Đất trại Oasis Christian Camp tại 66-72 Monbulk Road, núi Evelyn, nằm về phía đông thành phố Melbourne nhộn nhịp hẳn lên với gần 100 bạn trẻ Việt Nam của tiểu bang Victoria về cắm trại với chủ đề “Sống đức tin công giáo trong thế giới hôm nay” với các vị khách đặc biệt là đức cha Vicente Nguyễn Văn Long cùng hai cha Lê Bình và Nguyễn Thinh.
Hình ảnh Giới Trẻ Việt Nam Melbourne Cắm Trại Với Đức Cha Vicent Nguyễn Văn Long
Theo nguồn tin của ban tổ chức cho biết con số trại viên lên đến suýt soát 100, tuy là khiêm tốn so với một giáo phận Melbourne rộng lớn, nhưng đó là một khích lệ rất lớn cho ban tổ chức và một con số “ vừa vặn” để tổ chức một buổi họp trại.
Ngày trại được tổ chức công phu với hai bài nói chuyện của đức cha Vincente, rồi sau đó các bạn nêu ra câu hỏi, những thắc mắc, những ưu tư trong cuộc sống, những câu trả lời cho các bạn thấu đạt được cả lý lẫn tình ngoài đức cha còn có sự tham gia của cha Lê Bình, cha Thinh, Sr. Trang, bác sĩ Thái...Ngoài ra các bạn được chia nhóm theo lứa tuổi và cùng thảo luận các đề tài liên quan đến đức tin. Tôi được chia sẻ với nhóm các bạn dưới 20. Đặc biệt, nhóm này có 10 người nhưng đã có tới 9 cậu con trai và cô bé còn lại là người đạo Phật. Câu hỏi của các bạn để thảo luận là: các bạn thực hành đức tin vì cha mẹ hay tự bản thân các bạn khám phá? Hầu hết câu trả lời đều cho biết khi còn nhỏ ba mẹ đưa tới nhà thờ, chẳng biết gì, nhưng càng lớn cảm nghiệm về đức tin càng rõ và đến một lúc nào đó, mình nhận thấy: mình đi lễ là do mình chứ không phải do sự ép buộc. Và điều đánh động lòng tôi là: các cậu trai thuộc đại học năm nhất hay năm thứ hai này đều nói: con thật hãnh diện vì là người công giáo giữa các bạn bè trong trường hay chỗ làm việc. Hai chữ hãnh diện được các bạn viết chữ hoa thật to. Thiên Chúa vẫn ở đó, Ngài có cách làm việc, có đường lối riêng của Ngài... tạ ơn Chúa đã cho bố mẹ chúng con “ khó tính” khi bắt chúng con phải đến nhà thờ; tạ ơn Chúa đã cho các cha, các sơ hướng dẫn chúng con giáo lý, tạ ơn Chúa đã cho chúng con hội nhập với nhiều môi trường sống khác nhau để lớn lên và trưởng thành cả về nhân bản lẫn đức tin.
Trong bài nói chuyện đức cha chia sẻ một chút về cảm nghiệm sống đức tin của Ngài khi còn là một cậu bé học Rước Lễ xưng tội, học Thêm Sức. Khi học xưng tội, Ngài là tên “ chúa” ghét học giáo lý. Cứ đến giờ học giáo lý thì “lỉnh” đi chơi, nhưng anh giáo lý viên nào có tha, đi ngang nhà hôm nào cũng “ hô hoán” : “ Đức ơi! Đi học giáo lý” ( Tên gọi ở nhà của Đức cha), thế là “thằng bé” chạy trốn. Anh giáo lý viên cũng chẳng vừa, chạy theo sát nút. Lần đấy, “ nhóc” Đức chạy vào chuồng heo nhà hàng xóm, anh giáo lý viên chạy theo, chẳng biết thế nào mà đạp đổ luôn cả chuồng heo nhà người ta. Hôm sau, “ nhóc” Đức bị phạt quỳ giang tay tại nhà ông quản....Kể đến đây Đức cha còn quỳ xuống làm mẫu cho chúng tôi được chiêm ngưỡng nữa... những trận cười nghiêng ngả của trại viên qua những trải nghiệm sống đức tin của “nhóc” Đức...tình thân như gần hơn, nối kết hơn và qua bài nói chuyện thứ hai, thì các câu hỏi được nêu lên tại chỗ hay gửi về thùng thư tới tấp...
