cộng tác phụ giúp các bác sĩ. Các bác sĩ đến từ bệnh viện Ung Bướu Hà Nội, bệnh viện Việt Nam – Cu Ba,…
Hình ảnh
Khoảng 7 giờ 45, các bác sĩ bắt đầu làm việc. Bà con cứ ùn ùn kéo đến đông đảo, khiến các bác sĩ khám bệnh không ngơi. Mệt nhoài, nhưng vẫn thấy vui vì họ được phục vụ anh chị em bệnh nhân nghèo. Họ có cơ hội tốt để làm việc bác ái. Họ có dịp tốt để gieo rắc tình thương. Từ trẻ em đến cụ già. Các bác sĩ cứ thế chẩn đoán, có những chỉ dẫn hợp tình hợp lý cách tận tình khiến bà con cảm thấy yên tâm và mát lòng mát dạ. Lòng cảm thấy hân hoan, phấn khởi. Mỗi người khi ra về cầm theo bịch thuốc đặc trị đã được các bác sĩ chỉ định. Vui biết mấy! Hạnh phúc biết bao!
Có một người lương dân đã nói lên cảm nhận cách chân tình: “Tôi cảm thấy vui sướng quá! Tôi đã nhận được tình thương như thế này, tôi sẽ cố gắng chia sẻ tình thương này cho người khác!” Thật tuyệt vời!
Dùng cơm trưa xong, nghỉ ngơi chút đỉnh, 1 giờ trưa, các bác sĩ lại tiếp tục việc khám chữa bệnh. Lúc này, ngôi nhà 100m2 trở nên chật chội do lượng người mỗi lúc thêm đông. Chiều nay, số anh chị em lương dân đông hơn thì phải! Đúng thế! Cứ người này khám xong về, thì lại kháo cho người khác, khiến giờ đây các bác sĩ khám dường như quá tải! Lại mệt nhưng hạnh phúc vì bệnh nhân nghèo đã tìm đúng địa chỉ! Đã tìm đúng người thương mình, muốn giúp mình, muốn chưa bệnh cho mình! Đúng là “bệnh nhân mới cần thầy thuốc”. Mà thầy thuốc lại có lòng thương người nữa thì còn lời nào để khen thêm!
Buổi khám chữa bệnh, phát thuốc miễn phí kết thúc vào lúc 5 giờ chiều cùng ngày. Việc làm từ thiện, bác ái này chắc hẳn đã để lại dấu ấn rất sâu đậm nơi bà con cả giáo lẫn lương, nhất là bà con bệnh nhân. Đây như là một lời mời gọi mọi người hãy sống xả kỷ, biết quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho người khác, nhất là những bệnh nhân nghèo cần sự giúp đỡ, ủi an. Hẳn rằng, từ đây tình thương sẽ được nhân rộng, lòng nhân ái sẽ được lan tỏa để bù đắp cho những cuộc đời đau khổ, cô đơn, trống vắng, tang thương vì bệnh tật.
Hình ảnh
Khoảng 7 giờ 45, các bác sĩ bắt đầu làm việc. Bà con cứ ùn ùn kéo đến đông đảo, khiến các bác sĩ khám bệnh không ngơi. Mệt nhoài, nhưng vẫn thấy vui vì họ được phục vụ anh chị em bệnh nhân nghèo. Họ có cơ hội tốt để làm việc bác ái. Họ có dịp tốt để gieo rắc tình thương. Từ trẻ em đến cụ già. Các bác sĩ cứ thế chẩn đoán, có những chỉ dẫn hợp tình hợp lý cách tận tình khiến bà con cảm thấy yên tâm và mát lòng mát dạ. Lòng cảm thấy hân hoan, phấn khởi. Mỗi người khi ra về cầm theo bịch thuốc đặc trị đã được các bác sĩ chỉ định. Vui biết mấy! Hạnh phúc biết bao!
Có một người lương dân đã nói lên cảm nhận cách chân tình: “Tôi cảm thấy vui sướng quá! Tôi đã nhận được tình thương như thế này, tôi sẽ cố gắng chia sẻ tình thương này cho người khác!” Thật tuyệt vời!
Dùng cơm trưa xong, nghỉ ngơi chút đỉnh, 1 giờ trưa, các bác sĩ lại tiếp tục việc khám chữa bệnh. Lúc này, ngôi nhà 100m2 trở nên chật chội do lượng người mỗi lúc thêm đông. Chiều nay, số anh chị em lương dân đông hơn thì phải! Đúng thế! Cứ người này khám xong về, thì lại kháo cho người khác, khiến giờ đây các bác sĩ khám dường như quá tải! Lại mệt nhưng hạnh phúc vì bệnh nhân nghèo đã tìm đúng địa chỉ! Đã tìm đúng người thương mình, muốn giúp mình, muốn chưa bệnh cho mình! Đúng là “bệnh nhân mới cần thầy thuốc”. Mà thầy thuốc lại có lòng thương người nữa thì còn lời nào để khen thêm!
Buổi khám chữa bệnh, phát thuốc miễn phí kết thúc vào lúc 5 giờ chiều cùng ngày. Việc làm từ thiện, bác ái này chắc hẳn đã để lại dấu ấn rất sâu đậm nơi bà con cả giáo lẫn lương, nhất là bà con bệnh nhân. Đây như là một lời mời gọi mọi người hãy sống xả kỷ, biết quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho người khác, nhất là những bệnh nhân nghèo cần sự giúp đỡ, ủi an. Hẳn rằng, từ đây tình thương sẽ được nhân rộng, lòng nhân ái sẽ được lan tỏa để bù đắp cho những cuộc đời đau khổ, cô đơn, trống vắng, tang thương vì bệnh tật.