Chuyện Ông Tư Dì Tư: Nhà Trên Cát

Ông Tư Dì Tư, một cặp vợ chồng người miền Nam định cư tại Quận Cam từ sau năm 75. Hồi xưa Ông Tư bịt răng vàng, người trong thôn gọi Cậu Tư Cường. Dì Tư, gọi là Thoan.

Ông Tư nhìn ra ngoài khung cửa. Trời Cali đục ngầu mây xám. Che miệng cất tiếng ho sù sụ như người sưng phổi cấp tính, ông Tư than thở,

— Lóng rầy trời trở lạnh, ta nói đêm qua cần cổ nó đau rát, nguyên cả đêm ho sù sụ, đôi mắt mở tháo láo như thằng chổng trôi sông...

Ông Tư nhìn vợ, lắc đầu, chép miệng,

— Tui thấy lóng rầy tui cũng bắt đầu rệu rạo rồi bà ơi…

Dì Tư nhìn chồng,

— Ông tưởng ông còn trẻ lắm sao? Cũng bẩy mươi rồi…

Ông Tư cự nự,

— Bà, mới sáng sớm mà đã nói chuyện ở đâu không à…

Dì Tư cười giả lả,

— Ừ, thì tui cũng nói…để nhắc nhở ông với tui vậy thôi. Ông thấy đó, mấy bữa nữa là Thứ Tư, Lễ Tro.

Thấy chồng yên lặng, không nói chi, dì Tư mở miệng an ủi,

— Chắc là tại ông bị cảm mà thôi. Để chút nữa tui nấu cháo hành nóng rắc tiêu. Ông ăn tô cháo nóng rồi uống mấy viên thuốc tây là hết ho liền à…

Dì Tư nhìn qua khung cửa, trời bên ngoài tiếp tục vần vũ mây xám đen kịt,

— Ừ, mà ông nói cũng đúng, ta nói mấy ngày rồi trời trở gió, lạnh thấu xương luôn. Mà đấy là mình còn hên đó nghen, có nhà cửa ở Cali, chứ tui nghe mấy bà bạn ở Hội Legio họ nói…đâu như ở cái tiểu bang Châu-sa, Chu-sét gì đó…

Ông Tư sửa lưng nhè nhẹ,

— Bà! Ở đâu mà chui ra cái tiểu bang Châu-sa ở đây. Tiểu bang Massachusetts…

Dì Tư tự nhiên mặt đỏ ửng tuồng như người dồi phấn tô son,

— Ừ, thì…tiểu bang Ma-sa-chu-sét.

Rồi lại tiếp tục câu chuyện,

— Ta nói mấy bà bạn của tôi họ nói lóng rày ở bển là lạnh tái tê luôn... Còn bên Cali mình, chỉ dính hai ba tháng trời lạnh, nhưng chín mười tháng còn lại, ta nói tha hồ mà trồng rau đắng...

Dì Tư nhìn ra sân vườn,

— Đó, ông ngó đi… Trời mới đổ mưa chiều qua mà rau đắng đã mọc um tùm...

Ông Tư đổi đề tài,

— Ừ, bà nhắc làm tôi nhớ tới chuyện này. Bà biết chi không, hôm qua dì Chín gọi điện thoại...

Dì Tư miệng hỏi tới,

— Ủa, mần chi mà dì Chín nhắc điện thoại gọi qua đây vậy hả ông? Bộ có chuyện ở bển hay sao?

Ông Tư thong thả,

— Thì chắc chắn là phải có chuyện rồi…

Ông Tư kể chuyện,

— Bà còn nhớ đâu khoảng tháng 4 năm 75, trước khi mình chạy loạn đó. Hồi đó tự nhiên tôi thấy có cái đường nứt mờ mờ hiện ra ở vách tường…

Dì Tư gật đầu,

— Ừ, tui nhớ…

Ông Tư tiếp tục,

— Ừ, tôi nhớ hồi đó tôi có gọi chú Năm thợ hồ ghé qua nhà hỏi ý kiến. Đứng coi một hồi, chú Năm ổng ấy nói chắc tại cái nền nhà nó bị lún.

Ông Tư chép miệng,

— Mới nói được mấy câu thì loạn lạc nổi lên khắp nơi, rồi hai vợ chồng mình chạy xuống tàu phóng qua tuốt luốt tới đảo Guam...

Ông Tư một thoáng bùi ngùi,

— Mấy chục năm rồi… Riết rồi tôi cũng quên bẵng đi chuyện nhà cửa ở bển. Nhưng hôm qua dì Chín gọi điện thoại qua. Dì ấy nói căn nhà của mình kỳ này lún sâu lắm rồi... Vách tường nứt nẻ tuồng như màng nhện…

Dì Tư xanh mặt,

— Ông nói thiệt hay giỡn chơi vậy? Mèng đéc ơi! Vậy thì chẳng mấy chốc mà nhà nó sập.