Một ngày bắt đầu luôn là giờ cầu nguyện và cuối ngày cũng là lời tri ân Thiên Chúa. Các bạn trẻ được cầu nguyện Taize, cầu nguyện trước Thánh Thể, cầu nguyện kinh sáng và kinh tối của giờ Kinh Phụng vụ một cách sốt sắng trong căn nhà nguyện ấm cúng. Tiếng hát, tiếng cầu nguyện, lời Thánh Vịnh và những ưu tư thầm kín hòa quyện với nhau trong sương chiều xuống hay trong tia nắng mai le lói dưới chân núi Dandenong...
Ngày Chúa nhật được dành trọn cho các trò chơi lớn và trò chơi thi đua. Đội nào cũng có các thầy chủng sinh, các cha, sơ tham dự và thế là một cuộc chạy đua diễn ra quyết liệt để dành chiến thắng. Nhưng có lẽ chiến thắng mà mọi người dành được là chạy ra khỏi vỏ bọc của mình để làm việc theo nhóm và làm quen được nhiều bạn mới. Cho nên không ai nề hà khi mình bị bịt mắt mò “ ngọc” trong cái đĩa đầy bột mà khi ngước lên ta có một gương mặt không cần phấn son mà vẫn trắng toát. Cũng chẳng ngần ngại “ ăn gian” khi cố gắng dành điểm cho đội. Cũng không ngại khó khi phải cõng một hai người bạn trên lưng và để người khác giẫm lên chân mình...
Niềm vui nhân lên mãi trong ánh mắt và nụ cười của một buổi sáng trong lành với những tràng cười hò reo không dứt dưới chân núi Dandenong.
Rồi chúng tôi cũng đến giờ chia tay ra về với gia đình, với việc công việc, với đèn sách. Xin tạ ơn Chúa đã ban một ngày trại bình an và tràn niềm vui. Cảm ơn ban tổ chức đã dày công sắp xếp chương trình. Cảm ơn lẫn nhau vì sự hiện diện và “hẹn lần sau xin hẹn lần sau nhé vui hơn nhiều, hay hơn nhiều và vỗ tay cho đều.”
Vietnamese Dominican Sisters of Rosa De Lima
Hình ảnh Giới Trẻ Việt Nam Melbourne Cắm Trại Với Đức Cha Vicent Nguyễn Văn Long
Theo nguồn tin của ban tổ chức cho biết con số trại viên lên đến suýt soát 100, tuy là khiêm tốn so với một giáo phận Melbourne rộng lớn, nhưng đó là một khích lệ rất lớn cho ban tổ chức và một con số “ vừa vặn” để tổ chức một buổi họp trại.
Ngày trại được tổ chức công phu với hai bài nói chuyện của đức cha Vincente, rồi sau đó các bạn nêu ra câu hỏi, những thắc mắc, những ưu tư trong cuộc sống, những câu trả lời cho các bạn thấu đạt được cả lý lẫn tình ngoài đức cha còn có sự tham gia của cha Lê Bình, cha Thinh, Sr. Trang, bác sĩ Thái...Ngoài ra các bạn được chia nhóm theo lứa tuổi và cùng thảo luận các đề tài liên quan đến đức tin. Tôi được chia sẻ với nhóm các bạn dưới 20. Đặc biệt, nhóm này có 10 người nhưng đã có tới 9 cậu con trai và cô bé còn lại là người đạo Phật. Câu hỏi của các bạn để thảo luận là: các bạn thực hành đức tin vì cha mẹ hay tự bản thân các bạn khám phá? Hầu hết câu trả lời đều cho biết khi còn nhỏ ba mẹ đưa tới nhà thờ, chẳng biết gì, nhưng càng lớn cảm nghiệm về đức tin càng rõ và đến một lúc nào đó, mình nhận thấy: mình đi lễ là do mình chứ không phải do sự ép buộc. Và điều đánh động lòng tôi là: các cậu trai thuộc đại học năm nhất hay năm thứ hai này đều nói: con thật hãnh diện vì là người công giáo giữa các bạn bè trong trường hay chỗ làm việc. Hai chữ hãnh diện được các bạn viết chữ hoa thật to. Thiên Chúa vẫn ở đó, Ngài có cách làm việc, có đường lối riêng của Ngài... tạ ơn Chúa đã cho bố mẹ chúng con “ khó tính” khi bắt chúng con phải đến nhà thờ; tạ ơn Chúa đã cho các cha, các sơ hướng dẫn chúng con giáo lý, tạ ơn Chúa đã cho chúng con hội nhập với nhiều môi trường sống khác nhau để lớn lên và trưởng thành cả về nhân bản lẫn đức tin.
