Ngày 18 tháng hai 2012, Giáo hội Pháp sẽ cử hành lễ kính nhớ THÁNH NỮ BERNADETTE SOUBIROUS, nhắc cho ta nhớ đến ngày 11 tháng hai 1858.Ngày mà Mẹ Thiên Chúa đã như hạ gót hồng thiên thai xuống viếng thăm cô bé nghèo nàn,đau ốm nhưng chân thành và đạo hạnh. Ngay chiều tối ây, tâm tư em đã xao xuyến: bao niềm vui cũng như lắm băn khoăn đợi chờ, lệ rời mi...
... Ngồi lại một mình bên con lạch nước, em cảm thấy tâm hồn êm ả. Chung quanh cảnh vật yên tĩnh. Mặt trời đã lên cao, những tia ánh sáng xuyên qua đám mây, giọi vào hang đá. Hang Mát-xa-biên giờ đây bừng sáng lên một màu hồng đẹp khôn tả. Xa xa vọng lại tiếng em gái và cô bạn nói không cần mình đi theo đâu.
Em ngồi xuống trên hòn đá lớn nơi đó và bắt đầu tháo đôi tất len ở chân mặt, để lội qua lạch nước… Nhưng bản tính kín đáo và nết na, em nhìn xung quanh xem sao. Không có gì khác lạ, cũng không có bóng dáng một người. Các đám mây trên trời lúc ẩn lúc hiện. Tiếng sông Gave vọng lên đều đều.
Bỗng chốc, em nghe một tiếng động như một làn gió thổi. Bán tính bán nghi, em giật mình, nhìn xung quanh, tứ phía. Em có vẻ rụt rè. Trên tay vẫn còn nắm chặt chiếc tất định cởi ra. Em ngước nhìn lên các ngọn cây tùng-dương để xem có gió lay không. Không một ngọn lá rung rinh.
Thế rồi, một tiếng động thứ hai giống như lần trước làm em ngẩng đầu lên nhìn về phía hang cách đó có mười thước. Cây bông hồng dại vẫn còn, bám chặt vào đá, chung quanh miệng hang, như lay qua lay lại khi gió đưa.
Bất chợt em nhìn vào trong hang, em thấy có ánh sáng rất dịu, như là một sự phản chiếu của những tia nắng vàng nhạt của mặt trời chiếu vào. Trong cái hào quang đó, hình như có một ai kia vừa hiện ra, đến từ cõi xa xăm của thế giới vô hình. Tuy nhiên không phải là ma quái, cũng không phải là hình ảnh do trí tưởng tượng tạo ra, hay một ảo-tưởng của giấc mơ. Em nghĩ là mình nhìn lầm, nên lấy tay dụi mắt nhiều lần. Nhưng cái hình bóng ngay trước mắt em vẫn còn đó. Em chăm chú nhìn, không chớp mắt.
Trong những giây phút đầu, em cảm thấy bàng hoàng, rồi tiếp theo là sợ hãi kéo dài. Nhưng không phải thứ sợ hãi làm người ta bỏ chạy, mà là một thứ lo âu tất yếu của nhân thế trước thế giới thần linh. Dần dần nỗi sợ hãi đó tan biến đi và trở nên một cảm xúc mới lạ. Em không thể giải thích được, mà chỉ có thể cảm nghiệm và gọi đó là một sự an ủi thâm sâu, một tình yêu thương nồng nàn của một tấm lòng từ bi nhân hậu.
Trong tuổi niên thiếu, từ khi song thân mất nhà máy xay bột, thất nghiệp, đi thuê nhà chỗ này, rồi chỗ khác, em đã chịu bao cảnh thiếu thốn. Rồi cuối cùng “rơi” vào sống chật hẹp chen chúc trong căn «nhà tù» (le cachot) hôi hám và ẩm thấp, mà mỗi đêm em phải cố gắng để hít thở không khí, vì bệnh suyễn hành hạ.
Nhưng ngay giây phút này đây em cảm thấy được bao trùm bởi một tình thương kỳ lạ, thánh thiêng, không tên không tuổi, giống như hơi nóng ấm-áp của một tấm lòng nhân ái, hào hiệp. Toàn thân em rung động, trước cảm giác êm ái, mới lạ này. Chắc rồi đây cuộc đời em sẽ đổi thay, như Maria, cô thiếu nữ It-ra-en xưa, sau khi Thần trí Chúa xuống bao trùm lấy cô đang nguyện cầu. ..
