* Mừng Mẹ Hồn Xác Lên Trời *
( Lễ trọng 15/8 )
Đức Maria trọn đời đồng trinh, sau khi hoàn tất cuộc đời trần thế, được cả Hồn và Xác lên trời vào vinh quang Thiên Cung
( Tông Hiến Munificentissimus Deus do ĐGH PIÔ XII công bố 1/11/1950 )
Qua tín điều ĐTC PIÔ XII đã long trọng tuyên xưng Đức Mẹ ‘ Hồn Xác Lên Trời ‘
Đó là 1 trong 4 đặc ân vô cùng cao cả, ngoài Mẹ Maria không ai nhận được :
-Đức Maria là Mẹ Thiên Chúa.
-Đức Maria Vô Nhiễm Nguyên Tội.
-Đức Maria Trọn Đời Đồng Trinh.
-Đức Maria Hồn Xác Lên Trời.
Đặc ân cao trọng này chính là triều thiên sáng chói bao phủ lên Me, được minh xác trong Thánh Kinh :”Thánh thần ngự xuống trên Bà, và quyền năng Đấng Tối Cao rợp bóng trên Bà”
( Lc.1 : 35 )
*Trong sách Khải Huyền đã ghi lại sự ngỡ ngàng của Thánh Gioan Tông Đồ khi được thị kiến thấy một người ‘Nữ Vũ Trụ’ : ‘Một dấu lạ vĩ đại hiện ra trên trời :Một Bà mình khoác mặt trời, chân đạp mặt trăng, đầu đội triều thiên 12 ngôi sao.’
( Kh.12 : 1- 6 )
Hình ảnh huy hoàng rực rỡ trên đã gợi cảm hứng cho Lm Hoàng Diệp phổ nhạc với những lời chúc tụng Mẹ Maria trong Thánh ca ‘Kìa Bà nào’ :
-Bà nào đang tiến lên như rạng đông,
Đẹp như mặt trăng, rực rỡ như mặt trời,
Uy hùng như đạo binh xếp hàng vào trận.
Bà là ai?
-Điệp khúc :
Hồng ân Thiên Chúa bao la,
Muôn loài mãi mãi ngợi ca danh Người,
Xác Hồn Mẹ đã lên trời,
Đoàn con dâng Mẹ ngàn lời hoan ca.
-Tiểu khúc 1 :Nữ Vương Mẹ Chúa Trời.
Maria ôi Mẹ đầy phúc lạ !
Cao sang hơn mọi người Nữ trần gian,
Ngôi Hai Thiên Chúa bỏ chốn cao sang,
Hạ sinh trong lòng Bà nơi trần thế,
Và từ đây tiếp muôn ngàn thế hệ,
Sẽ tung hô Bà là Mẹ Chúa Trời.
Bao Đế vương đầy quyền lực loài người,
Phải cúi đầu trước vinh quang Thánh Mẫu.
-Tiểu khúc 2 :Nữ Vương Muôn Loài.
Maria ôi muôn loài tôn kính !
Trời đất chuyển mình sông núi reo ca,
Rạng rỡ tinh câu xao động ngàn hoa,
Loài cầm thú cũng bừng lên sức sống,
Mừng nhân loại thoát khỏi cơn ác mộng,
Giải lời nguyền tội nguyên tổ khi xưa,
Người xuất hiện tuôn hồng phúc như mưa,
Đạp đầu rắn làm kinh hoàng quỉ dữ.
-Tiểu khúc 3 :Nữ Vương Hoà Bình.
Maria ôi nhân loại mong đợí !
Đến xua tan thần chết và chiến tranh,
Người giang tay cứu vớt vạn sinh linh,
Để đem lại một tình yêu bất diệt,
Người Sứ giả quyền năng và diễm tuyệt,
Đuổi bóng đêm như ánh sáng bình minh,
Cho loài người sống hạnh phúc thanh bình,
Tôn thờ Chúa và Yêu thương đồng loại.
-Tiểu khúc 4 :Nữ Vương Thiên Quốc.
Maria ôi Nữ Vương tuyệt diệu !
