Câu Chuyện Giáng Sinh

Lữ khách kia từ nơi xa chợt đến,
Một chiều đông lạnh lẽo thấu tâm can.
Phố Bêlem đêm ấy đã lên đèn,
Chật ních người trở về quê yêu mến.

Quê yêu mến nhưng sao nay lạ quá!
Không vồn vã lại thiếu vắng bà con.
Quê yêu mến nhưng sao nay lạ quá!
Không một ai để ý vợ chồng son.

”Này ông kia, ở đây không còn chỗ,
Hãy ra ngoài đồng vắng, chốn hang sâu,.
Nơi mục đồng hay nương thân, trú ngụ
Giữ chiên lừa trong bóng tối đêm thâu.”

Maria đã hầu như kiệt sức,
Chỉ mong sao được một phút nghỉ lưng,
Để Hài nhi được một chút giấc nồng,
Trong dạ Mẹ trước giờ vào thế giới.

Đêm khuya ấy, trong hững hờ lạnh lẽo,
Con Chúa Trời, Con Chúa cả càn khôn
Đã sinh ra trong máng cỏ, chuồng rơm.
Chỉ có chút hơi bò, lừa sưởi ấm.

Nào người hỡi, đến đây mà chiêm ngắm:
Cái nhiệm mầu của Chúa đến trần gian,
Cái nhiệm mầu của Chúa cả muôn vàn,
Chịu mặc lấy thân ta đầy yếu đuối.

Ba mươi năm sống một đời đen tối,
Bỏ ra đi chỉ để sống lang thang,
Mãi rao truyền lý tưởng : Sống Yêu Thương,
Để rồi chết đau thương thập tự giá.

Quỳnh Vang Nguyễn Quang Vinh