Anh đao phủ! Anh lính!
Cám ơn anh!
Nhưng trước hết xin có lời thán phục
Bởi anh làm chuyện chẳng dễ mấy ai
Dẫu bắt buộc cũng khó mà ra tay
Còn như tôi thì ngàn năm xin bái

Nếu ở chiến trường thì là mình phải
Bảo vệ mình lo đánh trước đỡ sau
Ai chậm thì chết phải làm thật mau
Bởi vì đó chính là nơi sinh sát

Không giết người thì sẽ bị người giết
Như xưa kia, khi chống giặc ngoại xâm
Ông cha chúng ta cũng đã phải làm
Khi đối diện người, ta gọi là giặc

Cứ chém giết không cần phải biết mặt
Đó là chuyện phải làm lúc chiến tranh
Còn đằng này, đứng trước mặt các anh
Là những người không phải là thù địch

Anh vung gươm, những vị ấy chỉ biết
Đưa cổ ra mà đón nhận nhát gươm
Ai cũng biết là việc anh đã làm
Là thi hành những lệnh từ thượng cấp

Trước tiên là anh lo đi lùng bắt
Những người được gọi theo đạo “Hoa Lang” (1)
Họ đâu phải trộm cướp hay quân gian
Mà là người tuân lệnh vua phép nước

Nhưng quan sai anh đi bắt cho được
Khó gì đâu bởi ngay giữa xóm làng
Họ đã sống và làm người lương dân
Họ đã sống như mọi người dân khác

Còn như khi lệnh trên quá gay gắt
Họ đã phải rời xa, bỏ xóm làng
Họ đã trốn đi sâu ở trong rừng
Anh không dại mà tìm những nơi đó

Bởi anh biết ở đó có thú dữ
Làm gì mà không có đám cọp beo
Anh cũng khôn, đâu có dám đuổi theo
Giết người có đạo, mượn tay hùm dữ

Khi êm thắm họ trở về làng cũ
Anh lại liền được lệnh phải ra tay
Những cực hình ghê gớm kể từ đây
Đi sau những lời khuyên răn cảnh cáo

Chỉ cần nhận là mình không có đạo
Sẽ được tha cho về với gia đình
Để được hưởng một cuộc sống an bình
Nhưng khổ nổi họ không chịu chối Chúa

Quan bắt phải bước qua cây thánh giá
Họ đã lùi lại hoặc co cong chân
Là hành động tỏ ý không thuận làm
Thì quan quân tiếp tục hình thức khác

Không còn phải khuyên răn hay dọa nạt
Anh ra tay đánh đập theo lệnh quan
Bởi với anh đó là những tội nhân
Và đánh đập thì đâu cần phải kể
Đâu cần biết nơi nào trên thân thể
Miễn là nơi anh có thể thẳng tay
Chuyện đánh đập như là chuyện thường ngày
Mặc cho nạn nhân có rên la đau đớn

Anh đánh đập như là trò đùa giỡn
Bụng lưng ngực hay tay chân đầu mình
Anh đánh đập nghe phụp phụp phình phình
Cứ việc đánh, miễn sao cho đủ số

Có một nơi mà tôi thấy ghê sợ
Đó là nơi ống quyển, chỗ để đi
Vậy mà như trường hợp thánh Inê
Anh đánh vô ống chân nghe rốp rốp

Nghe nói mà thấy thật là tội nghiệp
Còn cái vụ giết chết bằng cách đâm
Cây giáo dài anh đâm thấu qua thân(2)
Từ sau lưng đâm thấu ra trước ngực

Thấy chưa chết, cái đầu anh chặt bứt
Còn chuyện khác nghe mà nổi da gà
Thịt người ta anh xắt từng miếng ra
Đó là khi anh chơi trò tùng xẻo

Còn cái trò kẹp bằng kềm nướng đỏ
Hay đem người bỏ lên đống than hồng
Thịt cháy, người la anh có nghe không!
Nhìn thấy hình mà tôi muốn chết điếng

Còn hình phạt phanh thây ra từng miếng
Khi anh làm anh có sợ không anh?
Tôi nghe thôi mà đã thấy phát rùng mình
Thân thể người chia ra từng miếng nhỏ

Còn hình phạt nữa là đem thắt cổ
Hai người nắm sợi dây ở hai bên
Siết thật mạnh cho đến khi “tội nhân”
Thấy không còn có một chút cử động

Anh lơi tay, thân người ngả ập xuống
Còn hình phạt phổ biến là chém đầu
Ai chịu tiền, anh giúp cho chết mau
Bằng cách chỉ chém một nhát là đủ

Rồi sau khi đầu đứt rời khỏi cổ
Anh xách đầu nạn nhân chạy băng đồng
Để đem đầu mà đi ném xuống sông
Theo như lệnh phải “đầu trí vu hải” (3)

Anh làm vậy nhưng nếu ai chận lại
Để xin “chuộc đầu” anh cho chuộc liền
Vì như vậy, anh có được chút tiền
Để đem về uống rượu cho thỏa thích

Kiểm điểm lại những người anh đã giết
Từ mười hai cho đến hơn bảy mươi
Cả trăm ngàn khiến anh chẳng ngơi tay
Không kể gì nữ nam hay già trẻ

Việc anh đã làm cũng có lý lẻ
Vì do lệnh vua quan đã ban ra
Bọn tà đạo thì dứt khoát không tha
Bởi vì đó thuộc loại đạo quốc cấm

Khi xử án, quan cũng có ngự đến
Để quan đọc bản án của triều đình
Rồi ngồi đó mà xem anh thi hành
Bản án các cấp vua quan tuyên phạt

Quan chỉ ngồi đó thôi mà quan sát
Còn anh mới chính là người ra tay
Và nếu không có anh thì lấy ai
Vì chưa chắc gì mà các quan dám

Nên một khi phải thi hành bản án
Quan ra lệnh, còn anh, anh ra tay
Nếu không anh, thì chắc phải chờ hoài
Có án phạt mà không có ai chết

Bởi thi hành bản án là phải giết
Nhưng chắc là quan cũng thấy ớn tay
Nên phải có người khác để làm thay
Mà người đó là anh, anh đao phủ

Nay ngồi nhớ, nhắc lại đây chuyện cũ
Xin cúi đầu nói lời cám ơn anh
Anh đã giúp ông bà tôi hoàn thành
Lòng trung kiên và quyết tâm thờ Chúa

(1): người bình dân thường gọi người Bồ Đào Nhà là người “Hoa Lang” (theo “Dòng Máu Anh Hùng” của Lm Vũ Thành)
(2): trường hợp thánh Anrê Dũng Lạc
(3): đầu trí vu hải: đầu ném xuống biển