Cầu Nguyện Trước Thánh Thể.

Trong buổi tiếp kiến hơn 5,000 tín hữu và du khách hành hương năm châu tại thính đường Phaolô VI sáng thứ tư 11-1-2012, Đức Thánh Cha Biển Đức đã khẳng định: "Việc tham dự bí tích Thánh Thể là điều không thể thiếu đối với cuộc sống Kitô, phải luôn là điểm cao nhất trong toàn lời cầu nguyện của chúng ta." (Theo Vietcatholic.net)

Cầu nguyện là nâng tâm hồn lên với Chúa. Việc nâng tâm hồn ấy có khi làm tôi ngây ngất, hồn tôi như bay bổng lên cao để được kết hợp mật thiết với Chúa. Tôi cảm nhận được sự hiện diện của Chúa trước mặt tôi cũng như tình yêu bao la mà Ngài đã dành sẵn cho tôi từ thuở nào. Những lúc ấy giá mà tôi xin gì thì Chúa cũng ban cho, nhưng mà tôi lại quên không muốn xin gì cả. Tôi chỉ muốn luôn được ở gần Chúa trong trạng thái say đắm tuyệt vời ấy mà thôi. Tôi cũng chẳng nói được lời nào, nhưng tâm tư thì như được giải bày tất cả. Chúa thấu hiểu mọi băn khoăn trong tôi và thế là tôi không còn gì phải ưu tư nữa ...|

Tôi no đủ vì Chúa thì rất giàu có, tôi an bình thảnh thơi vì Chúa làm chủ vũ trụ này, tôi không còn lo sợ gì vì "Chúa là thành lũy bảo vệ tôi, tôi khiếp gì ai nữa?"(Tv 27,1)

Thật hạnh phúc thay, những giây phút cầu nguyện trong nhà tạm, bên Thánh Thể để cảm nhận được sự hiện diện yêu thương của Chúa.

Trong những giây phút cầu nguyện sốt sắng như thế, tôi chỉ muốn được yêu mến Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn mình. Thế là đủ cho tôi vì có Chúa là có tất cả.

Trong đời sống hằng ngày, tôi vẫn kết hợp với Chúa trong mọi lúc. Khi gặp khó khăn hay lúc chan hòa hạnh phúc, tôi luôn có Chúa đồng hành. Tôi đến với Chúa và tâm sự với Ngài như tôi tâm sự với Cha tôi. Tôi thưa với Chúa về những băn khoăn, tôi khoe với Chúa về những thành công, tôi xin Chúa cho tôi biết việc phải làm... Tôi tin là Chúa đã lắng nghe và ban những ơn cần thiết để tôi luôn được trung thành với Chúa.

Không những Chúa chỉ ban các ơn cần thiết, mà Chúa còn ban cho tôi những ơn mà chẳng bao giờ tôi dám xin và cũng không bao giờ dám nghĩ đến. Chúa đã chọn phần tốt nhất cho tôi.

Khi tôi bị đi tù cải tạo, niềm mơ ước duy nhất của tôi là được trở về xum họp với gia đình, dù rằng những năm tháng trong đời sống quân ngũ, việc giữ đạo của tôi chẳng ra gì. Tôi không có Chúa trong những năm tháng của tuổi xuân ấy. Khi đi hành quân, gặp lúc nguy hiểm, tôi cũng nghĩ đến Chúa, nhưng chỉ như cầu cứu một ông thần hộ mạng thôi, chứ tình yêu tôi dành cho Chúa thì nguội lạnh lắm. Chúa vẫn kiên nhẫn với tôi để rồi sau một thời gian dài tôi chờ đợi như vô vọng, Chúa đã dẫn tôi về nhà với cha mẹ, vợ con tôi. Chúa còn giúp tôi có việc làm, lại còn sắp xếp để tôi và gia đình được định cư tại xứ Mỹ này. Sống ở Mỹ, tôi lại có dịp đi học, làm lại cuộc đời, có việc làm ổn định. Đến nay thì tôi chỉ biết cúi đầu mà thưa với Chúa rằng: Chúa ơi! con không dám xin gì nữa, con đã có tất cả rồi.