Vượt lên cao soi sáng khắp Thiên cung,
Mẹ Thiên Chúa thật cao trọng vô cùng,
Diễm huyền lạ lòng tràn đầy ơn phúc,
Chín tầng trời trổi hoan ca bái phục,
Thần Thánh nghiêng mình chiêm ngưỡng uy linh,
Vị Nữ Vương lộng lẫy chốn Thiên đình,
Triều thiên toả muôn hào quang rực rỡ.
-Tiểu khúc 5 : Nữ Vương Giáo Hội.
Maria ôi Mẹ Hiền Giáo Hội !
Dưới chân Thánh giá Chúa năm xưa,
Nhân loại được diễm phúc mấy cho vừa,
Chúa rất buồn sầu trước giờ vĩnh biệt,
Nhìn vị Tông đồ Ngài yêu tha thiết,
Đại diện cho chính Giáo Hội hôm nay,
Chúa trao Mẹ nhận con yêu từ đây,
Để nhờ Mẹ ủi an và che chở.
-Tiểu khúc 6 :Nữ Vương Lòng Con.
Maria ôi lòng đầy nhân ái !
Cả đời con luôn tha thiết mến yêu,
Hồn xác con Mẹ ấp ủ sớm chiều,
Ru dịu ngọt trong bàn tay trìu mến,
Sóng vùi dập lôi thuyền con lạc bến,
Mẹ đón chờ và hướng dẫn lối đi,
Hỗ trợ con trong những lúc gian nguy,
Mẹ ngời sáng như Hải đăng soi lối.
-Tiểu khúc 7 : Nữ Vương Quyền Thế.
Ôi Maria cao trọng quyền thế !
Vượt lên trên thần thánh muôn phần,
Mẹ nhận được biết bao hồng ân,
Xin thương nhân loại đang khốn khó,
Đại dich lan tràn gây tang tóc,
Mẹ hãy giơ tay cứu loài người,
Mẹ quyền thế chí nói một lời,
Thiên Chúa sẽ dừng tay sửa phạt
*Phụ dẫn
*Dẫn chứng về ‘Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời’, trích một đoạn trong tác phẩm :
‘TIN MỪNG NHƯ ĐÃ MẶC KHẢI CHO TÔI’ của Nữ tu MARIA VOLTORTA.
‘…Hoa được để như triều thiên chung quanh cơ thể bất động, thì người ta nói là đã qua đi mấy tiếng đồng Đã bao nhiêu ngày qua đi? Khó lòng để nói chắc chắn. Nếu luận theo những bông hồ. Nếu luận theo những cành ôliu mà trước đó có những bông tươi, bây giờ hoa tàn và lá đã héo, và luận theo những bông hoa khác cũng đã tàn, đang để trên nắp cái rương như những thánh tích, thì người ta nói là đã qua đi mấy ngày.
Nhưng cơ thể Maria vẫn giống như lúc Mẹ vừa tắt thở. Không có một dấu hiệu nào của sự chết trên mặt cũng như trên đôi bàn tay nhỏ nhắn của Mẹ. Trong căn phòng không có mùi gì khó chịu. Trái lại, ở đây thoang thoảng một mùi thơm không giải thích được, nó nhắc nhớ tới mùi trầm hương, mùi hoa huệ, hoa hồng, hoa cẩm chướng, mùi các lá cây miền núi, pha lộn nhau.
Gioan, chả ai biết đã canh thức bao nhiêu ngày, đã thiếp ngủ, bị thua sự mệt mỏi. Ông vẫn ngồi trên ghế đẩu, tựa lưng vào tường, gần chiếc cửa mở ra sân thượng. Ánh sáng của ngọn đèn đặt dưới đất, soi sáng cho ông từ phía dưới, cho nhìn thấy khuôn mặt ông mệt mỏi, rất xanh, trừ ra chung quanh mắt thì đỏ vì khóc.
Bây giờ hẳn là lúc rạng đông vừa bắt đầu, vì ánh sáng trắng cho nhìn thấy sân thượng và các cây ôliu trồng chung quanh nhà. Ánh sáng này càng lúc càng mạnh, lọt qua cửa, cho phép phân biệt được những vật dụng ở trong phòng, những thứ mà trước đó chỉ hơi nhìn thấy, vì ở xa ngọn đèn.