Ông Tư ngậm ngùi,

— Thì làm sao mà né cho được. Chú Năm chú ấy nói cái ông thợ cai xây nhà hồi đó là lơ đãng, không để ý cái đất nền nhà là đất pha cát. Nhìn thì cứng, nhưng cũng vẫn chỉ là đất trộn cát mà thôi.

Ông Tư hỏi vợ,

— Mà lóng rầy bà có nghe nói chuyện hòn Phụ Tử ở Hà Tiên hay không? Không biết làm sao mà hòn Phụ sụp móng rồi lật nghiêng chìm sâu xuống lòng biển. Ta nói hòn Phụ cứng cỏi như thế mà còn đổ sụp, vậy thì còn nói chi căn nhà xây trên cát của hai vợ chồng mình…

Dì Tư thở dài,

— Thiệt tình! Nhà xây trên cát, nửa đêm về sáng nó sụp móng lật nghiêng thì sao mà chạy. Gặp ông lanh lợi thì không sao, chứ đụng phải tui chân cẳng cập rập thì chỉ có nước mà kêu trời…

Ông Tư an ủi,

— Thôi, bà cũng đừng có lo làm chi. Tui nói thiệt tình với bà là cho dù căn nhà ở bên Việt Nam hay bên Cali nó có sụp bởi nền cát hay bởi động đất, tui cũng không lo, bởi căn nhà ở bển cũng cũ rồi; nó có sụp lở cũng là chuyện đương nhiên. Còn riêng căn nhà ở bên đây thì bà cứ an tâm, bởi nó được xây trên nền đất cứng mà.

Ông Tư hưỡn đãi,

— Nhưng nói cho có chuyện để mà nói, nếu động đất Cali có giật sập nhà thì mình cũng đành chịu mà thôi. Người làm thì còn né, chứ trời làm thì chạy đâu cho thoát. Bà nghĩ tôi nói có đúng hay không?

Dì Tư gật đầu,

— Thì chắc chắn là dzậy rồi…

Ông Tư tiếp tục,

— Thì đó, cho nên, nếu có phải bận tâm lo lắng chuyện nhà cửa, tui thời sẽ để tâm lo cho một căn nhà khác...

Dì Tư tho ló cặp mắt nhìn ông Tư chờ đợi. Nhưng ông Tư tự nhiên dừng lại không nói chi thêm. Dì Tư cự nự,

— Kỳ không? Đang nói ngon lành sao tự nhiên ông lại ngừng ngang một cái cụp vậy? Ông nói ông lo, vậy chớ ông lo là lo cho căn nhà nào?

Ông Tư nhắc nhở vợ,

— Bà làm gì mà hối như tuồng chạy giặc vậy. Tui nói tui lo là lo không biết mình có đặt được chân vào căn nhà ở trên trời hay không đây nè. Bà đừng có quên là vợ chồng mình cũng xấp xỉ trên dưới bẩy mươi rồi đó nghen…

Dì Tư như đã hiểu chuyện,

— Thì chắc chắn là như vậy rồi. Cho nên ta nói hai vợ chồng mình lại càng phải tiếp tục ăn hiền ở lành, làm thêm nhiều việc lành để lại phước đức cho con cháu…

Nhìn lên vách tường sơn mầu kem của căn phòng khách có treo tấm hình khảm xà cừ chú chim hạc, ông Tư hứng khởi, mở miệng đọc oang oang bài Hoàng Hạc Lâu,

Người đi cưỡi hạc từ xưa

Đất này Hoàng Hạc còn lưu một lầu

Hạc vàng đi mất đã lâu

Ngàn năm mây trắng một màu mênh mông

Hán Dương cây bóng lòng sông

Bãi kia Anh Vũ cỏ trông xanh rì

Chiều hôm lai láng lòng quê

Khói bay sóng vỗ ủ ê nỗi sầu.


Lời Chúa

“Vậy ai nghe những lời Thầy nói đây mà đem ra thực hành, thì ví được như người khôn xây nhà trên đá. Dù mưa sa, nước cuốn, hay bảo táp ập vào, nhà ấy cũng không sụp đổ, vì đã xây trên nền đá. Còn ai nghe những lời Thầy nói đây, mà chẳng đem ra thực hành, thì ví được như người ngu dại xây nhà trên cát. Gặp mưa sa, nước cuốn hay bão táp ập vào, nhà ấy sẽ sụp đổ, sụp đổ tan tành” (Matt 7:24-27).

Suy niệm

Người khôn xây nhà trên đá là người lắng nghe và mang Lời Chúa ra thực hành trong đời sống hằng ngày.

Người khôn đá cứng đổ nền,

Dù mưa dù bão, đứng yên căn nhà (Matt 7:26).

Lời Nguyện

Lạy Chúa, xin dậy chúng con biết xây cất nhà trên đá cứng bằng cách siêng năng lắng nghe Lời Chúa, lần hạt kinh Mân Côi, và mang Lời Chúa ra thực hành trong đời sống hằng ngày của chúng con.

www.nguyentrungtay.com