Bây giờ thì tôi chỉ còn mỗi một việc phải làm là tạ ơn Chúa. Tôi nhận ra mình thật hạnh phúc vì Chúa đã luôn ôm tôi trong vòng tay yêu thương và tình Ngài sưởi ấm cuộc đời tôi. Chúa ơi, con biết " Chúa đã khắc tên con trong lòng bàn tay Chúa" (Is 49,16)

Tôi chợt nghĩ đến bao người trong lúc nguy khốn đã được Chúa ra tay cứu giúp nhưng không nhận ra lòng thương xót của Chúa. Có khi họ xin Chúa một điều, mà vì phần rỗi của mình, Chúa lại ban cho họ điều khác. Uớc mong ai cũng cảm nghiệm được ơn Chúa đã thương ban cho mình thì chắc là Chúa vui lắm.

Chúa yêu tôi chẳng phải vì tôi mà vì Chúa là Tình Yêu; cho nên dù tôi có là đứa con ngoan, Chúa vẫn yêu tôi; tôi là đứa con hoang đàng, Chúa vẫn yêu tôi và luôn mở rộng vòng tay đón tôi trở về nhà .

Do lòng yêu thương rộng rãi của Chúa, Người ban ơn cho tôi một cách nhưng không, chứ chẳng phải tôi làm được một vài việc đạo đức, tham gia hội đoàn này phong trào nọ, đọc kinh thật nhiều, giúp đỡ cho người nghèo, hay có những đóng góp cho Giáo Hội mà Chúa mới ban ơn.

Chúa ban ơn cho những tâm hồn biết khiêm nhường nhận ra những yếu đuối của mình và cậy nhờ vào lòng thương xót của Chúa. Tình yêu Chúa cao vời, ơn lành của Chúa nhiều như mưa sa, tôi chỉ cần mở lòng ra là có thê đón nhận đầy tràn.

Nếu tôi cậy vào sức mình để đáng được Chúa ban ơn thì tôi thật là dại dột. Tôi không còn là con của Chúa nữa , mà đã biến mình thành kẻ đầy tớ hay người làm công cho Chúa. Đầy tớ hay người làm công chỉ nhận được sự ban ơn tương xứng với việc mình đã làm cho ông chủ mà thôi.

Người làm công lãnh được một số tiền sau một tuần lễ làm việc cho ông chủ. Người con của ông chủ cũng sẽ được cho số tiền bằng tiền của người làm công hay nhiều hơn nữa dù không làm gì cả nhưng chỉ vì người đó là con. Được ơn làm con cái Chúa là ơn cao vời nhất của đời tôi.

Sự liên hệ giữa tôi và Chúa không phải là sự liên hệ chủ tớ mà là tình Cha và Con. Cho nên khi cầu xin, tôi không cần phải nhiều lời, cứ nép vào bên Chúa với một tâm tình cậy trông phó thác là đủ, vì "Khi cầu nguyện, đừng lải nhải như dân ngoại, họ nghĩ rằng: cứ nói nhiều là được nhận lời" (Mt.6,7).

Chúa thông biết mọi sự và Chúa luôn đồng hành với tôi cho nên tôi cứ thảnh thơi vui sống trong mọi hoàn cảnh. Chúa là niềm vui nên đời tôi tràn ngập lời ca khen, cảm tạ Chúa.

Khi gặp lúc bệnh hoạn ốm đau, thất vọng hay chán nản. Tôi không cầu xin Chúa cho tôi khỏi bệnh, cho tôi thoát khỏi những lo lắng mà tôi xin Chúa nâng đỡ để tôi được vâng theo Thánh Ý Chúa và thế là tôi thấy tâm hồn rất bình an. Tôi cũng chuẩn bị cho giờ phút tôi được Chúa gọi về mỗi ngày. Có khi tôi cũng thấy lòng nao nức chờ đợi giây phút ấy.

Trong lúc cầu nguyện, tôi không xin Chúa điều gì cho tôi, mà chỉ dâng lên Chúa các linh hồn tổ tiên, linh hồn mới qua đời, linh hồn mồ côi. Tôi dâng lên Chúa bao người thân yêu, thanh niên nam nữ, bạn hữu, người tôi quen biết và cả người không quen, người đang bách hại giáo hội, người đang gây khó khăn cho tôi...

Tôi cũng dâng lên Chúa những người đang bị bách hại, người không nhà, người đói khát, người già yếu, kẻ neo đơn, người đang bị giam cầm, gia đình đang gặp khó khăn,quý linh mục, tu sĩ và giáo dân đang dấn thân cho hòa bình, công lý.