Trong bài nói chuyện đức cha chia sẻ một chút về cảm nghiệm sống đức tin của Ngài khi còn là một cậu bé học Rước Lễ xưng tội, học Thêm Sức. Khi học xưng tội, Ngài là tên “ chúa” ghét học giáo lý. Cứ đến giờ học giáo lý thì “lỉnh” đi chơi, nhưng anh giáo lý viên nào có tha, đi ngang nhà hôm nào cũng “ hô hoán” : “ Đức ơi! Đi học giáo lý” ( Tên gọi ở nhà của Đức cha), thế là “thằng bé” chạy trốn. Anh giáo lý viên cũng chẳng vừa, chạy theo sát nút. Lần đấy, “ nhóc” Đức chạy vào chuồng heo nhà hàng xóm, anh giáo lý viên chạy theo, chẳng biết thế nào mà đạp đổ luôn cả chuồng heo nhà người ta. Hôm sau, “ nhóc” Đức bị phạt quỳ giang tay tại nhà ông quản....Kể đến đây Đức cha còn quỳ xuống làm mẫu cho chúng tôi được chiêm ngưỡng nữa... những trận cười nghiêng ngả của trại viên qua những trải nghiệm sống đức tin của “nhóc” Đức...tình thân như gần hơn, nối kết hơn và qua bài nói chuyện thứ hai, thì các câu hỏi được nêu lên tại chỗ hay gửi về thùng thư tới tấp...
Một ngày bắt đầu luôn là giờ cầu nguyện và cuối ngày cũng là lời tri ân Thiên Chúa. Các bạn trẻ được cầu nguyện Taize, cầu nguyện trước Thánh Thể, cầu nguyện kinh sáng và kinh tối của giờ Kinh Phụng vụ một cách sốt sắng trong căn nhà nguyện ấm cúng. Tiếng hát, tiếng cầu nguyện, lời Thánh Vịnh và những ưu tư thầm kín hòa quyện với nhau trong sương chiều xuống hay trong tia nắng mai le lói dưới chân núi Dandenong...
Ngày Chúa nhật được dành trọn cho các trò chơi lớn và trò chơi thi đua. Đội nào cũng có các thầy chủng sinh, các cha, sơ tham dự và thế là một cuộc chạy đua diễn ra quyết liệt để dành chiến thắng. Nhưng có lẽ chiến thắng mà mọi người dành được là chạy ra khỏi vỏ bọc của mình để làm việc theo nhóm và làm quen được nhiều bạn mới. Cho nên không ai nề hà khi mình bị bịt mắt mò “ ngọc” trong cái đĩa đầy bột mà khi ngước lên ta có một gương mặt không cần phấn son mà vẫn trắng toát. Cũng chẳng ngần ngại “ ăn gian” khi cố gắng dành điểm cho đội. Cũng không ngại khó khi phải cõng một hai người bạn trên lưng và để người khác giẫm lên chân mình...
Niềm vui nhân lên mãi trong ánh mắt và nụ cười của một buổi sáng trong lành với những tràng cười hò reo không dứt dưới chân núi Dandenong.
Rồi chúng tôi cũng đến giờ chia tay ra về với gia đình, với việc công việc, với đèn sách. Xin tạ ơn Chúa đã ban một ngày trại bình an và tràn niềm vui. Cảm ơn ban tổ chức đã dày công sắp xếp chương trình. Cảm ơn lẫn nhau vì sự hiện diện và “hẹn lần sau xin hẹn lần sau nhé vui hơn nhiều, hay hơn nhiều và vỗ tay cho đều.”
Vietnamese Dominican Sisters of Rosa De Lima