Thình lình một ánh sáng lớn tràn đầy căn phòng, một ánh sáng bạc pha sắc xanh dương, hầu như lân tinh, càng lúc càng mạnh và tỏa lan, làm ánh sáng rạng đông và ánh sáng ngọn đèn biến mất. Đó là ánh sáng giống như ánh sáng đã bao phủ hang đá Bétlem khi Chúa sinh ra. Rồi trong ánh sáng Thiên Đàng này, các hình dáng thiên thần hiện ra rõ ràng. Ánh sáng lại trở nên huy hoàng hơn ánh sáng mạnh đã hiện ra trước tiên. Giống như đã xảy ra khi các thiên thần hiện ra với các mục đồng. Một màn vũ của ánh sáng muôn mầu tỏa ra từ cánh các Đấng, tạo thành những cử động mềm mại và phát ra tiếng rì rào nhịp nhàng, rung động rất êm tai.
Các thiên thần tạo thành một vòng như triều thiên chung quanh cái giường nhỏ, họ cúi xuống, nâng cơ thể bất động lên trong khi các đôi cánh vẫy mạnh, làm tăng cường độ âm thanh đã có lúc trước. Bởi một khoảng trống đã được mở ra cách kỳ diệu trên mái nhà, giống như sự kỳ diệu đã mở cửa mồ của Giêsu ra, các Đấng đi ra, mang theo bà Hoàng Hậu của các Đấng, thân xác rất thánh của Người, đúng, nhưng chưa được vinh quang, và còn chịu ảnh hưởng của các luật về vật chất. Điều này Đức Kitô không phải chịu, vì Người được vinh quang ngay từ lúc Người sống lại.
Âm thanh phát ra bởi cánh các thiên thần bây giờ mạnh như tiếng phong cầm. Gioan vẫn ngủ, mặc dầu đã hai ba lần ông nhúc nhích trên ghế đẩu, tựa như ông bị phiền bởi ánh sáng mạnh và âm thanh của tiếng nói các thiên thần, bây giờ ông thức dậy hoàn toàn bởi âm thanh quá mạnh, và luồng không khí từ mái nhà thổi xuống và thổi qua cái cửa để mở, tạo ra một cơn gió xoáy làm dập dờn cái mền ở trên chiếc giường trống, thổi vào y phục của Gioan, làm tắt ngọn đèn và làm cánh cửa đóng mạnh vào.
Vị tông đồ nhìn chung quanh ông, vẫn còn nửa thức nửa ngủ, để nhận định điều gì xảy ra. Ông nhận thấy cái giường đã trống rỗng và mái nhà mở ra. Ông biết đã xảy ra điều gì kỳ diệu. Ông chạy ra ngoài sân thượng, và như một bản năng siêu nhiên hoặc do một tiếng gọi từ Trời, ông ngửa mặt lên để nhìn trong khi lấy tay bảo vệ mắt cho khỏi chói vì mặt trời đang lên.
Và ông thấy: ông thấy cơ thể Maria vẫn chưa có sự sống, và hoàn toàn giống như người đang ngủ, được một nhóm thiên thần nâng đỡ, đang bay lên càng lúc càng cao. Một vạt áo khoác và chiếc voan của Người phất phới như một từ giã cuối cùng, có lẽ là do gió tạo ra bởi việc bay nhanh, và sự cử động của cánh các thiên thần. Các bông hoa mà Gioan đã thay mới và đặt chung quanh Maria, chắc chắn còn dính vào các nếp áo, bây giờ mưa xuống sân thượng và vùng Gétsêmani, trong khi tiếng Hosanna mạnh của nhóm thiên thần nghe càng lúc càng xa và càng nhẹ.