Với ý cầu xin chân thành và tinh thần phó thác trong sự quan phòng của Chúa , tôi tin chắc là Chúa đã lắng nghe tâm tình của tôi và sẽ ban ơn theo lòng nhân hậu bao la của Ngài. Lòng tin của tôi lại thêm vững mạnh khi Chúa phán " Tất cả những gì anh em lấy lòng tin mà xin khi cầu nguyện, thì anh em sẽ được" (Mt 21,22)

Để tránh lo ra cũng như giúp dòng suy tư của mình luôn hướng về Chúa trong các buổi cầu nguyện, tôi luôn tìm đến nhà tạm, nơi đặt Mình Thánh Chúa. Trước sự hiện diện của Chúa, trong không khí thinh lặng, thánh thiện, tâm hồn tôi rất dễ rung động để đến gần Chúa. Kinh Lạy Cha là kinh tôi vẫn đọc một cách thật sốt sáng trong khi cầu nguyện. Tôi biết rằng đây là kinh chính Chúa Giêsu đã dạy, khi các môn đệ xin Ngài dạy cầu nguyện. Kinh Lạy Cha còn được tuyên đọc trong các Thánh Lễ Misa với lời mời gọi của linh mục chủ tế." Vâng lệnh Chúa Cứu Thế và theo thể thức Người dạy, chúng ta dám nguyện rằng ".

Qua kinh Lạy Cha, Chúa dạy chúng ta cách ca tụng Chúa, cách cầu xin đẹp lòng Chúa.

Đọc kinh lạy Cha một cách có ý thức, một cách chậm trãi, thả hồn vào lời nguyện tôi thấy mình được phúc nâng lên làm con của Chúa và được vui mừng gọi Chúa là Cha. Vâng, Cha ơi! con quỳ đây bên Cha của con, và mọi người trên thế gian này đều là anh em " Lạy Cha chúng con ở trên trời". Không phải Cha của con ở trên trời, mà là Cha của chúng con ở trên trời.

Đọc câu này thôi mà cảm nghiệm được thì đã thấy nghẹn ngào rồi và cứ để cái nghẹn ngào ấy hoà nhập với tình yêu bao bọc của Chúa… thì tôi sẽ không còn muốn ước ao sự gì thêm nữa. Hạnh phúc bây giờ là được ca khen, chúc tụng Chúa. Mọi sự của tôi, linh hồn tôi, thân xác tôi và tất cả những gì thuộc về tôi, xin dâng lên Chúa để tôn vinh tình yêu của Ngài. Tất cả vinh quang và danh dự đều thuộc về Chúa là Cha Toàn Năng và xin cho Thánh Ý Chúa được thực hiện dưới đất cũng như trên trời. Trời cao và đất thấp đã gặp nhau trong giây phút huyền nhiệm này.

Chúa dạy tôi biết bằng lòng với những gì đang có, lương thực đủ dùng cho ngày hôm nay. Chúa cũng nhắc tôi rộng tay với bao người thiếu ăn thiếu mặc, chia sẻ buồn vui với anh em đồng loại.

Chúa dạy tôi học theo cách tha thứ của Chúa bằng cách " tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con". Chúa dạy tôi cảm nghiệm ơn tha thứ để có thể thực hiện tha thứ cho anh em mình.

Cuối cùng, Chúa biết tôi yếu đuối, dễ bị cám dỗ bởi thế gian nên Chúa luôn bảo vê tôi ngày đêm để chống lại ba thù. Trong kinh Lạy Cha, Chúa nhắc nhở tôi cầu nguyện " Xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ" và " Vì tinh thần thì hăng hái, nhưng thể xác lại yếu đuối." (Mc 14,38).

Chúa vẫn hằng đợi tôi nơi nhà tạm trong phép Thánh Thể. Vì yêu tôi, Chúa đã tự biến mình thành " Tù Nhân Của Tình Yêu" như Chúa đã tỏ lộ cho nữ tu Jasepha Menendez (sách Tiếng Gọi Tình Yêu).

Bao nhiêu lần cầu nguyện trước Thánh Thể là bấy nhiêu lần tôi lại có những cảm nghiệm tuyệt vời khác nhau về ân tình Chúa đã dành cho tôi. Ngày nào không đến được với Chúa là tôi lại thấy hình ảnh đợi chờ của Chúa và lòng tôi lại sao xuyến không yên.

Lạy Chúa, con yêu mến Chúa thật nhiều.

Giuse Thẩm Nguyễn