Tuổi tôi đã qua đi những mong đợi háo hức “chờ Noel’ với khung cảnh rộn ràng của ngày lễ và những món quà to nhỏ. Hình ảnh ông già Noel với tiếng cười rạng rỡ vác một túi nặng những gói quà mầu xanh đỏ chui qua ống khói của lò sưởi trong phòng khách cũng chẳng còn là một hấp dẫn. Lễ Chúa Giáng Sinh nơi xứ lạ quê người không có những hớn hở nhộn nhịp của giáo dân trong xứ đạo khó nghèo, không có những câu kinh tiếng hát thân thương của con cái Chúa chen chúc nhau trong một ngôi nhà thờ chật hẹp nóng bức và bụi bặm nhưng đầy ắp tin yêu và cung kính.

Năm nay tôi mừng lễ Chúa Giáng Sinh trên VietCatholic. Net với hình ảnh của Đức Cha Thanh Hoá tay cầm nắm xôi tươi cười bên những bệnh nhân phong cùi. Người đau yếu một nắm xôi thì Đức Cha cũng một nắm xôi. Tinh thần của ngày lễ Chúa Giáng Sinh đã thể hiện một cách quá đầy đủ trong nghĩa cử đầy yêu thương và chăm sóc của Đức Cha với những thân phận khó nghèo và đầy rẫy đau thương tủi nhục. Tấm hình Đức Cha Thanh Hoá ngồi bên cạnh một bà cụ bệnh nhân, vòng tay của Đức Cha ôm ấp bờ vai bà cụ như cả một bầu trời an ủi và yêu thương. Hai tay Đức Cha nắm chặt đôi bàn tay đã biến dạng vì căn bệnh quái ác của một bệnh nhân như chẳng muốn rời xa. Chúa đã giáng sinh với con cái khó nghèo và tật nguyền qua bàn tay yêu thương và ân cần chăm sóc của Đức Cha Thanh Hoá. Đó là hình ảnh và tinh thần đích thực của lễ Chúa Giáng sinh.

Đi lên giáo phận Lạng Sơn là một giáo phận nghèo khó với một số giáo dân ít ỏi nhưng trên VietCatholic.net, độc giả cũng được đọc những bản tường trình và xem những hình ảnh của Đức Cha Lạng Sơn đến với từng đoàn chiên nhỏ bé trong giáo phận. Đức Cha Lạng Sơn đã không quản ngại đường xá gian nan nguy hiểm và đã đến với con cái người dân tộc thiểu số ở những bản làng xa xôi hẻo lánh. Sự hiện diện của Đức Cha ở chốn thâm sơn cùng cốc chính là hình ảnh của Chúa Giáng sinh trong lòng mỗi người mà cả năm mới được dâng thánh lễ một vài lần. Đức Cha đã đưa Chúa đến với từng tâm hồn từ đó gieo rắc ánh sáng và tin mừng của ngày lễ Chúa Giáng Sinh. Đức Cha đã vinh danh Thiên Chúa bằng những nghĩa cử cao đẹp hơn là bổn phận và trách vụ của một người được giao phó chăm sóc đàn chiên của Chúa. Chắc hẳn trong tâm hồn của những tín hữu công giáo dân tộc thiểu số vẫn còn ôm ấp hình ảnh yêu thương trìu mến của Đức Cha.

Cũng trên VietCatholic.net, độc giả cũng không khỏi mủi lòng đọc bài tường trình về Đức Cha địa phận Kontum đã phải nghỉ đêm trong một cái xe bên dòng sông để sáng sớm kịp dâng thánh lễ Giáng Sinh cho một nhóm người Thượng. Đức Cha Kontum đã bị một số người nắm quyền ở địa phương xa xôi hẻo lánh làm khó về giờ giấc và địa điểm rồi tin chắc rằng Đức Cha sẽ bỏ cuộc, sẽ không đến dâng lễ với đoàn con đang mòn mỏi trông chờ. Nhưng không ai có thể tin rằng Đức Cha Kontum đã ngủ trong xe ngay bên bờ sông để đáp ứng yêu sách của những người gây khốn khó cho mình mà lại còn thoả mãn nỗi lòng mong chờ tình nghĩa cha con của những tín hữu cô độc và nghèo khó nhất của giáo phận. Đức Cha được Chúa trao phó cho nhiệm vụ coi sóc chăn dắt đàn chiên thì ở bất cứ một hoàn cảnh nào cho dù có nguy nan khốn khó cũng không bao giờ để cho đàn chiên lạc lõng bơ vơ.

Đọc bản văn trần tình của Đức Cha địa phận Vinh và cũng là Chủ tịch ủy ban Công Lý và Hoà Bình của hội đồng Giám Mục Việt Nam về tài sản của dòng Chúa Quan Phòng ở Sóc Trang thì độc giả cũng đã vui mừng vì đường hướng đối thoại một cách minh bạch và nghiêm chỉnh của giáo hội Công giáo Việt Nam. Giáo hội đã không “xin’ để được “cho” nhưng dù ở bất cứ trường hợp và hoàn cảnh nào thì sự thật và công bằng phải được tuyệt đối tôn trọng. Đức Cha điạ phận Vinh là một trí thức uyên bác với nhiều kinh nghiệm từng trải thì chắc rằng ngài sẽ dẫn dắt và giải toả những khúc mắc đạo đời một các xuông xẻ với những kết quả mong đợi.

Tôi đã được “ăn Noel” với bốn Đức Cha. Thật là một ân sủng từ Trời Cao và hạnh phúc biết chừng nào.