Gioan tiếp tục nhìn cắm vào cơ thể bay về Trời. Chắc chắn bởi một sự kỳ diệu mà Thiên Chúa ban cho ông, để an ủi ông và thưởng cho tình yêu của ông đối với người Mẹ thừa nhận, ông thấy rõ ràng Maria, bây giờ được bao phủ bởi ánh mặt trời đã lên, ra khỏi cơn xuất thần đã chia lìa linh hồn Người với thân xác Người, Người lại trở nên sống và đứng thẳng lên, vì bây giờ Mẹ cũng được hưởng những ơn huệ dành cho các thân xác đã được vinh quang.
Gioan nhìn, nhìn. Phép lạ mà Thiên Chúa ban cho ông, làm cho ông nhìn thấy Maria, trái với các định luật tự nhiên, bây giờ bay lên trời mau chóng, không cần phải ai giúp. Các thiên thần quây quần chung quanh Mẹ và hát Hosanna. Gioan ngây ngất hoan hỉ bởi cái cảnh đẹp mà không ngọn bút nào của loài người, không một tiếng nói nhân loại nào, không một tác phẩm nghệ thuật nào có thể miêu tả hay diễn lại được, vì đó là cảnh đẹp khôn tả.
Gioan vẫn đứng dựa vào bức tường của sân thượng, tiếp tục nhìn đăm đăm vào hình dạng huy hoàng và sáng ngời của Thiên Chúa – vì thực vậy, người ta có thể nói như thế về Maria, được tác thành theo phương cách duy nhất của Thiên Chúa, Đấng đã cho Mẹ vô nhiễm tội, để Mẹ là một hình dạng của Ngôi Lời nhập thể – Mẹ lên càng lúc càng cao. Và một kỳ diệu sau cùng và tuyệt vời mà Thiên-Chúa-Tình-Yêu đã chấp nhận cho kẻ yêu thương hoàn hảo của Người là: được xem thấy cuộc gặp gỡ của người Mẹ rất thánh với người Con chí thánh, Đấng cũng huy hoàng và sáng ngời, đẹp bằng vẻ đẹp vô tả, từ trời xuống mau lẹ với Mẹ Người, ôm ghì trên Trái Tim Người, và cùng nhau, còn sáng ngời hơn hai thiên thể, đi tới nơi mà từ đó Người đã xuống…’
( Lễ trọng 15/8 )
Đức Maria trọn đời đồng trinh, sau khi hoàn tất cuộc đời trần thế, được cả Hồn và Xác lên trời vào vinh quang Thiên Cung
( Tông Hiến Munificentissimus Deus do ĐGH PIÔ XII công bố 1/11/1950 )
Qua tín điều ĐTC PIÔ XII đã long trọng tuyên xưng Đức Mẹ ‘ Hồn Xác Lên Trời ‘
Đó là 1 trong 4 đặc ân vô cùng cao cả, ngoài Mẹ Maria không ai nhận được :
-Đức Maria là Mẹ Thiên Chúa.
-Đức Maria Vô Nhiễm Nguyên Tội.
-Đức Maria Trọn Đời Đồng Trinh.
-Đức Maria Hồn Xác Lên Trời.
Đặc ân cao trọng này chính là triều thiên sáng chói bao phủ lên Me, được minh xác trong Thánh Kinh :”Thánh thần ngự xuống trên Bà, và quyền năng Đấng Tối Cao rợp bóng trên Bà”
( Lc.1 : 35 )
*Trong sách Khải Huyền đã ghi lại sự ngỡ ngàng của Thánh Gioan Tông Đồ khi được thị kiến thấy một người ‘Nữ Vũ Trụ’ : ‘Một dấu lạ vĩ đại hiện ra trên trời :Một Bà mình khoác mặt trời, chân đạp mặt trăng, đầu đội triều thiên 12 ngôi sao.’
( Kh.12 : 1- 6 )
Hình ảnh huy hoàng rực rỡ trên đã gợi cảm hứng cho Lm Hoàng Diệp phổ nhạc với những lời chúc tụng Mẹ Maria trong Thánh ca ‘Kìa Bà nào’ :
-Bà nào đang tiến lên như rạng đông,
Đẹp như mặt trăng, rực rỡ như mặt trời,
Uy hùng như đạo binh xếp hàng vào trận.
Bà là ai?
