"Những ai tin vào Đức Kitô thì nhìn thấy ánh sáng Giữa đêm tối đen nhất"

Dưới đây là bản dịch huấn từ của ĐTC Bênêđictô XVI dành cho giới trẻ trong đêm canh thức tại Freiburg ngày 24 tháng 9, 2011.

* * *


Các bạn trẻ thân mến,

Suốt ngày hôm nay cha mong chờ buổi tối này và cơ hội này để được ở cùng các con cùng cầu nguyện chung với các con. Chắc chắn rằng một số trong các con đã có mặt ở Đại Hội Giới Trẻ Thế giới, nơi mà chúng ta đã có thể cảm nghiệm bầu không khí đặc biệt của bình an, sự hiệp thông sâu xa và niềm vui nội tâm đặc trưng cho một buổi tối canh thức cầu nguyện. Ước muốn của cha là giờ đây tất cả chúng ta đều có thể cảm nghiệm cùng một điều: là Chúa có thể chạm đến tâm hồn chúng ta và làm cho chúng ta thành những chứng nhân hân hoan cùng nhau cầu nguyện và nâng đỡ lẫn nhau, không những chỉ tối hôm nay mà còn trong suốt cuộc đời chúng ta.

Trong tất cả các thánh đường, các nhà thờ chính tòa và các nhà dòng, bất cứ nơi nào các tín hữu tụ họp lại để cử hành Lễ Vọng Phục Sinh, thì đêm cực thánh trong tất cả các đêm được bắt đầu bằng ánh sáng của nến Phục Sinh, ánh sáng của nến này sau đó được chuyền đến tất cả những ai hiện diện. Một ngọn lửa tí hon lan ra để trở thành nhiều ánh sáng và tràn ngập bóng tối của nhà Thiên Chúa bằng ánh quang của nó. Nghi thức phụng vụ tuyệt vời này, mà chúng ta bắt chước trong đêm canh thức cầu nguyện của chúng ta đêm nay, tỏ lộ cho chúng ta bằng những dấu chỉ hùng hồn hơn lời nói về mầu nhiệm đức tin Kitô giáo của chúng ta. Người, Đức Kitô, đã nói về chính mình: "Thầy là ánh sáng thế gian" (Ga 8:12), làm cho cuộc sống của chúng ta được tỏa sáng rực rỡ, để những gì chúng ta vừa nghe trong Tin Mừng trở thành sự thật: "Các con là ánh sáng thế gian "(Mt 5:14). Không phải những nỗ lực của con người hoặc tiến bộ kỹ thuật của thời đại chúng ta mang ánh sáng vào thế gian này. Chúng ta kinh nghiệm quá nhiều lần về những cố gắng để tạo nên một thế giới tốt đẹp và công bằng hơn đã bị giới hạn như thế nào. Sự đau khổ của những người vô tội và thực tại cuối cùng của sự chết chờ đợi mỗi một người là một bóng tối không thể xuyên qua được là điều có thể, qua những kinh nghiệm mới mẻ, được lóe lên một khoảnh khắc, như qua một tia sét giữa đêm trường. Nhưng bóng tối ghê rợn cuối cùng vẫn còn nguyên.

Trong khi tất cả chung quanh chúng ta có thể là bóng tối và u ám, nhưng chúng ta thấy một ánh sáng: một ngọn lửa nhỏ tí teo, mà lại mạnh hơn cái bóng tối có vẻ hùng cường và không thể đánh bại được. Đức Kitô, sống lại từ cõi chết, tỏa sáng trong thế gian này và Người chiếu tỏa chói lọi nhất trong những nơi, mà theo kiểu nói của loài người, mọi sự đều tốI tăm và vô vọng. Người đã chiến thắng sự chết - Người vẫn sống - và đức tin vào Người, như một ánh sáng nhỏ, chiếu xuyên qua tất cả những gì là tối tăm và đe dọa ấy. Chắc chắn rằng những ai tin vào Chúa Giêsu không sống một cuộc đời mãi mãi vui tươi, như là họ có thể được miễn trừ những đau khổ và khó khăn, nhưng luôn luôn có một tia sáng le lói nơi đó, soi chiếu con đường dẫn đến sự viên mãn của cuộc đời (x. Ga 10:10). Đôi mắt của những người tin vào Đức Kitô nhìn thấy ánh sáng ngay cả giữa đêm đen u tối nhất và họ đã thấy ánh bình minh của một ngày mới.