Trong lúc tâm hồn dạt dào tình yêu thương, một cảm giác say mê làm rung chuyển trái tim nhỏ bé của em. Em mạnh dạn ngước nhìn khuôn mặt kiều diễm của «cô gái». Cô ta cũng đưa mắt nhìn em. Em không phân biệt được từng nét của khuôn mặt, em chỉ biết nhìn với đôi mắt say mê, hình dáng kiều diễm, siêu phàm trước mặt em. Em cũng không có cảm giác là đang đứng trước một nhân vật thiên giới. Hiện em đang ngồi trên một hòn đá gần sông Gave, trong khung cảnh trơ trụi của tháng hai, trên tay nắm một chiếc tất len. Em không còn thấy gì hết, không biết gì hết, ngoài cái sắc đẹp mê hồn, đang làm em hoan lạc đến tột độ.Về sau, em cho biết: «Một khi đã nhìn được vẻ đẹp của cô gái, thì chỉ còn muốn chết để được thấy lại».
Lần đầu tiên, một ý nghĩ lướt qua trong tâm trí của em: «Cô gái từ đâu đến? Không lẽ từ lòng đất lên? Hay từ trời xuống ?Tuy nhiên, cho dù cô từ đâu đến, có một điều không thể hiểu được, và cũng không thể nào giải thích được. Đó là tại sao cô gái lại chọn Mát-xa-biên, một hang đá bẩn thỉu, tối đen, đầy dẫy những xác thú-vật chết đuối... Làm sao em hiểu thấu sự chọn lựa cao vời của cô gái khi cô chưa xưng tên tuổi. Sao cô lại chọn nơi tối tăm, nếu đó không mang một ý nghĩa thiêng liêng cao siêu nào. Phải, cô từ trời cao hiện đến với đất thấp, tỏa chiếu ánh sáng cho hang tối tăm, tượng trưng cho nhân trần cần được Ơn cứu chuộc, như xưa kia Mẹ ẵm Hài-nhi trong hang bò lừa hôi hám Bê-Lem.
Cô đến cảnh tỉnh loài người đừng chìm đắm trong cơn hôn mê, vô thần, vô tín ngưỡng hay đối nghịch với Thiên Chúa tình thương. Cô sẽ còn hiện ra nhiều lần để dạy dỗ cho em, soi dẫn cho em, nhất là ban ơn sức mạnh đức tin cho em vuông tròn sứ mạng.
Em ngạc nhiên khi nghe tiếng của chính mình lần hạt vang lên trong cảnh vật yên tĩnh của núi rừng, như đang lắng nghe lời Truyền tin: «Kính chào Bà đầy ơn phước...»
Khi em lần hết tràng hạt, thì cô gái đưa tay vẫy gọi em lại gần một cách âu yếm. Nhưng là lần đầu tiên, nên em sợ sệt, ngại ngùng, không dám tiến lên, vì em thấy mình quá thấp hèn. Thế rồi cô gái biến mất lúc nào mà em cũng không hay !...
Thứ bảy 11.2.2012
(Trích trong cuốn THÁNH NỮ BERNADETTE: SỨ GIẢ TÌNH THƯƠNG của tác giả, trang 35-38)
Em ngồi xuống trên hòn đá lớn nơi đó và bắt đầu tháo đôi tất len ở chân mặt, để lội qua lạch nước… Nhưng bản tính kín đáo và nết na, em nhìn xung quanh xem sao. Không có gì khác lạ, cũng không có bóng dáng một người. Các đám mây trên trời lúc ẩn lúc hiện. Tiếng sông Gave vọng lên đều đều.
Bỗng chốc, em nghe một tiếng động như một làn gió thổi. Bán tính bán nghi, em giật mình, nhìn xung quanh, tứ phía. Em có vẻ rụt rè. Trên tay vẫn còn nắm chặt chiếc tất định cởi ra. Em ngước nhìn lên các ngọn cây tùng-dương để xem có gió lay không. Không một ngọn lá rung rinh.
Thế rồi, một tiếng động thứ hai giống như lần trước làm em ngẩng đầu lên nhìn về phía hang cách đó có mười thước. Cây bông hồng dại vẫn còn, bám chặt vào đá, chung quanh miệng hang, như lay qua lay lại khi gió đưa.
Bất chợt em nhìn vào trong hang, em thấy có ánh sáng rất dịu, như là một sự phản chiếu của những tia nắng vàng nhạt của mặt trời chiếu vào. Trong cái hào quang đó, hình như có một ai kia vừa hiện ra, đến từ cõi xa xăm của thế giới vô hình. Tuy nhiên không phải là ma quái, cũng không phải là hình ảnh do trí tưởng tượng tạo ra, hay một ảo-tưởng của giấc mơ. Em nghĩ là mình nhìn lầm, nên lấy tay dụi mắt nhiều lần. Nhưng cái hình bóng ngay trước mắt em vẫn còn đó. Em chăm chú nhìn, không chớp mắt.