-Điệp khúc :
Hồng ân Thiên Chúa bao la,
Muôn loài mãi mãi ngợi ca danh Người,
Xác Hồn Mẹ đã lên trời,
Đoàn con dâng Mẹ ngàn lời hoan ca.
-Tiểu khúc 1 :Nữ Vương Mẹ Chúa Trời.
Maria ôi Mẹ đầy phúc lạ !
Cao sang hơn mọi người Nữ trần gian,
Ngôi Hai Thiên Chúa bỏ chốn cao sang,
Hạ sinh trong lòng Bà nơi trần thế,
Và từ đây tiếp muôn ngàn thế hệ,
Sẽ tung hô Bà là Mẹ Chúa Trời.
Bao Đế vương đầy quyền lực loài người,
Phải cúi đầu trước vinh quang Thánh Mẫu.
-Tiểu khúc 2 :Nữ Vương Muôn Loài.
Maria ôi muôn loài tôn kính !
Trời đất chuyển mình sông núi reo ca,
Rạng rỡ tinh câu xao động ngàn hoa,
Loài cầm thú cũng bừng lên sức sống,
Mừng nhân loại thoát khỏi cơn ác mộng,
Giải lời nguyền tội nguyên tổ khi xưa,
Người xuất hiện tuôn hồng phúc như mưa,
Đạp đầu rắn làm kinh hoàng quỉ dữ.
-Tiểu khúc 3 :Nữ Vương Hoà Bình.
Maria ôi nhân loại mong đợí !
Đến xua tan thần chết và chiến tranh,
Người giang tay cứu vớt vạn sinh linh,
Để đem lại một tình yêu bất diệt,
Người Sứ giả quyền năng và diễm tuyệt,
Đuổi bóng đêm như ánh sáng bình minh,
Cho loài người sống hạnh phúc thanh bình,
Tôn thờ Chúa và Yêu thương đồng loại.
-Tiểu khúc 4 :Nữ Vương Thiên Quốc.
Maria ôi Nữ Vương tuyệt diệu !
Vượt lên cao soi sáng khắp Thiên cung,
Mẹ Thiên Chúa thật cao trọng vô cùng,
Diễm huyền lạ lòng tràn đầy ơn phúc,
Chín tầng trời trổi hoan ca bái phục,
Thần Thánh nghiêng mình chiêm ngưỡng uy linh,
Vị Nữ Vương lộng lẫy chốn Thiên đình,
Triều thiên toả muôn hào quang rực rỡ.
-Tiểu khúc 5 : Nữ Vương Giáo Hội.
Maria ôi Mẹ Hiền Giáo Hội !
Dưới chân Thánh giá Chúa năm xưa,
Nhân loại được diễm phúc mấy cho vừa,
Chúa rất buồn sầu trước giờ vĩnh biệt,
Nhìn vị Tông đồ Ngài yêu tha thiết,
Đại diện cho chính Giáo Hội hôm nay,
Chúa trao Mẹ nhận con yêu từ đây,
Để nhờ Mẹ ủi an và che chở.
-Tiểu khúc 6 :Nữ Vương Lòng Con.
Maria ôi lòng đầy nhân ái !
Cả đời con luôn tha thiết mến yêu,
Hồn xác con Mẹ ấp ủ sớm chiều,
Ru dịu ngọt trong bàn tay trìu mến,
Sóng vùi dập lôi thuyền con lạc bến,
Mẹ đón chờ và hướng dẫn lối đi,
Hỗ trợ con trong những lúc gian nguy,
Mẹ ngời sáng như Hải đăng soi lối.
-Tiểu khúc 7 : Nữ Vương Quyền Thế.
Ôi Maria cao trọng quyền thế !
Vượt lên trên thần thánh muôn phần,
Mẹ nhận được biết bao hồng ân,
Xin thương nhân loại đang khốn khó,
Đại dich lan tràn gây tang tóc,
Mẹ hãy giơ tay cứu loài người,
Mẹ quyền thế chí nói một lời,
Thiên Chúa sẽ dừng tay sửa phạt
*Phụ dẫn
*Dẫn chứng về ‘Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời’, trích một đoạn trong tác phẩm :
‘TIN MỪNG NHƯ ĐÃ MẶC KHẢI CHO TÔI’ của Nữ tu MARIA VOLTORTA.
