Nguyễn Trung Tây
Lạy Trời Mưa Xuống - Stk 2:4b-9


Theo như Sáng Thế Ký 2: 4b-9, 15, từ những ngày đầu tiên của trời và đất, khi đó đất chưa nhuộm mầu xanh. Tất cả chỉ là hoang địa và sa mạc. Không có sự sống. Không có cỏ cây. Không có sinh vật. Và Giavê Thiên Chúa khiến một nguồn nước từ lòng đất đen vươn cao lên, tưới ướt đẫm khuôn mặt khô cằn của hoang địa và sa mạc. Bởi dòng nước mát, đất khô trở thành đất ướt. Từ đất ướt, Giavê Thiên Chúa bắt đầu tạo dựng nên người Đất. Thiên Chúa thổi hơi thở vào, và anh chàng Đất trở thành sinh vật sống. Từ đất ướt, Giavê Thiên Chúa cũng dựng nên cây cối xanh tươi. Và đặc biệt, Ngài dựng nên Vườn Địa Đàng chỉ dành riêng cho con người.

Trong cùng một tâm tình ngợi ca Giavê Thiên Chúa là Đấng đã tạo thành trời đất, con người, và nương đồng xanh tươi, người Việt Nam có bài đồng dao,
Lạy Trời mưa xuống,
Lấy nước tôi uống.
Lấy ruộng tôi cầy.
Lấy đầy bát cơm.
Lấy rơm đun bếp.


Trong bài đồng dao này, người tín hữu Việt Nam nhận ra Ông Trời trong nền văn hóa Việt Nam là nguyên nhân chính và động lực duy nhất đã khiến mưa trời tuôn đổ, tưới ướt đẫm sa mạc cỏ úa và hoang địa nứt khô của trái đất. Không có Ông Trời, không có mưa. Không có những hạt mưa, người ta sẽ chết nứt môi khô lưỡi. Không có những hạt nước từ trời cao tuôn rơi, đất tiếp tục khô cằn. Đất khô cằn không phải là đất mầu mỡ để người ta cầy cấy. Không cầy không cấy, không có lúa mạ xanh tươi. Không có lúa mạ xanh, không có lúa vàng. Không có lúa vàng thơm mùi lúa mới, người Việt Nam không có rơm thổi nấu những hạt gạo ngọc trời cao gửi tặng.

Lời Nguyện

Lạy Chúa, cám ơn Chúa cho những hạt mưa khiến đồng lúa Việt Nam xanh tươi, chuyển màu vàng khi lúa chín, nuôi người Việt Nam cơm ngày ba bữa.