Ánh sáng không còn một mình. Tất cả chung quanh nó, những ánh sáng khác đang bùng lên. Trong tia sáng yếu ớt của chúng, không gian tìm lại được những đường nét, để chúng ta có thể nhận định được phương hướng của mình. Chúng ta không sống một mình trong thế gian này. Và chính vì những điều quan trọng của cuộc đời mà chúng ta phải dựa vào người khác. Như vậy, cách riêng là trong đức tin của chúng ta, chúng ta không đứng một mình, chúng ta đang nối kết trong một chuỗi lớn của các tín hữu. Không ai có thể tin trừ khi người ấy được nâng đỡ bằng đức tin của những người khác, và ngược lại, qua đức tin của tôi, tôi giúp đỡ củng cố những người khác trong đức tin của họ. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau để thiết lập một gương sáng, chúng ta chia sẻ cho tha nhân những gì là của mình: những suy nghĩ, những việc làm và tình cảm của mình. Và chúng ta giúp đỡ nhau để tìm thấy đường hướng của mình, để tìm ra thế đứng của mình trong xã hội.

Các bạn thân mến, Chúa nói: "Thầy là ánh sáng thế gian – các con là ánh sáng thế gian." Thật là bí ẩn và tuyệt vời khi Chúa Giêsu áp dụng cùng một thuộc tính cho Mình và cho mỗi người chúng ta, đó là "ánh sáng". Nếu chúng ta tin rằng Người là Con Thiên Chúa, Đấng đã chữa lành những kẻ tật nguyền và đã cho kẻ chết sống lại, và chính Người cũng đã sống lại từ cõi chết và thật sự đang sống, thì chúng ta có thể hiểu rằng Người là ánh sáng, là nguồn mạch của tất cả mọi ánh sáng trên thế gian này. Mặt khác, chúng ta càng ngày càng kinh nghiệm sự thất bại của những nỗ lực và những thiếu sót cá nhân của mình, bất chấp những ý định tốt của chúng ta. Trong phân tích cuối cùng, thế giới mà chúng ta đang sống, bất chấp những tiến bộ kỹ thuật của nó, dường như không trở nên tốt đẹp hơn. Hiện vẫn còn chiến tranh và khủng bố, nạn đói và bệnh tật, nghèo khổ đắng cay và đàn áp tàn nhẫn. Và ngay cả những nhân vật trong lịch sử tự coi mình như "những người mang lại ánh sáng", nhưng vì không được thắp lên bởi Đức Kitô, là ánh sáng thật, nên họ không có cách nào tạo nên một thiên đàng trần thế, mà lại thiết lập những chế độ độc tài và những hệ thống chuyên chế, trong đó ngay cả những tia lửa bé nhỏ nhất của nhân loại thật sự cũng bị bóp nghẹt.

Ở thời điểm này, chúng ta không thể tiếp tục im lặng trước sự hiện hữu của sự dữ. Chúng ta nhìn thấy nó rất nhiều nơi trên thế gian này, nhưng chúng ta cũng nhìn thấy nó - và điều này làm chúng ta sợ hãi - trong chính cuộc đời của mình. Quả thật, trong lòng chúng ta có một xu hướng thiên về điều ác, như ích kỷ, ghen tương, gây hấn. Có lẽ với một kỷ luật tự giác chắc chắn chúng ta có thể kiểm soát được tất cả những điều ấy ở một mức độ nào đó. Tuy nhiên, điều này trở nên khó khăn hơn với những lỗi một phần nào tiềm ẩn, mà có thể bao phủ chúng ta như sương mù dày đặc, chẳng hạn như tật lười biếng, hay ươn ái trong việc sẵn lòng và làm việc lành. Quá nhiều lần trong lịch sử, những quan sát viên bén nhạy đã vạch ra rằng sự thiệt hại cho Hội Thánh không đến từ những đối thủ của mình, nhưng từ những Kitô hữu thiếu quyết tâm. Vì vậy, làm sao mà Đức Kitô có thể nói rằng các Kitô hữu, cho là cả các Kitô hữu yếu hèn này, là ánh sáng thế gian? Có lẽ chúng ta có thể hiểu nếu Người mời gọi cho chúng ta: hãy hoán cải! Hãy trở thành ánh sáng thế gian! Hãy thay đổi cuộc sống của các con, hãy làm cho nó nên tươi sáng và rạng ngời! Chúng ta không nên ngạc nhiên rằng Chúa đã chẳng đưa ra những lời kêu gọi như thế với chúng ta, nhưng cho chúng ta biết rằng chúng ta là ánh sáng thế gian, rằng chúng ta hãy tỏa sáng, rằng chúng ta hãy soi sáng những nơi tăm tối?