‘…Hoa được để như triều thiên chung quanh cơ thể bất động, thì người ta nói là đã qua đi mấy tiếng đồng Đã bao nhiêu ngày qua đi? Khó lòng để nói chắc chắn. Nếu luận theo những bông hồ. Nếu luận theo những cành ôliu mà trước đó có những bông tươi, bây giờ hoa tàn và lá đã héo, và luận theo những bông hoa khác cũng đã tàn, đang để trên nắp cái rương như những thánh tích, thì người ta nói là đã qua đi mấy ngày.
Nhưng cơ thể Maria vẫn giống như lúc Mẹ vừa tắt thở. Không có một dấu hiệu nào của sự chết trên mặt cũng như trên đôi bàn tay nhỏ nhắn của Mẹ. Trong căn phòng không có mùi gì khó chịu. Trái lại, ở đây thoang thoảng một mùi thơm không giải thích được, nó nhắc nhớ tới mùi trầm hương, mùi hoa huệ, hoa hồng, hoa cẩm chướng, mùi các lá cây miền núi, pha lộn nhau.
Gioan, chả ai biết đã canh thức bao nhiêu ngày, đã thiếp ngủ, bị thua sự mệt mỏi. Ông vẫn ngồi trên ghế đẩu, tựa lưng vào tường, gần chiếc cửa mở ra sân thượng. Ánh sáng của ngọn đèn đặt dưới đất, soi sáng cho ông từ phía dưới, cho nhìn thấy khuôn mặt ông mệt mỏi, rất xanh, trừ ra chung quanh mắt thì đỏ vì khóc.
Bây giờ hẳn là lúc rạng đông vừa bắt đầu, vì ánh sáng trắng cho nhìn thấy sân thượng và các cây ôliu trồng chung quanh nhà. Ánh sáng này càng lúc càng mạnh, lọt qua cửa, cho phép phân biệt được những vật dụng ở trong phòng, những thứ mà trước đó chỉ hơi nhìn thấy, vì ở xa ngọn đèn.
Thình lình một ánh sáng lớn tràn đầy căn phòng, một ánh sáng bạc pha sắc xanh dương, hầu như lân tinh, càng lúc càng mạnh và tỏa lan, làm ánh sáng rạng đông và ánh sáng ngọn đèn biến mất. Đó là ánh sáng giống như ánh sáng đã bao phủ hang đá Bétlem khi Chúa sinh ra. Rồi trong ánh sáng Thiên Đàng này, các hình dáng thiên thần hiện ra rõ ràng. Ánh sáng lại trở nên huy hoàng hơn ánh sáng mạnh đã hiện ra trước tiên. Giống như đã xảy ra khi các thiên thần hiện ra với các mục đồng. Một màn vũ của ánh sáng muôn mầu tỏa ra từ cánh các Đấng, tạo thành những cử động mềm mại và phát ra tiếng rì rào nhịp nhàng, rung động rất êm tai.
Các thiên thần tạo thành một vòng như triều thiên chung quanh cái giường nhỏ, họ cúi xuống, nâng cơ thể bất động lên trong khi các đôi cánh vẫy mạnh, làm tăng cường độ âm thanh đã có lúc trước. Bởi một khoảng trống đã được mở ra cách kỳ diệu trên mái nhà, giống như sự kỳ diệu đã mở cửa mồ của Giêsu ra, các Đấng đi ra, mang theo bà Hoàng Hậu của các Đấng, thân xác rất thánh của Người, đúng, nhưng chưa được vinh quang, và còn chịu ảnh hưởng của các luật về vật chất. Điều này Đức Kitô không phải chịu, vì Người được vinh quang ngay từ lúc Người sống lại.