Trong những giây phút đầu, em cảm thấy bàng hoàng, rồi tiếp theo là sợ hãi kéo dài. Nhưng không phải thứ sợ hãi làm người ta bỏ chạy, mà là một thứ lo âu tất yếu của nhân thế trước thế giới thần linh. Dần dần nỗi sợ hãi đó tan biến đi và trở nên một cảm xúc mới lạ. Em không thể giải thích được, mà chỉ có thể cảm nghiệm và gọi đó là một sự an ủi thâm sâu, một tình yêu thương nồng nàn của một tấm lòng từ bi nhân hậu.
Trong tuổi niên thiếu, từ khi song thân mất nhà máy xay bột, thất nghiệp, đi thuê nhà chỗ này, rồi chỗ khác, em đã chịu bao cảnh thiếu thốn. Rồi cuối cùng “rơi” vào sống chật hẹp chen chúc trong căn «nhà tù» (le cachot) hôi hám và ẩm thấp, mà mỗi đêm em phải cố gắng để hít thở không khí, vì bệnh suyễn hành hạ.
Nhưng ngay giây phút này đây em cảm thấy được bao trùm bởi một tình thương kỳ lạ, thánh thiêng, không tên không tuổi, giống như hơi nóng ấm-áp của một tấm lòng nhân ái, hào hiệp. Toàn thân em rung động, trước cảm giác êm ái, mới lạ này. Chắc rồi đây cuộc đời em sẽ đổi thay, như Maria, cô thiếu nữ It-ra-en xưa, sau khi Thần trí Chúa xuống bao trùm lấy cô đang nguyện cầu. ..
Trong lúc tâm hồn dạt dào tình yêu thương, một cảm giác say mê làm rung chuyển trái tim nhỏ bé của em. Em mạnh dạn ngước nhìn khuôn mặt kiều diễm của «cô gái». Cô ta cũng đưa mắt nhìn em. Em không phân biệt được từng nét của khuôn mặt, em chỉ biết nhìn với đôi mắt say mê, hình dáng kiều diễm, siêu phàm trước mặt em. Em cũng không có cảm giác là đang đứng trước một nhân vật thiên giới. Hiện em đang ngồi trên một hòn đá gần sông Gave, trong khung cảnh trơ trụi của tháng hai, trên tay nắm một chiếc tất len. Em không còn thấy gì hết, không biết gì hết, ngoài cái sắc đẹp mê hồn, đang làm em hoan lạc đến tột độ.Về sau, em cho biết: «Một khi đã nhìn được vẻ đẹp của cô gái, thì chỉ còn muốn chết để được thấy lại».
Lần đầu tiên, một ý nghĩ lướt qua trong tâm trí của em: «Cô gái từ đâu đến? Không lẽ từ lòng đất lên? Hay từ trời xuống ?Tuy nhiên, cho dù cô từ đâu đến, có một điều không thể hiểu được, và cũng không thể nào giải thích được. Đó là tại sao cô gái lại chọn Mát-xa-biên, một hang đá bẩn thỉu, tối đen, đầy dẫy những xác thú-vật chết đuối... Làm sao em hiểu thấu sự chọn lựa cao vời của cô gái khi cô chưa xưng tên tuổi. Sao cô lại chọn nơi tối tăm, nếu đó không mang một ý nghĩa thiêng liêng cao siêu nào. Phải, cô từ trời cao hiện đến với đất thấp, tỏa chiếu ánh sáng cho hang tối tăm, tượng trưng cho nhân trần cần được Ơn cứu chuộc, như xưa kia Mẹ ẵm Hài-nhi trong hang bò lừa hôi hám Bê-Lem.
Cô đến cảnh tỉnh loài người đừng chìm đắm trong cơn hôn mê, vô thần, vô tín ngưỡng hay đối nghịch với Thiên Chúa tình thương. Cô sẽ còn hiện ra nhiều lần để dạy dỗ cho em, soi dẫn cho em, nhất là ban ơn sức mạnh đức tin cho em vuông tròn sứ mạng.
Em ngạc nhiên khi nghe tiếng của chính mình lần hạt vang lên trong cảnh vật yên tĩnh của núi rừng, như đang lắng nghe lời Truyền tin: «Kính chào Bà đầy ơn phước...»
Khi em lần hết tràng hạt, thì cô gái đưa tay vẫy gọi em lại gần một cách âu yếm. Nhưng là lần đầu tiên, nên em sợ sệt, ngại ngùng, không dám tiến lên, vì em thấy mình quá thấp hèn. Thế rồi cô gái biến mất lúc nào mà em cũng không hay !...
Thứ bảy 11.2.2012
(Trích trong cuốn THÁNH NỮ BERNADETTE: SỨ GIẢ TÌNH THƯƠNG của tác giả, trang 35-38)