Các bạn thân mến, Thánh Phaolô trong nhiều thư của ngài không ngần ngại gọi những người đương thời với ngài, các phần tử của các cộng đồng địa phương, là "các thánh". Ở đây chúng ta thấy rõ ràng hơn là mỗi người đã chịu Phép Rửa Tội, ngay cả trước khi họ có thể thực hiện những việc tốt lành, đã được Thiên Chúa thánh hóa. Trong Bí Tích Rửa Tội Chúa thắp sáng cuộc đời chúng ta bằng điều mà Sách Giáo Lý gọi là ơn thánh hóa. Những người gìn giữ ánh sáng này, những người sống bởi ân sủng, đều là thánh.

Các bạn thân mến, quá nhiều lần khái niệm về các thánh đã bị châm biếm và bóp méo, như thể nên thánh có nghĩa là xa lìa thế gian, ngây thơ và buồn tẻ. Thường thì người ta nghĩ rằng một vị thánh phải là một người nào đó với cách sống tu hành khổ hạnh và những thành quả đạo đức tuyệt vời, những người cũng có thể rất được tôn kính, nhưng chúng ta không bao giờ có thể noi gương họ được trong đời sống của mình. Những ý kiến ​​này là những ý kiến sai lầm và làm cho người ta chán nản biết bao! Không có vị thánh nào, trừ Đức Trinh Nữ Maria, là người đã không biết đến tội lỗi, là người chưa từng bao giờ sa ngã. Các bạn thân mến, Đức Kitô không quan tâm nhiều đến việc chúng ta vấp ngã thường xuyên thế nào trong cuộc sống, nhưng đến việc chúng ta đứng dậy thường xuyên thế nào với sự giúp đỡ của Người. Người không đòi hỏi những thành quả rực rỡ, nhưng muốn ánh sáng của Người chiếu tỏa trong chúng ta. Người không gọi các con vì các con là những người tốt lành và hoàn hảo, nhưng vì Người tốt lành và muốn biến các con thành bạn hữu của Người. Phải, các con là ánh sáng thế gian bởi vì Chúa Giêsu là ánh sáng của các con. Các con là những Kitô hữu, không phải vì các con làm những việc đặc biệt và phi thường, nhưng bởi vì Người, Đức Kitô, là sự sống của các con, sự sống của chúng ta. Các con là thánh, chúng ta là thánh, nếu chúng ta để cho ân sủng của Người hoạt động trong chúng ta.

Các bạn thân mến, tối nay khi chúng ta quây quần quanh một Chúa để cầu nguyện, chúng ta cảm nhận được chân lý của lời Đức Kitô rằng một thành được xây trên đỉnh núi thì không thể nào che giấu được. Buổi tập họp này tỏa sáng bằng nhiều cách, trong ánh sáng của vô số đèn, trong sự rạng ngời của rất nhiều người trẻ, là những người tin vào Đức Kitô. Một cây nến chỉ có thể chiếu sáng nếu nó để cho ngọn lửa thiêu hủy mình. Nó sẽ vẫn chỉ là một cây nến vô dụng nếu sáp của nó không nuôi dưỡng ngọn lửa. Hãy để cho Đức Kitô đốt cháy trong các con, dù phải trả giá bằng hy sinh và từ bỏ mình. Đừng sợ rằng các con có thể sẽ bị mất mát một điều gì và, do đó, cuối cùng trở nên trắng tay.

Hãy can đảm áp dụng tài ba và năng khiếu của các con vào Nước Thiên Chúa và cho đi chính mình, như sáp của cây nến, để Chúa có thể chiếu soi đêm tối qua các con. Hãy cả gan trở nên những vị thánh rực sáng, mà trong đôi mắt và trái tim tình yêu của Đức Kitô chiếu rọi, và nhờ đó mang ánh sáng đến cho thế gian. Cha tin tưởng rằng các con và nhiều người trẻ khác ở đây trong nước Đức là những ngọn đèn hy vọng không còn tiếp tục bị che giấu. "Các con là ánh sáng thế gian". Nơi nào có Thiên Chúa, thì nơi ấy có một tương lai! Amen.