Âm thanh phát ra bởi cánh các thiên thần bây giờ mạnh như tiếng phong cầm. Gioan vẫn ngủ, mặc dầu đã hai ba lần ông nhúc nhích trên ghế đẩu, tựa như ông bị phiền bởi ánh sáng mạnh và âm thanh của tiếng nói các thiên thần, bây giờ ông thức dậy hoàn toàn bởi âm thanh quá mạnh, và luồng không khí từ mái nhà thổi xuống và thổi qua cái cửa để mở, tạo ra một cơn gió xoáy làm dập dờn cái mền ở trên chiếc giường trống, thổi vào y phục của Gioan, làm tắt ngọn đèn và làm cánh cửa đóng mạnh vào.
Vị tông đồ nhìn chung quanh ông, vẫn còn nửa thức nửa ngủ, để nhận định điều gì xảy ra. Ông nhận thấy cái giường đã trống rỗng và mái nhà mở ra. Ông biết đã xảy ra điều gì kỳ diệu. Ông chạy ra ngoài sân thượng, và như một bản năng siêu nhiên hoặc do một tiếng gọi từ Trời, ông ngửa mặt lên để nhìn trong khi lấy tay bảo vệ mắt cho khỏi chói vì mặt trời đang lên.
Và ông thấy: ông thấy cơ thể Maria vẫn chưa có sự sống, và hoàn toàn giống như người đang ngủ, được một nhóm thiên thần nâng đỡ, đang bay lên càng lúc càng cao. Một vạt áo khoác và chiếc voan của Người phất phới như một từ giã cuối cùng, có lẽ là do gió tạo ra bởi việc bay nhanh, và sự cử động của cánh các thiên thần. Các bông hoa mà Gioan đã thay mới và đặt chung quanh Maria, chắc chắn còn dính vào các nếp áo, bây giờ mưa xuống sân thượng và vùng Gétsêmani, trong khi tiếng Hosanna mạnh của nhóm thiên thần nghe càng lúc càng xa và càng nhẹ.
Gioan tiếp tục nhìn cắm vào cơ thể bay về Trời. Chắc chắn bởi một sự kỳ diệu mà Thiên Chúa ban cho ông, để an ủi ông và thưởng cho tình yêu của ông đối với người Mẹ thừa nhận, ông thấy rõ ràng Maria, bây giờ được bao phủ bởi ánh mặt trời đã lên, ra khỏi cơn xuất thần đã chia lìa linh hồn Người với thân xác Người, Người lại trở nên sống và đứng thẳng lên, vì bây giờ Mẹ cũng được hưởng những ơn huệ dành cho các thân xác đã được vinh quang.
Gioan nhìn, nhìn. Phép lạ mà Thiên Chúa ban cho ông, làm cho ông nhìn thấy Maria, trái với các định luật tự nhiên, bây giờ bay lên trời mau chóng, không cần phải ai giúp. Các thiên thần quây quần chung quanh Mẹ và hát Hosanna. Gioan ngây ngất hoan hỉ bởi cái cảnh đẹp mà không ngọn bút nào của loài người, không một tiếng nói nhân loại nào, không một tác phẩm nghệ thuật nào có thể miêu tả hay diễn lại được, vì đó là cảnh đẹp khôn tả.
Gioan vẫn đứng dựa vào bức tường của sân thượng, tiếp tục nhìn đăm đăm vào hình dạng huy hoàng và sáng ngời của Thiên Chúa – vì thực vậy, người ta có thể nói như thế về Maria, được tác thành theo phương cách duy nhất của Thiên Chúa, Đấng đã cho Mẹ vô nhiễm tội, để Mẹ là một hình dạng của Ngôi Lời nhập thể – Mẹ lên càng lúc càng cao. Và một kỳ diệu sau cùng và tuyệt vời mà Thiên-Chúa-Tình-Yêu đã chấp nhận cho kẻ yêu thương hoàn hảo của Người là: được xem thấy cuộc gặp gỡ của người Mẹ rất thánh với người Con chí thánh, Đấng cũng huy hoàng và sáng ngời, đẹp bằng vẻ đẹp vô tả, từ trời xuống mau lẹ với Mẹ Người, ôm ghì trên Trái Tim Người, và cùng nhau, còn sáng ngời hơn hai thiên thể, đi tới nơi mà từ đó Người đã xuống…’